"Cậu ta không chăm sóc cô, vậy thì để tôi thay cậu ta được không?"
"Cảm ơn ý tốt của Cảnh tiên sinh, nhưng tôi thật sự không cần."
Cho dù, lời nói của Cảnh Nhược Đông có là giả hay thật, Kỳ Hinh cũng từ chối... Bởi vì cô thật sự không muốn nhận sự bố thí hay thương hại chút nào.
Cảnh Nhược Đông biết rằng lúc này cảm xúc của Kỳ Hinh có hỗn loạn, anh không hề tức giận khi lòng thành bị từ chối.
"Vậy cô cứ tới tới đây sống một thời gian đi. Hơn nữa, tôi sẽ cho cô một công việc ổn định."
Cảnh Nhược Đông đưa tờ giấy nhỏ có ghi địa chỉ của căn nhà và số điện thoại của mình đưa cho Kỳ Hinh.
"Đừng từ chối, hãy thử cảm giác được một người quan tâm chăm sóc đi."
Dứt lời, Cảnh Nhược Đông nắm lấy bàn tay Kỳ Hinh, cùng cô đi tới căn nhà mà anh nói.
Sau khi vào nhà, Cảnh Nhược Đông đi vào trong phòng riêng, lấy điện thoại gọi cho cấp trên của Minh Thành.
[Nếu như quý công ty muốn cùng Cảnh Thị hợp tác thì hãy cho Minh Thành một chút phiền phức đi.]
Bắt đầu từ câu nói đó, công việc của Minh Thành trong công ty đã không còn thuận lợi như trước, hết phiền phức này đến phiền phức khác lại ập đến khiến hắn bận bù đầu, nhiều hôm phải đến đêm muộn mới có thể về.
Hiện tại, Minh Thành không thể có thời gian cho gia đình nữa, vậy nên mọi việc trong nhà đều giao cho Nhã Hinh quản lý.
"Mẹ Nhã, mẹ Nhã, sắp tới lớp tổ chức đi chơi, ba nói ba không đi được, mẹ Nhã đi cùng con nhé!"
"Đi cái gì mà đi!? Mày tưởng tao rảnh lắm hả? Muốn người đi cùng thì đi tìm con mẹ Kỳ Hinh của mày đi!"