"Bán nó đi, tôi có một tên khách hàng đặc biệt thích trẻ em, bán nó chắc hẳn sẽ có rất nhiều tiền."
"Chẳng... chẳng phải như thế là phạm tội sao? Buôn người sẽ vào tù chục năm đấy!"
Nhã Hinh đương nhiên rất muốn có tiền, nhưng cái chuyện trái pháp này cô ta thực sự không dám bởi một khi phát hiện ra thì cô ta chỉ có thể đi tù mọt gông.
Bắc Lâm chẳng có chút lo sợ gì về việc này, bởi vì, hắn ta đã làm nhiều lần rồi, đương nhiên, mỗi lần đều tìm ra lỗ hổng mà sửa.
"Cô chỉ cần đưa nó ra ngoài, tôi sẽ cho người dàn xếp, trong mắt người khác, cô cũng sẽ chỉ là nạn nhân thôi."
"Con bé kia xinh đẹp đến vậy, giá cũng không dưới chục vạn đâu."
Nghe được số tiền lớn như vậy, Nhã Hinh bắt đầu dao động. Chục vạn... đủ để cho cô ta sống sung túc, ăn chơi nửa đời rồi.
"Nhưng nó đang ở chỗ của Cảnh Nhược Đông và Kỳ Hinh, tôi không vào đấy được."
"Vậy đổi kế hoạch đi, người của tôi báo họ đang ở khu vui chơi."
"Đi, không thể để lỡ thời gian tốt như này được."
Nhã Hinh cùng Bắc Lâm cười thầm. Vụ mua bán này, chỉ có lãi chứ không có lỗ, nhất định phải bắt được con bé kia mới được.
Dù sao, nếu không bán con bé đi, cô ta có thể đòi tiền chuộc từ Minh Thành hoặc Cảnh Nhược Đông.