Editor: BeeBeta: An HiênLục Nghiên Kiều bật khóc nức nở, Tô Đàm thấy cô ấy dứt khoát quỳ xuống dưới đất, kéo ống quần Lục Nhẫn Đông: "Chú út, chú út, không phải cháu cố ý..."
Ngoài mặt Lục Nhẫn Đông vẫn cười nhưng trong lòng không cười: "Cháu chắc chắn là đã dọn xong rồi chứ?" Phía sau quần anh dính một mảng sô cô la lớn, những người khác nhìn thấy màu của vết bẩn này cũng không biết sẽ nảy sinh ý nghĩ kỳ quái gì nữa.
Lục Nghiên Kiều thấy làm nũng với Lục Nhẫn Đông không thành, nhanh chóng chuyển mục tiêu, quay đầu về phía Tô Đàm nói: "Chị Đàm Đàm, giúp em với, chú út sẽ đánh chết em mất."
Tô Đàm dở khóc dở cười: "Nào có kinh khủng như vậy?"
Lục Nghiên Kiều khóc lóc thảm thiết nhưng trên mặt không có một giọt nước mắt, cô ấy cố gắng chớp chớp mắt, muốn tìm cách ép nước mắt ra, nhưng rốt cuộc cũng thất bại, cuối cùng chỉ có thể than thở: "Trước đây chú đã từng dùng roi đánh em..."
Lông mày Lục Nhẫn Đông nhíu lại, cười mỉa: "Lục Nghiên Kiều, chú thấy rõ ràng hôm nay cháu đã có kế hoạch từ trước?"
Lục Nghiên Kiều nghe vậy lập tức nín khóc, đứng thẳng dậy, nói thật nhỏ: "Cháu sai rồi chú út."
Lục Nhẫn Đông: "Chú cho cháu mười phút, nếu không dọn sạch đống sô cô la này thì tối nay cháu ngủ bên ngoài đi."
Lục Nghiên Kiều xoay người chạy như điên đến phòng bếp cầm khăn lau và nước ấm, xem ra không hề coi lời Lục Nhẫn Đông chỉ là dọa dẫm.
Lục Nhẫn Đông đau đầu xoa mắt.
Tô Đàm hỏi: "Quần anh... Không cần lau sạch sao?" Lục Nhẫn Đông mặc quần màu trắng nên vết sô cô la càng thêm nổi bật.
Lục Nhẫn Đông xua tay: "Không có việc gì, tôi về nhà tự làm là được rồi."
Tô Đàm: "Được rồi, nên dùng nước giặt quần áo bôi ở chỗ dính, ngâm mười mấy phút, như vậy sẽ dễ tẩy hơn."
Lục Nhẫn Đông gật đầu.
Lục Nghiên Kiều đã cầm đồ trở về, gắng sức lau dọn sofa. Cô ấy như con mèo nhỏ lấm lét nhìn về phía Lục Nhẫn Đông, bị anh phát hiện lại vội vàng quay sang lau dọn tiếp.
Vì thế Tô Đàm thấy cô nàng Lục Nghiên Kiều này giống như con rùa, cổ rụt đến mức muốn rúc vào trong mai luôn.
Tô Đàm không hiểu, rốt cuộc Lục Nhẫn Đông dạy dỗ Lục Nghiên Kiều thế nào mà khiến cô nàng sợ đến vậy?
Sau khi sofa được lau chùi sạch sẽ, Lục Nhẫn Đông liền rời đi rồi bảo Lục Nghiên Kiều ngoan ngoãn nghe lời Tô Đàm.
Lục Nghiên Kiều gật đầu như giã tỏi, giọng nói như đang bịa đặt: "Chú út, chú đi thong thả, cháu sẽ đối xử thật tốt với chị Đàm Đàm."
Lục Nhẫn Đông cất giọng lạnh lẽo: "Nói năng kiểu gì thế?"
Lục Nghiên Kiều lập tức thay đổi giọng, thấp giọng đáp: "Vâng."
Lục Nhẫn Đông: "..."
Tô Đàm ở bên cạnh nhịn cười đến nỗi vai run rẩy, nghĩ rằng những người ở nhà này thật sự đều rất biết pha trò.
Vốn ánh mắt Lục Nhẫn Đông nhìn Lục Nghiên Kiều rất lạnh lẽo, khi chuyển sang Tô Đàm lại dịu xuống, anh nói với cô: "Tôi đi trước, 9 giờ sẽ đến đón cô, có việc gì cứ gọi cho tôi."
Tô Đàm gật đầu.
Sau đó Lục Nhẫn Đông đẩy cửa đi ra, may mắn thay áo khoác anh là áo khoác dài, vừa vặn che được chỗ bị bẩn kia.
Lục Nghiên Kiều thấy Lục Nhẫn Đông đi rồi, rón ra rón rén đi tới mắt mèo ở cửa nhìn, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra: "Rốt cuộc cũng đi rồi..."
Tô Đàm cười hỏi: "Tại sao em lại sợ anh ấy như vậy?"
Lục Nghiên Kiều thở dài, vẫy tay với Tô Đàm: "Chị Đàm Đàm, chị lại đây, em cho chị xem cái này rồi chị sẽ biết vì sao em sợ chú ấy."
Sau đó cô dẫn Tô Đàm lên tầng hai.
Tầng hai hình như là phòng ngủ, Lục Nghiên Kiều đi một đường về phía trước, đi tới cuối hành lang bên phải, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa căn phòng kia.
Tô Đàm vốn cho rằng trong phòng sẽ có cái gì đó kinh khủng, không nghĩ tới sau khi cửa phòng mở ra thì chỉ là một phòng đọc sách bình thường. Tuy nhiên độ sạch sẽ ngăn nắp của căn phòng này và phòng khách vừa loạn vừa bẩn hoàn toàn là một trời một vực.
Lục Nghiên Kiều đi vào phòng, chỉ vào một mặt vách tường, dùng giọng u ám nói: "Chị xem..."
Tô Đàm quay đầu thì thấy được một cái roi treo trên tường. Nhìn độ dày của roi, hẳn là roi ngựa, vỏ ngoài thô ráp có thể khiến người ta tưởng tượng ra được khi nó đánh trên thân người sẽ đau bao nhiêu.
Tô Đàm thoáng kinh ngạc: "Anh ấy thật sự dùng roi đánh em?"
Lục Nghiên Kiều gật đầu: "Vâng."
Tô Đàm nhíu mày, cảm thấy việc này hơi quá.
Không ngờ hành động tiếp theo của Lục Nghiên Kiều là đi đến trước chỗ đặt roi, cầm roi xuống sờ sờ, vẻ mặt đầy đau thương: "Thời điểm chú út không tức giận rất đẹp trai."
Tô Đàm: "Cho nên vì sao anh ấy đánh em?"
Cô nàng Lục Nghiên Kiều cười ngây ngô: "Bởi vì năm lớp 11 em đã cắn thuốc."
Tô Đàm: "Thuốc?"
Lục Nghiên Kiều nói: "Thuốc lắc."
Tô Đàm: "..." Cô chợt cảm thấy việc Lục Nhẫn Đông dùng roi đánh Lục Nghiên Kiều chẳng còn quá đáng như vậy nữa.
Lục Nghiên Kiều cất roi xong, quay lại bên cạnh Tô Đàm, ôm cánh tay của cô: "Chị Đàm Đàm, đi nào, chúng ta đi lên tầng thôi, em và chị từ từ nói..."
Tô Đàm cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhất thời lại không tìm ra chỗ không đúng.
Vì vậy, cả tối hôm đó Tô Đàm không phát hiện ra vấn đề, ngồi trên sofa trong phòng ngủ nghe Lục Nghiên Kiều kể chuyện xưa đặc sắc của nhà họ Lục suốt hai tiếng, từ khi Lục Nhẫn Đông học tiểu học đến khi anh xuất ngũ, vẻ mặt Tô Đàm cũng hoảng hốt theo.
Cuối cùng đến chuyện bạn gái của Lục Nhẫn Đông, Lục Nghiên Kiều nói: "Chú út của em có số đào hoa, nhưng tất cả đều là hoa đào nát, mẹ em thấy chú ấy ba mươi tuổi còn chưa kết hôn nên giới thiệu một cô gái cho chú ấy."
Lò sưởi ấm áp khiến Tô Đàm hơi buồn ngủ, cô ậm ừ đáp.
Lục Nghiên Kiều: "Chị đoán xem, cuối cùng vì sao bọn họ chia tay?"
Tô Đàm hỏi: "Cái gì?"
Lục Nghiên Kiều bắt đầu hát: "Em nghe thấy giọt mưa rơi trên bãi cỏ xanh..."
Tô Đàm sửng sốt một lát rồi bật cười thành tiếng.
Lục Nghiên Kiều cũng cười ha ha, cô ấy nói: "Em thật sự không biết cô gái kia nghĩ như thế nào, chú út đã định tiến tới với cô ta, cô ta lại cảm thấy không an toàn với chú út em, nhất định phải đi tìm người đàn ông khác thử xem chú út em rốt cuộc có yêu cô ta không."
Tô Đàm: "..."
Lục Nghiên Kiều: "Sau đó thì thử đến nỗi bùng cháy luôn."
Tô Đàm chần chừ: "Đợi chút, hình như chúng ta..." Cô đang muốn nói có phải chúng ta nói chuyện lâu quá rồi không, lại bị Lục Nghiên Kiều ngắt lời lần nữa.
Lục Nghiên Kiều: "Việc này chẳng qua cũng là báo ứng, trêu chọc chú út như vậy, lại còn chạm đến giới hạn. Lúc đó biết chuyện này tất cả bạn bè đều vỗ vai chú út bảo rằng gặp loại chuyện như này cũng chỉ có thể tha thứ cho cô ta.”
Tô Đàm không nhịn được, lần nữa nở nụ cười, cô phát hiện, cô nàng Lục Nghiên Kiều này quả thực chính là một nhân tài độc thoại...
Sau đó, độc thoại từ 8 giờ đến 9 giờ.
Lúc Lục Nhẫn Đông đến đón Tô Đàm, Tô Đàm cảm giác cả người còn đang lâng lâng.
Lục Nhẫn Đông vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra, anh hung dữ trừng mắt nhìn Lục Nghiên Kiều, Lục Nghiên Kiều lè lưỡi, không dám nói gì, xoay người nhanh chóng lên tầng.
Tô Đàm hoảng hốt: "Đã 9 giờ rồi sao?"
Lục Nhẫn Đông lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Đúng, 9 giờ rồi, mặc áo khoác vào, chúng ta đi thôi."
Tô Đàm mặc áo khoác, ra ngoài bị gió lạnh thổi cuối cùng mới tỉnh táo, ngơ ngác: "Tôi... Có vẻ như tôi đã ngồi nghe Lục Nghiên Kiều nói chuyện suốt hai tiếng..."
Lục Nhẫn Đông nhìn bộ dạng hơi ngốc nghếch của cô, lòng mềm đi, anh dịu dàng bảo: "Không có việc gì, không trách cô, là do tôi không nói trước với cô."
Tô Đàm ngượng ngùng: "Hôm nay không dạy gì cả... Đừng tính tiền lương."
Lục Nhẫn Đông: "Đừng khách khí với tôi, nói trắng ra thì làm việc ở đây cũng không thoải mái gì, con bé Lục Nghiên Kiều này, người bình thường không đấu với nó được đâu, chỉ có thể phiền cô tốn nhiều công sức."
Tô Đàm còn hơi lâng lâng, hiện tại trong đầu cô vẫn tràn ngập câu chuyện của Lục Nghiên Kiều, cuối cùng lúc lên xe, thật sự không nhịn được hỏi: "Lúc anh mười tám tuổi thật sự đã từng một mình chiến đấu với bảy, tám con sói à?"
Động tác lái xe Lục Nhẫn Đông ngừng lại, quay đầu nhìn Tô Đàm, anh hỏi: "Có phải con bé còn cho cô xem ảnh không?"
Tô Đàm gật đầu.
Lục Nghiên Kiều cho Tô Đàm xem ảnh chụp, phía trên là tuyết, dưới đất đầy xác sói. Máu nhuộm đỏ rực tuyết trắng, mặc dù chỉ nhìn qua ảnh chụp nhưng Tô Đàm cũng có thể tưởng tượng ra tình hình chiến đấu thảm thiết kia.
Lục Nhẫn Đông: "Con bé đúng là muốn ăn đòn."
Lục Nhẫn Đông nói như vậy, Tô Đàm liền biết Lục Nghiên Kiều bịa chuyện, cô dở khóc dở cười: "Cho nên suốt hai tiếng đều là cô ấy tự bịa chuyện à?"
Lục Nhẫn Đông gật đầu: "Đúng."
Tô Đàm: "..." Có phải cô nên khâm phục sức tưởng tượng của Lục Nghiên Kiều không nhỉ?
Lục Nhẫn Đông cười: "Bức ảnh kia là khi tôi tham gia quân ngũ ở bên phía Đông Bắc, lúc làm nhiệm vụ gặp được một kẻ lén săn bắt nên tình cờ chụp được."
Tô Đàm nghiêng đầu: "Vậy anh bị thương à?"
Lục Nhẫn Đông nhìn đèn đỏ phía trước, cúi đầu ừ một tiếng: "Suýt thì mất mạng."
Rất nhiều năm sau, Tô Đàm thấy được vết thương kia trên người Lục Nhẫn Đông. Vết thương từ vai xuyên ngang cả lưng, mặc dù đã nhiều năm nhưng nhìn qua cũng vô cùng dữ tợn.
Tô Đàm sờ vết thương kia, khẽ hỏi Lục Nhẫn Đông lúc đó có đau không.
Lục Nhẫn Đông sờ tay Tô Đàm, anh nói không đau.
Tô Đàm hỏi, thật sự không đau sao.
Lục Nhẫn Đông cười dịu dàng, anh ngậm ngón tay Tô Đàm trong miệng, nhẹ nhàng cắn, thấp giọng nói, nhìn thấy em thì cảm thấy trong lòng đều ngọt ngào, mấy cái khác đều không còn cảm giác gì hết.
Tô Đàm đến gần, hôn lên vết thương kia, cô thì thầm, em đau.
Lục Nhẫn Đông không nói chuyện, quay đầu hôn lên môi Tô Đàm.
Nhưng mà đó là chuyện của rất nhiều năm sau, lúc này Lục Nhẫn Đông còn đang chậm rãi thăm dò, mà Tô Đàm lại như tảng đá lạnh trong đêm, vừa lạnh lại vừa cứng, không muốn mở khe hở để người khác bước vào trong lòng.
Nhưng may mắn là bọn họ còn có rất nhiều thời gian.
~~~ Tác giả có chuyện muốn nói:Lục Nghiên Kiều bày ra một tình trạng hỗn loạn, Tô Đàm trúng chiêu, chỉ số thông minh giảm xuống 150.Tô Đàm: Tôi là ai, tôi từ đâu đến, đi đến chỗ nào...Lục Nhẫn Đông tỏ vẻ cảm ơn cháu gái, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đàm, nắm tay dẫn cô đi.