Chương 7. Tình yêu cùng du͙© vọиɠ

Edit: Smeraldo Gardens – Tư Lam

Beta: Smeraldo Gardens – Thanh Thanh

~~~

Phó Tân Hàn bởi vì đau lòng giận chó đánh mèo Lý Tang.

Triển Thâm Thâm cả buổi chiều đều bị loại ngọt ngào này xâm nhiễm, trong mắt phản xạ ra hân hoan, tay luôn nhịn không được muốn chạm vào Phó Tân Hàn.

Kia chính là Lý Tang.

Trên thế giới này không có người nào có thể so với Triển Thâm Thâm càng thêm hiểu rõ mị lực của Lý Tang có bao nhiêu cường đại.

Chu Đĩnh từng bảo gom hết đàn bà con gái trong thiên hạ lại cũng không sánh được một sợi lông mi của Lý Tang, năm đó cô ấy xuất hiện ở thành phố Phù Dung, mặt mày như hoa vậy, ánh mắt khiến người ta gặp là quên hết son phấn tầm thường, chỉ một ánh mắt thôi mà khiến kẻ từng trải ngàn con thuyền, dính hàng vạn phiến lá là Chu Đĩnh chết chìm.

Triển Thâm Thâm kỳ thật gặp qua Lý Tang một lần, giống như những người khác nói vậy, cô với Lý Tang có ngũ quan cùng thân hình tương tự, nhưng trên người Lý Tang có loại hơi thở cường đại làm người thần phục.

Triển Thâm Thâm nghe xong Chu Đĩnh nói vô số lần về chuyện của Lý Tang, biết cô ta cũng từng không tiền không thế, nhưng bằng vào chính năng lực của mình, ở trong thành phố Phù Dung có được một vị trí trong đám cường giả.

Lần Triển Thâm Thâm gặp được Lý Tang kia, Lý Tang đang cùng Chu Đĩnh nói chuyện làm ăn, cô ta không chút để ý nhìn cô một cái, tiện đà lấy một loại giọng điệu trêu ghẹo nói Chu Đĩnh vẻ mặt mê luyến: "Cô gái này lớn lên không tồi."

Chu Đĩnh vội vàng giải thích: "Anh không chạm qua cô ta."

Lý Tang cười như không cười mà nói: "Anh chạm vào hay không chạm vào đâu có chuyện gì liên quan tới tôi."

Cô lúc ấy đứng ở bên cạnh, phảng phất như một vật chết không có tự tôn, không có sinh mệnh, không có tư tưởng, vốn cầu xin giúp đỡ đều nuốt xuống.

Cô vốn cho rằng Lý Tang từ kẻ yếu phát triển thành người phu nữ cường giả như vậy sẽ lý giải chuyện cô gặp phải, cô khuất nhục đổi lấy một tia hy vọng, cuối cùng mất hết, không có người nào coi cô là một người bình đẳng mà đối đãi.

Triển Thâm Thâm kỳ thật cho tới nay đều giấu một nỗi sợ hãi, sợ hãi Phó Tân Hàn đối với cô tốt như vậy, cũng là vì ngoại hình của cô giống Lý Tang.

Câu Phó Tân Hàn nói giận chó đánh mèo kia mắng Lý Tang làm Triển Thâm Thâm như say trong mộng, có loại cảm giác sung sướиɠ đê mê, trừ bỏ vui vẻ vẫn là vui vẻ?

Triển Thâm Thâm thừa dịp Phó Tân Hàn xem văn kiện, tay trái để không, cô nhẹ nhàng chạm chạm tay trái đối phương, thấy đối phương không có phản ứng, vì thế được một tấc lại muốn tiến một thước nắm lấy, ngay sau đó thưởng thức tay trái đối phương.

Phó Tân Hàn nhìn cô một cái, không nói gì, tiếp tục xem văn kiện.

Triển Thâm Thâm bắt lấy tay người nọ, nhéo nhéo ngón tay thon dài của anh, sau đó lại nhịn không được áp hai lòng bàn tay vào với nhau, so ngón tay đối phương dài hơn ngón tay mình bao nhiêu.

Trẻ con cực kỳ.

Lúc bí thư tiến vào đều ngây ngẩn cả người nhưng lại lập tức cúi đầu, phảng phất không nhìn thấy gì cả.

Triển Thâm Thâm có chút thẹn thùng, đỏ mặt muốn rút ngón tay mình về, không nghĩ tới bàn tay to vốn tùy ý cô đùa bỡn kia, đột nhiên như có sức lực, chế trụ tay non mịn của Triển Thâm Thâm, mười ngón nắm chặt, Triển Thâm Thâm rút không ra.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Tân Hàn liền nhìn thấy Phó Tân Hàn biểu tình nghiêm túc như cũ, ánh mắt chuyên chú nhìn văn kiện, phảng phất gì cũng không phát sinh.

Triển Thâm Thâm mặt đỏ đến lợi hại hơn, tim đập thình thịch, phảng phất ngay sau đó sẽ nhảy ra ngoài vậy.

Lúc này đây, Triển Thâm Thâm ý thức được, cô thấy người ngày thường bình tĩnh trang nghiêm, cổ anh chậm rãi nổi lên màu đỏ.

Buổi tối, Triển Thâm Thâm nằm ở trong chăn Phó Tân Hàn, chăn mềm mại tản ra ấm áp, còn có hơi thở của Phó Tân Hàn.

Đó là một loại hơi thở làm người an tâm, Triển Thâm Thâm nghe tiếng Phó Tân Hàn rửa mặt ở cách vách, lại nghĩ tới ban ngày người đàn ông ôm mình, bộ dáng dỗ dành mình.

Triển Thâm Thâm kéo chăn qua, che hai mắt của mình lại, tim cô lại nóng lên.

Lúc Phó Tân Hàn đi ra, Triển Thâm Thâm đã ngủ rồi, lại dùng chăn che lại đầu.

Phó Tân Hàn chịu phục, cô thật đúng là không cảm thấy khó thở?

Phó Tân Hàn kéo xuống một đoạn chăn, lộ ra kia gương mặt bởi vì ở trong chăn khó thở nên hơi hơi phiếm hồng, phía dưới cổ thon dài trắng nõn là xương quai xanh tinh xảo.

Trong mắt Phó Tân Hàn như có lửa ngầm âm ỉ, sau đó bị sự tự ghét bỏ nuốt chửng, vẻ mặt lại trở lại bình thường.

Phó Tân Hàn cuối cùng vẫn không đánh thức cô, anh nghiêng người ngồi ở mép giường, đèn đầu giường tản ra ánh sáng mỏng manh, ánh sáng kia như là ánh sáng cuối cùng, phảng phất nhẹ nhàng thổi một cái thì sẽ tắt.

Trong mắt Phó Tân Hàn đã không có cái loại thanh lãnh thoát ly thế tục, nếu là Triển Thâm Thâm ở ngay lúc này tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt này đại khái sẽ chấn động.

Phó Tân Hàn cúi người xuống, lại ngừng ở giữa không trung, chỉ nhìn Triển Thâm Thâm không hề phòng bị, thân thể Phó Tân Hàn ở trên người cô hạ một bóng ma, cô vẫn không hề phát hiện, thậm chí bởi vì cảm giác được hơi thở quen thuộc an toàn, trên mặt mang theo ý cười thỏa mãn.

Phó Tân Hàn biết Triển Thâm Thâm có thiện cảm với anh, nhưng thiện cảm này là căn cứ vào bộ dáng anh ngụy trang mà có, Triển Thâm Thâm cũng không biết anh là một người ti tiện, Triển Thâm Thâm cũng không biết trong đầu anh suy nghĩ gì.

Cô thiên chân giống như bốn năm trước, cho dù bị thương tổn nặng như vậy, bị thế giới này đối đãi vô tình như vậy, nội tâm cô vẫn nhiệt tình yêu thương cuộc sống như cũ, vẫn còn năng lực đi tin cậy người khác.

Cô toàn thân toàn tâm tín nhiệm anh, ỷ lại anh, tay Phó Tân Hàn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng kia, dòng sông kết giá nơi đáy mắt bị sóng ngầm bên dưới xô vô từng tấc từng tấc một, cuộn trào lên dữ dội.

Trong đầu anh mỗi thời mỗi khắc đều muốn làm dơ cô, chiếm hữu cô.

~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng chí Phó Tân Hàn, tìиɧ ɖu͙© không nhất định là tình yêu, nhưng là bên trong tình yêu sẽ có tìиɧ ɖu͙© a. Cậu phải xác định cẩn thận nha.