"Không sao, các anh cứ yên tâm, mọi việc đều theo kế hoạch."
Cảnh Nhược Đông tắt máy, anh đi vào phòng nhìn Kỳ Hinh đang mặc lại đồ cho Uyển Uyển.
Kế hoạch tiến hành được hơn nửa, Uyển Uyển bị chút ảnh hưởng, nhưng không sao, dù gì, cũng không phải chuyện gì quá lớn phải lo lắng.
"Hinh nhi, nghe tôi, đưa Uyển Uyển tới bệnh viện đi, như vậy mới có kết quả chính xác được."
Không để Kỳ Hinh nói thêm gì cả, Cảnh Nhược Đông bế Uyển Uyển lên, cả ba người cùng đến bệnh viện.
"Tiểu Đông Đông, cảm ơn anh."
"Đừng nói cảm ơn, giúp đỡ em, tôi rất sẵn lòng, nhưng, em muốn trả ơn thì chỉ có một cách."
Kỳ Hinh không phải là ngu ngơ trong chuyện này, cô đương nhiên biết ý định của Cảnh Nhược Đông là gì, nhưng, cô không xứng với anh, cho dù có là yêu anh, cô cũng không muốn đi thêm bước nữa.
"Chúng ta nói chuyện này sau đi."
Nhìn thấy y tá đang đến gần, Kỳ Hinh cảm thấy thế giới như sắp đổ sập vậy. Uyển Uyển của cô rốt cục làm sao rồi?
Liệu con bé có thật sự là như cô nghĩ? Con bé đã bị...
Cảnh Nhược Đông nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Kỳ Hinh.
"Đây là báo cáo kết quả..."
Sắc mặt Kỳ Hinh tái mét lại.
"Trên người bé có tất cả là 12 vết bầm tím, đều là vết mới được tạo thành từ khoảng 2 đến 3 tiếng trước, hơn nữa... vùиɠ ҡíи bị tổn thương... có dấu hiệu của..."