Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người

Chương 71: Củ cải già chui ở đâu ra

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 71: Củ cải già chui ở đâu ra









Hai giây sau, Hà Tư Ca đẩy mạnh Phó Cẩm Hành ra. ** Cô thừa nhận, mình suýt nữa vì ngẩn ngơ mà tin lời nói dối của hắn!







Con cầm thú ăn thịt người không nhà xương này, bây giờ lại có thêm một con át chủ bài trên tay, đó chính là Tân Tân.







“À, đừng quên một chuyện.” Bị Hà Tư Ca đẩy ra, hình như Phó Cẩm Hành cũng không tức giận, ngược lại thảnh thơi sửa sang lại2quần áo trên người mình, hài hước nhìn cô. Hà Tư Ca chán ghét nhìn hắn, hừ nhẹ: “Còn có chuyện gì nữa?” Hắn cười, đột nhiên lại xích đến gần cô, thẩm thì bên tai cô: “Lên giường một lần năm nghìn tệ, nhớ phải cố gắng kiếm tiền đó, cô còn phải nuôi con trai nữa.”







Nói xong, Phó Cẩm Hành đứng thẳng người lên, ha ha cười lớn, nghênh ngang rời đi.







Để lại Hà Tư Ca ngồi một mình8ở chỗ cũ, tức đến nỗi chỉ muốn cắn nát răng.







Nhưng lúc ý thức được bây giờ mình phải chạy ngay đến sân bay chứ không phải là ngồi ở chỗ này tức giận, Hà Tư Ca lại lập tức rất không có khí phách đuổi theo. Ở cổng, Phó Cẩm Hành đang ngồi trong xe, mỉm cười đợi cô đi lên. Hà Tư Ca làm như không có chuyện gì xảy ra, mở cửa xe, ngồi vào. Hắn khởi động6xe, hòa vào dòng xe cộ. Phát hiện Phó Cẩm Hành không lái thẳng đến phía sân bay, Hà Tư Ca không nhịn được có chút sốt ruột: “Tôi phải đi đón Tân Tân, anh định lại đi đâu thế hả?”







Nếu như hắn không muốn làm tài xế, cô cũng có thể tự bắt xe đến sân bay! Thấy giọng nói cô khó chịu, Phó Cẩm Hành hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: “Trong nhà không có gì cả, chúng ta3không đến trung tâm thương mại mua ít đồ trước, đứa bé đến rồi thì ăn cái gì, dùng cái gì?” Hà Tư Ca ngẩn ra. Hắn tiếp tục hỏi: “Lâu như vậy rồi cô không gặp nó, chẳng lẽ ngay cả một món đồ chơi cũng không mua à?”







Ý nói, nào có ai làm mẹ như cô!







Cô chỉ đành không lên tiếng.







Hà Tư Ca thừa nhận, Phó Cẩm Hành nói đều đúng cả.







Đúng là cô nhất thời quá kích động,5suy nghĩ không được chu đáo. Thấy cô không nói gì, Phó Cẩm Hành tiếp tục lái xe đến trung tâm thương mại gần đó. Hai người nhanh nhẹn dùng thời gian ngắn nhất chọn mua một số đồ dùng cần thiết. “Tạm được rồi, tạm thời mua những thứ này đã.”.







Mặc dù biết Phó Cẩm Hành trước giờ hào phóng, nhưng nhìn hắn mua đồ không chớp mắt, Hà Tư Ca vẫn bị dọa giật mình.







Cuối cùng, cô chọn một món đồ chơi Ultraman bản chính làm quà cho Tân Tân.







“Ó, Ultraman.”







Phó Cẩm Hành liếc một cái, gật đầu: “Tôi cũng rất thích.” Hà Tư Ca cầm ở trong tay, thuận miệng tiếp lời hắn: “Tân Tân nói rồi, nó sẽ bảo vệ tối, coi tất cả những người bắt nạt tôi thành quái thú mà đánh chết.” Những lời này cho dù nghe thế nào cũng có ý ám chỉ, khóe mắt Phó Cẩm Hành giật giật, trong lòng không nhịn được nghĩ, chắc không phải mình chính là quái thú bắt nạt Hà Tư Ca đó chứ? Chẳng lẽ hắn sắp bị con trai của cô đánh chết rồi à? Phi phi phi, xúi quẩy! “Vậy được rồi, mau đi thôi.”







Hà Tự Ca không hề biết một loạt chuyển động nội tâm của Phó Cẩm Hành, cố kéo hắn, nhanh chóng quay lại xe, đi đến sân bay.







Máy bay hạ cánh đúng giờ, không bị delay. Thấy thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hà Tư Ca không nhịn được bắt đầu căng thẳng.







Tính kỹ ra, đã rất lâu cô không gặp Tân Tân rồi.







Cũng không biết nó có gầy đi không, có cao lên không...







Đang suy nghĩ, đã có người lần lượt đi ra, Hà Tư Ca vội vàng lên tinh thần, trông mong đợi con. Rất nhanh, cô đã nhìn thấy chị Bình bảo mẫu dắt Tân Tân đi từ bên trong ra.







“Tân Tân!”







Hà Tư Ca không chút nghĩ ngợi gọi to, lao đến phía bọn họ.







Nghe thấy tiếng, Tân Tân chấn động, ngước khuôn mặt nhỏ lên tìm kiếm khắp nơi.







Vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, nó lập tức nhào đến ngay: “Mẹ! Mẹ!” Cô ôm chặt con trai vào trong lòng, giống như đang nằm mơ. Phó Cẩm Hành đứng ở cách đó không xa lạnh lùng quan sát, thờ ơ nhìn tất cả.







Hắn thừa nhận, mình không vui vẻ gì cho lắm. Nhưng hắn vẫn chưa hẹp hòi đến nỗi làm khó dễ một đứa bé.







Nếu như vậy, hình như rất mất mặt.







“Cô Hà, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Tại sao rất lâu anh Tưởng không đến thăm chúng tôi, hơn nữa còn không cho phép Tân Tân đi nhà trẻ, tôi thật sự là...” Chị Bình vừa nhìn thấy Hà Tư Ca đã luôn miệng hỏi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng. Nhất thời, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào. Còn Tân Tấn thì từ lúc thấy Hà Tư Ca đã dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo cổ, nhất định không chịu buông tay, giống như lo lắng cô sẽ lại biến mất một lần nữa.







Biết con đang sợ cái gì, Hà Tư Ca ngồi xổm xuống, chỉnh sửa lại cổ áo của Tân Tân, dịu giọng nói: “Sau này mẹ sẽ không rời xa Tân Tân nữa, Tân Tân đừng sợ, được không?” Tân Tân nhìn vào mắt cô, rất lâu sau mới gật đầu, buông tay ra. Hà Tư Ca đứng dậy, nhẹ giọng giải thích với chị Bình: “Em xin lỗi, đã khiến chị lo lắng sợ hãi rồi. Chuyện của em và anh Tưởng hơi phức tạp, một lời khó mà nói hết được. Nếu như chị đồng ý đến Trung Hải sống, tiếp tục chăm sóc Tấn Tân, em sẽ lo liệu chỗ ở cho mọi người, cũng sẽ tăng thêm chút tiền lương. Nếu như chị không muốn, em sẽ mua vé máy bay về cho chị, cho chị thêm ba tháng lương nữa.”







Chị Bình nhìn cô, vừa mới định nói, đã thấy một người đàn ông cao lớn đi qua đây.







“Chào chị, tôi là Phó Cẩm Hành. Cảm ơn chị đã chăm sóc Tấn Tân cả đường, vất vả rồi.” Phó Cẩm Hành rất khách sáo nói với chị Bình, không hề vì chị ấy là bảo mẫu chăm sóc đứa bé mà coi thường. Không ngờ hắn còn có một mặt như vậy, Hà Tư Ca không nhịn được cảm thấy cảm kích. “Hóa ra anh chính là...” Chị Bình cũng kinh ngạc, chị ấy nhìn Phó Cẩm Hành, lại nhìn Hà Tư Ca, hiển nhiên đã hiểu cái gì.







“Dù sao tôi cũng luôn sống một mình, ở đâu cũng như nhau cả thôi.” Chị ấy thật sự cũng không yên tâm Tân Tân, từ lúc Hà Tư Ca mang thai đến bây giờ, đều là chị Bình chăm sóc cô và đứa bé, tình cảm của ba người rất sâu sắc.







Hà Tự Ca thở phào nhẹ nhõm, nói từ tận đáy lòng: “Chị Bình, cám ơn chị, chị thật tốt!” Cô vừa cúi đầu, đã thấy Tân Tân đang trợn to mắt, cau chặt mày, nghi ngờ nhìn về phía Phó Cẩm Hành.







Mà Phó Cẩm Hành cũng dùng vẻ mặt y hệt trừng lại Tân Tân, một lớn một nhỏ, hai người không ai chịu nhận thua, sắp thành mắt gà chọi hết cả rồi.







“Mẹ, chú này là ai?”







Tân Tân không tự chủ được dịch sát vào Hà Tư Ca một chút, hình như hơi sợ Phó Cẩm Hành. Nhưng nhóc lại không muốn biểu hiện ra, còn hếch cằm cao hơn. Hà Tư Ca do dự, không biết phải giải thích thân phận của Phó Cẩm Hành với Tân Tân thể nào.







“Mẹ, mẹ mau nói đi, chú củ cải già này chui ở đâu ra thế?” Đối mặt với sự chần chừ của Hà Tư Ca, Tân Tân lộ ra vẻ mặt không tình nguyện, mở miệng giục cô. Phó Cẩm Hành nghẹn họng nhìn trân trối, há hốc miệng. Đợi hắn phản ứng lại được, Phó Cẩm Hành cau có nhìn nhóc con nói năng lỗ mãng này, không nhịn được mắng: “Cháu nói ai hả? Chú thấy cháu mới là củ cải con ấy!”







Nói xong, hắn còn giơ tay dùng sức xoa đầu Tân Tân.







Đương nhiên Tân Tân không chịu, há miệng cắn hắn.







Phó Cẩm Hành không ngờ thằng nhóc này lại cắn lên mu bàn tay mình, hắn bị chậm một bước, hai hàng dâu răng nhỏ in trên tay.







Đau thì không đau, chỉ là rất buồn cười.







“Cháu tuổi con chó à? Mở miệng là cắn người!”







Hắn không vui nhướn mày. “Vâng, đúng thế.” Tân Tân ưỡn ngực lên, trong lòng còn rất buồn bực, sao hắn lại biết mình tuổi chó con chứ? Phó Cẩm Hành nghiêng đầu nhìn về phía Hà Tư Ca, mở miệng châm biếm: “Xem ra, Tưởng Thành Hủ đã chiều hư con rồi, kiểu trẻ con nói chuyện khó nghe, còn muốn cắn người thế này, dẫn ra ngoài không cảm thấy mất mặt à?”







Không có ai muốn nghe người khác nói con mình không tốt ngay trước mặt cả, Hà Tư Ca cũng không ngoại lệ.







Cô không nhịn được nhỏ giọng phản bác, nói thay con trai: “Bình thường Tân Tân rất ngoan, cũng không biết sao nó lại ghét anh như vậy, nhất định là do anh có bệnh!”







Phó Cẩm Hành giận đến bật cười: “Con hư tại mẹ, tôi thấy cô chính là như vậy đấy. Chính thức thông báo với cô một câu, sau này đứa nhóc này do tôi quản, cô đừng có nhúng tay vào, cẩn thận rồi mẹ hiền con hỏng!”







Dứt lời, hắn không quan tâm đến phản ứng của Hà Tư Ca và chị Bình, xách ngược Tân Tân đang đứng dưới đất lên, sau đó vác lên vai.







Tấn Tân kêu thảm một tiếng: “Bỏ cháu ra! Mẹ...”







Người xung quanh nhao nhao nhìn qua đây, nhưng thấy Phó Cẩm Hành ăn mặc gọn gàng, khí chất bất phàm, hơn nữa đây là sân bay, mọi người cảm thấy chắc bọn họ là ba con, cũng không có ai tiến lên xen vào việc của người khác.







Chị Bình lo lắng, lẩm bẩm trong miệng: “Xong rồi, sau này phải làm thế nào đây?” Chị ấy luống cuống nhìn về phía Hà Tư Ca: “Trước đó có người nói cô đã kết hôn ở Trung Hải rồi, tôi còn không tin, bây giờ xem ra...”







Hà Tư Ca đỏ mặt, mặc dù lúng túng, nhưng cũng chỉ có thể nói thật với chị Bình: “Đúng là em đã kết hôn với anh ta rồi, anh ta tên là Phó Cẩm Hành, nếu không có gì ngoài ý muốn, khoảng thời gian tiếp theo, chị, em và Tân Tân đều chỉ có thể sống ở chỗ anh ta.”







Chị Bình gật đầu, không nói gì. Lúc bọn họ trở lại chung cư, Đoàn Phù Quang đã nhân cơ hội thu dọn đồ đạc của mình chuồn đi rồi. Hơn nữa, cô ấy còn thay mới hết khăn trải giường, vỏ chăn gối, còn ném đồ đã dùng vào trong máy giặt. Hà Tư Ca thầm nghĩ, cô Đoàn này đúng là một người kỳ lạ. Bởi vì bị Phó Cẩm Hành chỉnh đốn một trận, trên đường trở về, nhìn Tân Tân rất ngoan. Nhưng động tác không ngừng liếc trộm Phó Cẩm Hành vẫn tiết lộ cái tâm tư nhỏ của nhóc. Hà Tư Ca chỉ đành lắc đầu với Tân Tân: “Không được vô lễ nữa, trước giờ con rất hiểu chuyện, sao lại đột nhiên không nghe lời như vậy?”. Nó vùi đầu vào lòng cô, nhỏ giọng thút thít: “Mẹ, con muốn ba! Con không thích chú củ cải già này đâu, chú ấy muốn cướp mẹ đi, còn muốn đánh con...”







Cô ngẩn ra, luôn cảm thấy Tận Tân mặc dù còn nhỏ, nhưng hình như đã biết cái gì.







Chị Bình ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Thật không dám giấu, cô Hà, trước đó ông Tưởng đã đến nhà một lần, tôi chẳng còn cách nào khác, chỉ đành để cho ông ấy vào nhà, ông ấy đã nói một động chuyện với Tân Tân...”







Mặt Hà Tư Ca biển sắc.







Thật là quá đáng, Tân Tân chỉ là một đứa bé vô tội, nhà họ Tưởng không nhận thì cũng thôi đi, lại còn chạy đến nói những chuyện giữa người lớn với thằng bé. Bọn họ đều nghĩ nó nhỏ, không hiểu cái gì, nhưng chẳng lẽ nhỏ tuổi thì không có tình cảm, không biết buồn à?







Không đợi cô nói gì, Phó Cẩm Hành đã xích lại, hừ lạnh một tiếng: “Ai muốn đánh cháu? Vừa rồi cháu ngồi trên cổ chú, không phải rất vui đó à? Còn nữa, Ultraman cháu cầm trên tay còn là chú mua nữa đấy.”
« Chương TrướcChương Tiếp »