Chương 70: Là tỏ tình, hay là cam kết? Không ngờ, Hà Tư Ca trả lời ngay không chút nghĩ ngợi: “Lúc nào có thể ký? Tôi có thể ký ngay bây giờ, lập tức!”
Phó Cẩm Hành nghiền ngẫm quan sát cô, cảm thấy khó hiểu trong lòng. Phải biết, nhà họ Tưởng2mặc dù kém hơn sáu gia tộc lớn ở Trung Hải một bậc, nhưng cũng là một gia tộc lớn nổi tiếng ở Nam Bình. Ông nội của Tưởng Thành Hủ đã từng lọt vào top 10 đại gia của cả nước, đáng tiếc8năm đó một trận biển động tài chính đã khiến nhà họ Tưởng tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, căn cơ của nhà họ Tưởng vẫn còn, hơn nữa. Từ sau khi Tưởng Thành Hủ tiếp nhận,6công ty cũng đang từ từ phục hồi lại như cũ.
Nếu như Hà Tư Ca không tham tiền tài của nhà họ Tưởng, tại sao cô lại phải gánh áp lực lớn như vậy, không danh không phận ở bên Tưởng Thành Hủ? Phó3Cẩm Hành không hiểu nổi.
Ngay cả Đoàn Phù Quang đứng ở bên cạnh cũng do dự nói: “Cô có thể hiểu thắng, nhưng cần gì phải băn khoăn chuyện tiền bạc? Nếu đứa bé là con của Tưởng Thành Hủ, dựa vào cái gì5không đòi anh ta tiền nuôi dưỡng!” Phó Cẩm Hành liếc mắt qua, ý bảo Đoàn Phù Quang im miệng.
Đoàn Phù Quang chỉ đành hậm hực ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.
Hà Tư Ca biết cô ấy có ý tốt, nhưng cô vẫn kiên nhẫn, giải thích với Đoàn Phù Quang: “Tôi hiểu, cô không muốn để tôi sau này phải lo nghĩ chuyện tiền nong, nhưng tôi có tay có chân, sẽ không đến nỗi không nuôi nổi con mình. Còn nhà họ Tưởng...”
Cô dừng một chút, ánh mắt lộ ra sự cứng rắn: “Chỉ cần tôi cảm dù một xu của nhà bọn họ, đứa bé này sẽ vĩnh viễn không cắt đứt được quan hệ với họ Tưởng. Tôi thà sau này sống khổ một chút, cũng không muốn để bọn họ coi đứa bé là quả cân, bàn điều kiện gì với tôi!” Nghe Hà Tư Ca nói xong, Phó Cẩm Hành vừa như khen ngợi lại vừa như châm chọc nói: “Không nhìn ra đấy, Hà Nguyên Chính vậy mà lại sinh ra một cô con gái rất có khí phách, cái này thật sự không giống với tác phong của ông ta. Này, chắc không phải là năm đó cô bị bể nhâm ở bệnh viện đấy chứ?”
Xem ra, cảm quan của hắn đối với Hà Nguyên Chính chẳng ra làm sao cả, không lúc nào quên chế giễu. Hà Tư Ca nghiêm mặt lại: “Ông ta là ông ta, tôi là tôi.”
Nếu không phải Phó Cẩm Hành nhắc đến, cô cũng sắp quên mất thật ra mình còn có một người ba ruột vô trách nhiệm như vậy rồi.
Có lẽ bây giờ ông ta và hai mẹ con Đỗ Uyển Thu đang vui vẻ hòa thuận với nhau, bọn họ mới là một nhà ba người, mà đứa con gái như cô đây cũng chỉ là người ngoài.
Nghĩ tới đây, Hà Tư Ca càng chắc chắn một chuyện. Đó chính là, từ giờ trở đi, cô chỉ có một người thân duy nhất là Tân Tân. Trừ người mình sinh ra, còn có người sinh ra mình mới thật sự là huyết mạch tương liên, những thứ tình cảm khác đều có thể là giả tạo.
Cho nên, vì để Tân Tân có thể bình yên khoẻ mạnh lớn lên, Hà Tư Ca có thể trả giá tất cả. “Anh vẫn chưa trả lời tôi, lúc nào tôi có thể ký tên, lúc nào có thể gặp được con trai tôi?” Cô nóng lòng như lửa đốt hỏi. Nếu như không thể giải quyết “mối phiền phức” Tân Tấn này trước đám cưới, chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ vẫn gây áp lực cho nhà họ Tưởng, ngộ nhỡ có người tính làm gì đứa bé thì xong đời!
Phó Cẩm Hành nhìn Hà Tư Ca một cái, lúc này mới nhẹ giọng trả lời: “Chỉ cần có muốn, lúc nào cũng có thể.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi phải lập tức đi, lập tức ký ngay!” Nhìn dáng vẻ Hà Tư Ca, giống như khao khát một giây tiếp theo, trước mắt cô đã có một bản tuyên bố soạn sẵn, còn có một cây bút nữa. Phó Cẩm Hành cảm thấy mình đột nhiên không nhìn thấu được người phụ nữ này.
Hoặc là nói, trên người cô có quá nhiều bí mật, cố ý giấu mình. Nghĩ đến đây, lửa giận vốn đã ẩn nhẫn của hắn lại một lần nữa có dấu hiệu bùng lên, may mà điện thoại đột nhiên vang lên, cắt ngang cơn tức giận của Phó Cẩm Hành.
Hắn đi sang bên cạnh nghe điện thoại. Đoàn Phù Quang cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng thay Hà Tư Ca: “Trước kia nhất định là cô nhớ đứa bé lắm, lại không thể nói ra được. Bây giờ thì tốt rồi, mẹ con đoàn tụ. Ha ha, đợi Tân Tân đến Trung Hải, tôi có thể chơi với nó hằng ngày không?” Vừa nghĩ đến đứa bé đẹp trai đó, Đoàn Phù Quang không nhịn được phấn khởi xoa hai tay vào nhau. Là một cấu FA thâm niên, có thể nhìn tiểu soái cao lớn lên từng ngày bên cạnh mình, cũng rất bổ mắt nha!
Hà Tư Ca nhìn Đoàn Phù Quang một cái, nhẹ giọng nói: “Cô Đoàn, chuyện này không giấu được quá lâu, tôi hy vọng đợi sau khi người nhà họ Phó biết, cô có thể nhanh chóng kết hôn với Phó Cẩm Hành, khiến anh ta đồng ý ly hôn với tôi, được không?”
Nụ cười của Đoàn Phù Quang lập tức cứng đờ.
Cô ấy lại không nghĩ đến điểm này, đúng thế, với tính cách của Mai Lan, nếu như biết Hà Tư Ca đến con cũng sinh rồi, bà già đó thể nào cũng phải dùng thái độ cứng rắn hơn nữa ép Phó Cẩm Hành và cô ly hôn!
Nếu như bọn họ ly hôn, mình sẽ xui xẻo, bị giục cưới, nói không chừng còn bị giục sinh con nữa! Vừa nghĩ đến một loạt phản ứng dây chuyền, Đoàn Phù Quang lập tức cuống đến nỗi xoay mòng mòng, không quan tâm được nuôi tiểu soái ca thành trò chơi gì nữa. Hà Tư Ca thì lại mong đợi, chỉ cần Tân Tân trở lại bên cạnh mình, cô cũng không để ý đến thủ đoạn của Mai Lan nữa, thậm chí hy vọng bà ta thể giúp mình một tay.
Đang suy nghĩ, Phó Cẩm Hành đã nói chuyện điện thoại xong.
“Nhà họ Tưởng đã sai luật sư đến, đang ở Trung Hải rồi, chúng tôi hẹn gặp ở một chỗ, cô đi sửa soạn chút đi, chuẩn bị lên đường.”
Hắn hơi cau mày, nhìn Hà Tư Ca.
Cô quay người chạy vào phòng ngủ.
Đoàn Phù Quang nhỏ giọng hỏi: “Phó Cẩm Hành, tiếp theo làm thế nào? Tôi cảm thấy chúng ta cần thay đổi kịch bản một chút! Còn diễn như vậy nữa, đừng nói người xem không chịu nổi, đến tôi cũng không chịu nổi!” Cô ấy mới chỉ đến đây ở một ngày thôi mà đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, lại còn mọc ra một đứa bé, nếu như ở thêm hai ngày nữa, Đoàn Phù Quang nghi ngờ mình sẽ mắc luôn bệnh tim! “Cô sợ cái gì? Cô không muốn gả cho tôi, tôi cũng không muốn lấy cô, không phải là rất an toàn sao?” Phó Cẩm Hành buồn bực trả lời. Bây giờ hắn không quan tâm nổi cái gì khác, tâm tình phức tạp. “Ha, chắc chắn là anh đang ghen hả? Đừng buồn, anh đối xử với cô ấy tốt một chút, khiến cô ấy yêu anh, sau này hai người cũng sẽ có con của mình.” Đoàn Phù Quang dùng cánh tay chọc chọc Phó Cẩm Hành, giọng điệu tinh quái. Hắn tránh ra, không cho cô ấy chạm vào mình. “Không cần cô quan tâm.” Phó Cẩm Hành kiêu ngạo: “Trò cười, tôi giống người sẽ xin phụ nữ sinh con cho tôi à? Phụ nữ muốn sinh con cho tôi, có thể xếp hàng từ đây đến tận Nam Bình!”
Hắn chỉ dưới chân, lại giơ tay chỉ ra phía trước.
Kết quả, Hà Tư Ca vừa ra khỏi phòng, đã thấy Phó Cẩm Hành chỉ vào mình.
Ngẩn ra một giây, Phó Cẩm Hành lặng lẽ hạ tay xuống. Bỏ đi, coi như hắn chưa nói gì! Mấy phút sau, Phó Cẩm Hành dẫn Hà Tư Ca cùng ra ngoài.
Hắn đích thân lái xe, cô không nói câu gì, chỉ sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đứa bé mấy tuổi rồi?”
Lúc đợi đèn giao thông, Phó Cẩm Hành làm như không có chuyện gì xảy ra hỏi.
Thật ra Hà Tư Ca không có tâm tình tán dóc với hắn, nhưng bây giờ dù sao cũng phải cầu cạnh người ta, không thể không hạ thấp mình, cô chỉ đành nói tuổi Tân Tân ra.
Hắn theo bản năng tính toán trong lòng một chút. Nghĩ đến chuyện cô lại sinh con cho Tưởng Thành Hủ sau khi biến mất không lâu, hiển nhiên Phó Cẩm Hành cực kỳ không vui.
Hắn nhớ rất rõ, ngày đó mình đã đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Đó là lần đầu tiên trong đời hắn đến hiệu thuốc mua loại thuốc đó, bởi vì biết nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể phụ nữ, hắn còn áy náy trong lòng mãi.
Kết quả, vừa trở về phòng, trên giường không có một bóng người. Ý thức được cô trốn mất rồi, Phó Cẩm Hành chỉ đành đến bất động sản Khang Đạt tìm người.
Không ai biết được, lúc hắn biết hóa ra mình bị lừa, trong giây phút đó, trong lòng Phó Cẩm Hành sinh ra bao nhiêu tức giận, tuyệt vọng, cùng với đau đớn. “Giữ bí mật thật tốt.” Phó Cẩm Hành nói nhanh, hừ lạnh một tiếng.
“Bởi vì nhà họ Tưởng từng xảy ra tranh chấp trưởng thứ, cũng chính là ba của Tưởng Thành Hủ suýt nữa bị em trai cùng cha khác mẹ đuổi ra khỏi công ty, cho nên cả nhà bọn họ rất căm thù chuyện chưa kết hôn đã có con. Sự ra đời của Tân Tân khiến người nhà họ Tưởng như lâm đại địch, cho nên, chúng tôi chỉ đành bảo vệ nó.”
Hà Tư Ca nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
“Chúng tôi” trong miệng cô, đương nhiên chính là cô và Tưởng Thành Hủ.
“Cô có hối hận không?” Hình như đã rất lâu chân mày hắn chưa giãn ra, vừa nghĩ đến chuyện một đứa bé vui vẻ sắp xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, Phó Cẩm Hành không có cách nào duy trì được sự ổn định nữa.
“Hối hận cái gì? Sinh Tân Tân ra à?”
Vẻ mặt Hà Tư Ca cuối cùng cũng thay đổi, thậm chí cô còn có chút tức giận: “Cho dù có vất vả thế nào đi nữa, cũng không có một người mẹ nào hối hận vì đã sinh con mình ra, trừ phi cô ta căn bản không xứng làm mẹ.” Khi cô kết thúc một ngày làm việc, lê cơ thể mệt mỏi về đến nhà, nhìn thấy đứa bé đáng yêu đang say ngủ, cô sẽ cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Dáng vẻ nó lúc ngủ thật sự rất giống thiên sứ.
Yên tĩnh như vậy, thoải mái như vậy, thuần khiết xinh đẹp, mềm mại như lông vũ, khiến người ta không nỡ khinh nhờn.
Nếu như có thiên sứ, nhất định chính là dáng vẻ này. Bị Hà Tư Ca chặn họng, Phó Cẩm Hành cũng không nói ra lời nữa. Bọn họ đến nơi gặp mặt luật sư, vừa nhìn thấy Hà Tư Ca, luật sư được nhà họ Tưởng uỷ thác lập tức truyền đạt ý kiến: “Chúng tôi có thể giao đứa bé cho cô Hà nuôi dưỡng, nhưng hy vọng cắt đứt quan hệ, không qua lại gì nữa.”
Cô không chỉ không tức giận, thậm chí còn cảm thấy vui mừng. “Tốt nhất có thể như vậy.”
Hà Tư Ca nhận lấy bút ký luật sư đưa cho, xem xong bản tuyên bố kia, lập tức ký tên. Mà chuyện này cũng đồng nghĩa với việc Tân Tân sẽ không được nhà họ Tưởng thừa nhận, nó và Hà Tư Ca cũng không có quyền tranh giành gia sản và thừa kế di sản. Sau khi ký xong, Hà Tư Ca như trút được gánh nặng. Nhưng cô càng lo lắng cho an nguy của Tân Tân hơn, muốn biết rốt cuộc lúc nào mới có thể nhìn thấy con trai.
Luật sư chủ động trả lời: “Đợi tôi gọi điện thoại xong, nó sẽ được thu xếp cho lên máy bay.” Hà Tư Ca vừa nghe thấy thế, không nhịn được cười lạnh: “Tôi không ký tên, đưa con tôi ra nước ngoài, tôi ký tên, đưa con tôi đến Trung Hải, có đúng không? Ông chủ của ông đúng là giải thủ đoạn, nghĩ chu toàn tất cả mọi mặt!”
Luật sư không nói gì, nhanh chóng rời đi.
Phó Cẩm Hành ngồi ở bên cạnh, luôn không mở miệng.
“Cô có hận Tưởng Thành Hủ không?”
Hắn đột nhiên hỏi. Hà Tư Ca hơi ngẩn ra, rất nhanh đã lắc đầu: “Không, tôi không hận anh ấy. Bây giờ anh ấy thân ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, có lòng mà chẳng có sức thôi.”
Phó Cẩm Hành không hề cho là như vậy.
Thậm chí hắn còn gia tăng ngữ khí, có chút tức giận khiển trách: “Một người đàn ông, cho dù là lúc nào cũng phải bảo vệ người phụ nữ và con của mình! Có biết tại sao tôi lại coi thường hắn không? Bởi vì hắn căn bản không làm được điểm này!” Phó Cẩm Hành thẳng người lên, đi đến trước mặt Hà Tư Ca, cúi người xuống nhìn vào mắt cô. “Hà Tư Ca, cô hãy nhớ lấy một chuyện, dù là lúc nào tôi cũng không vất bỏ cô, bây giờ còn có thêm một đứa con trai của cô. Cô có thể hận tôi, nhưng chỉ có tôi mới có thể đối xử tốt với hai người.” Nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Phó Cẩm Hành nắm lấy cằm Hà Tư Ca, hôn mạnh lên môi cô.
Đây... rốt cuộc là tỏ tình, hay là cam kết?