Chương 41: Vợ anh đẹp quá đi

Sáng sớm, Từ Hoãn bị Giang Quyết đánh thức.

Người đàn ông sau lưng hưng phấn làʍ t̠ìиɦ, dương vật thức tỉnh tự giác cắm vào trong khe động, bàn tay to cũng chẳng nhàn rỗi mà nắm lấy ngực cô vân vê.

"Anh làm gì thế? Em buồn ngủ lắm, đừng phiền em." Cô mơ màng lẩm bẩm, cơ thể vừa tê vừa đau.

Thấy Từ Hoãn tỉnh, Giang Quyết không thèm

kiềm chế nữa, anh bắt đầu một bài thể dục buổi sáng đầy mạnh mẽ.

"Vợ ngủ tiếp đi, anh làm nhanh thôi." Anh nhỏ giọng

thầm thì.

Sau lưng động tĩnh lớn như

vậy Từ Hoãn sao mà ngủ nổi nữa, cô nhanh chóng bị anh làm tới thở gấp.

"Nhẹ thôi, chân e tê muốn chết!" Chân cô bị anh giơ cao, bắp đùi theo cử động của anh

càng đau dữ dội.

" Nhẹ thì làm sao đưa vợ lêи đỉиɦ được, đợi lát nữa anh xoa cho vợ. Ngoan nào!" Giang Quyết dứt khoát lật người cô lại, nâng mông cô lên, nhanh chóng thúc vào trong.

"A..." Từ Hoãn quỳ xuống, mông bị

anh nâng lên cao, tư thế này khiến anh vào sâu hơn, kɧoáı ©ảʍ đánh úp mãnh liệt, hai tay cô vô lực chống trên giường.

"Vợ ơi, thoải mái không?" Anh ôm trọn bầu ngực trắng ngần, nhún eo, hỏi bên tai cô.

"Ừ, thoải mái, nhanh chút nữa.....a...." Cô yêu kiều rên, dương vật anh thúc vào rất sâu làm cho cô cảm thấy tê dại.

"Vợ anh lại xấu hổ rồi, anh làm chết em! Làm chết em!" Giang Quyết nhấp mạnh, đâm thẳng vào tử ©υиɠ, cảm giác bị

cắn chặt khiến anh khó mà nhịn nổi.

Anh giữ vững lực, đâm mạnh vào hoa tâm, quy đầu bị siết chặt, vách tường xung quanh liên tục chấn động, kết hợp với hoa tâm, trước sau vây lấy

"tiểu đệ" của anh,

mang lại kɧoáı ©ảʍ cho Giang Quyết, kí©h thí©ɧ tới tận bộ não anh. Anh mơ màng, cố gắng đẩy

mông, thúc mạnh vào trong cô, khiến cô liên tục rêи ɾỉ, dâʍ ɖị©ɧ

chảy thành từng dòng. Anh cố nhịn bắn tinh, kịp thời rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẩy hết lên trên vυ" cô.

"Tiểu huyệt thì nhỏ mà cắn người ghê vậy hả? Ông xã

bị em hút cạn mất, em cắn

anh thoải mái chết đi được." Anh nằm ghé lên lưng cô thở dài, khẽ hôn lên lưng thon của cô.

"Lưu manh!" Cô nũng nịu. Vừa cao trào nên đôi gò má cô ửng đỏ, gương mặt phơi phới hàm chứa ý xuân, lại khẽ thở dốc, dáng điệu mê người vô cùng.

"Vợ anh đẹp quá đi!", nhìn Từ Hoãn, tiểu Giang Quyết

lại ngóc đầu thức tỉnh.

"Em từ bỏ, em còn đau lắm." Cảm nhận được vũ khí

của anh thức tỉnh, cô liền sợ hãi kêu lên.

"Được rồi, anh không làm nữa, em ngủ tiếp đi, anh đi mua bữa sáng cho em nhé." Anh thương tiếc hôn lên mắt cô, vuốt mái tóc dài đẫm mồ hôi ra sau tai cô, rồi giúp cô xoa bóp thắt lưng cùng với bắp đùi tê cứng.

"Em không có quần áo để thay, làm sao giờ?" Quần áo tối qua còn chưa giặt nữa.

"Không sao, anh tới nhà lấy cho em,

yên tâm ngủ đi bảo bối." Anh hôn lên trán cô, ra phòng khách tìm chìa khóa nhà cô.

Giang Quyết đạp xe đi mua bữa sáng, sau đó tới nhà Từ Hoãn lấy quần áo cho cô.

Tới nhà cô, anh vào tủ đồ, chọn bừa một cái áo phông và quần dài, rồi lại mở ngăn để nội y, cẩn thận lựa, cuối cùng anh quyết định lấy một bộ nội y ren màu đen gợi cảm và thiếu vải nhất. Tưởng tượng lúc cô mặc nó là cơ thể anh lại nóng bừng.

Sau khi Từ Hoãn tỉnh lại, cô mặc bộ quần áo anh lấy, không biết phải nói gì nữa, nội y mặc mà như không mặc. Quần bò dài mặc mùa này thì lại nóng chết mất.

Cô thở dài, chật vật chống tường đi vào nhà tắm rửa mặt.

Giang Quyết tựa vào tường ngắm cô, vào lúc này anh cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng anh toàn bộ đều là hình bóng của cô. Anh ôm cô ra bàn ngồi ăn sáng, hai người im lặng, nhưng bầu không khí lại vô cùng hài hòa ấm áp.