Chương 65: Bỏ trốn Ý thức được tình huống lần này khác với lần trước, Phó Cẩm Hành không vội báo cảnh sát. + Hắn ngồi trên sô pha phòng khách, sắc mặt lạnh lùng. Qua nửa tiếng, Phó Cẩm Hành không hề nhúc nhích, cả người cứng đờ. “Hà Tư Ca, nếu như cô đi thật, thì cmn đừng có quay lại nữa!” Chốc lát, cuối cùng hắn cũng bùng nổ, gầm lớn2một tiếng với không khí, nhưng không hề ý thức được, đây thật ra là một câu có vấn đề. Nếu như cô đi thật, đương nhiên sẽ không trở lại nữa.
Có điều, Phó Cẩm Hành đang tức giận căn bản không ý thức được điểm này. Cùng lúc đó, Hà Tư Ca đang căng thẳng ngồi trên một chiếc xe, người lái xe là trợ lý Tiểu Lưu của8Tưởng Thành Hủ.
Đương nhiên cô quen Tiểu Lưu, cho nên, lúc cậu ta gọi điện thoại đến, nói Tưởng Thành Hủ cũng đến Trung Hải rồi, sai mình đi đón cô, Hà Tư Ca hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Cô mặc áo khoác vào, xuống luôn tầng, lên chiếc xe này. “Tiểu Lưu, sao tự dưng Thành Hủ lại rời khỏi Nam Bình? Không phải nói là anh ấy.” Phát6hiện Tiểu Lưu lái thẳng xe đến sân bay, Hà Tư Ca có chút sốt ruột, lo lắng hỏi. Tiểu Lưu vừa lái xe, vừa không biết làm sao trả lời: “Cô Hà, không giấu cô, gần đây anh Tường bị ông nhốt lại! Lần này anh ấy lén chạy ra ngoài, đừng trách tôi nhiều chuyện, cô nhất định đừng có phụ lòng anh ấy...” Còn chuyện sau đó3Tiểu Lưu nói cái gì, Hà Tư Ca đã không nghe rõ nữa rồi.
Bởi vì, cô hoàn toàn ngẩn ra, cả người đều rơi vào một loại bất an mãnh liệt.
Chẳng lẽ....
Chẳng lẽ Tưởng Thành Hủ muốn dẫn cô cùng đi?
Suy đoán đáng sợ này khiến mặt Hà Tư Ca biến sắc. Cô không nhịn được giục Tiểu Lưu: “Anh mau gọi điện thoại cho anh ấy đi!”
Tiểu Lưu lắc5đầu: “Không sợ định vị sao? Nào dám dùng điện thoại? Đừng vội, sắp đến rồi, anh Tường đang đợi cô ở sân bay.
Dứt lời, hình như anh ta sợ Hà Tư Ca không đợi nổi, đạp chân ga hết cỡ, lao thẳng tới sân bay.
Hà Tư Ca không thể không ngồi vững, nhưng l*иg ngực lại như đang đánh trống, trái tim “thích thịch” nhảy lên không ngừng.
Hai mươi phút sau, Tiểu Lưu dừng xe ở trước sân bay, giục Hà Tư Ca xuống xe. “Cô Hà, cô đi vào rồi rẽ trái, anh Tưởng đang đợi cô cạnh thang máy! Tôi không đi vào cùng cô đâu, ngộ nhỡ ông phải người đuổi theo, tôi sẽ dẫn bọn họ chạy loạn ở Trung Hải!” Tiểu Lưu nói thật nhanh. Đợi Hà Tư Ca xuống xe, anh ta lập tức lái xe đi, hiển nhiên là sợ có người theo dõi. Gió thổi qua, Hà Tư Ca lại có một loại cảm giác choáng váng. Cô miễn cưỡng đứng vững, bước vào trong. Quả nhiên Tiểu Lưu không lừa mình, rẽ bên trái, mới vừa đi được mấy bước, Hà Tư Ca đã nhìn thấy Tưởng Thành Hủ.
Bên chân anh là một túi hành lý màu đen, râu cũng chưa cao, người gầy hẳn đi, nhìn mà khiến người ta đau lòng.
“Thành Hủ!”
Hà Tư Ca bước nhanh qua đó, Tưởng Thành Hủ đang căng thẳng quan sát bốn phía, cầm hai cái vé máy bay trong tay. Vừa thấy cô, anh thở phào nhẹ nhõm, giang hai cánh tay ra.
Cô do dự một chút, vẫn nhào vào trong lòng anh. “Sao anh lại đến đây? Người nhà anh có biết không?”
Hà Tư Ca nôn nóng ngẩng đầu lên, lo lắng quan sát Tưởng Thành Hủ. Cô lờ mờ đoán được, anh chạy đến Trung Hải một mình, chắc là quyết tâm muốn đi cùng mình rồi!
Nhưng mà, trời đất rộng lớn, bọn họ lại có thể chạy đến nơi nào? “Chắc chắn không thể để cho bọn họ biết! Tư Ca, chúng ta đến Hồng Kông trước, sau đó đổi máy bay, đến Đông u một thời gian, đợi tin tức qua đi, lại đến Bắc u! Không phải em luôn muốn xem cực quang sao? Anh đã đồng ý với em rồi, nhất định sẽ đi cùng em!” Tưởng Thành Hủ nắm chặt tay Hà Tư Ca, vừa nói, vừa xách túi hành lý trên đất lên.
Không đợi cô trả lời, anh đã kéo cô đi đến cửa kiểm tra an ninh.
Thật sự giống với suy đoán của Hà Tư Ca, đúng là Tưởng Thành Hủ muốn dẫn cô bỏ trốn!
“Đợi đã, Thành Hủ!”
Hà Tư Ca đi ở phía sau, cổ tay bị anh cầm chặt phát đau.
Chỗ đó vẫn sưng, đúng là vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới.
Cô hô to một tiếng, Tưởng Thành Hủ nghi ngờ quay đầu lại, khó hiểu nhìn Hà Tư Ca: “Sao thế, Tư Ca?” Thấy cô lộ vẻ do dự, anh tưởng là Tư Ca đang lo lắng cho cuộc sống sau này.
“Yên tâm, anh có một khoản dự trữ trong ngân hàng nước ngoài, ba anh không biết. Mặc dù không quá nhiều, nhưng cũng đủ cho chúng ta sống mấy năm, huống hồ, anh biết kiếm tiền, đừng sợ.” Tưởng Thành Hủ dịu dàng nói, khẽ mỉm cười với Hà Tư Ca. Cô chậm rãi lắc đầu: “Không phải.”
Anh khựng lại một chút, trên mặt xẹt qua một tia áy náy: “Tư Ca, Tân Tân còn quá nhỏ, tạm thời anh không thể dẫn nó theo được. Nhưng mà em yên tâm, chị Bình sẽ chăm sóc tốt cho nó..” Tình huống đặc biệt, nếu như Tưởng Thành Hủ còn mang theo đứa con riêng Tân Tân này, thậm chí chưa chắc anh đã chạy thoát được.
Hà Tư Ca lại lắc đầu: “Không, không phải Tân Tân Thành Hủ, em không thể đi với anh được.” Tưởng Thành Hủ lập tức trợn to mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin Anh tốn hết trăm cay nghìn đắng, thoát thân ra khỏi nhà, chính là muốn dẫn cô cùng cao chạy xa bay.
Tưởng Thành Hủ đã nghĩ xong rồi, chỉ cần ở nước ngoài một hai năm, đợi sự việc lắng xuống, ba mẹ sẽ không quyết giữ ý mình như vậy nữa.
Đến lúc đó, bọn họ có thể về lại Nam Bình, đoàn tụ một nhà với Tân Tân. Dù sao anh cũng là con trai duy nhất của nhà họ Tưởng, cho dù ông Tưởng có tức giận thế nào, cũng sẽ không thật sự làm gì anh.
“Tại sao?” Trải qua cơn kinh ngạc ban đầu, Tưởng Thành Hủ cũng phản ứng lại: “Em không muốn đi với anh à?” Hà Tư Ca nhìn thẳng vào mắt anh: “Em không thể đi, anh cũng không thể đi, anh là người thừa kế của nhà họ Tưởng, anh đi rồi, nhà họ Tưởng phải làm thế nào?” Anh không hề nghĩ ngợi phản bác lại: “Nếu như anh không đi, sẽ phải kết hôn với Mạnh Gia Nhân! Em có biết là những ngày qua rốt cuộc anh đã sống như thế nào không, tất cả mọi người đều đang ép anh!” Thật ra cô đã sớm nghe nói, ông Tưởng giam lỏng Tưởng Thành Hủ ở nhà, ép anh kết hôn với con gái của một người bạn cũ.
Hai nhà môn đăng hộ đối, lại hiểu rõ nhau, người lớn trong nhà đã sớm có ý làm mối.
Thậm chí, Hà Tư Ca còn từng nhìn thấy ảnh của Mạnh Gia Nhàn, biết đó là một cô gái xinh đẹp nhã nhặn lịch sự, thật sự có phong độ của người phụ nữ quản lý việc nhà.
Cô ấy mới là con dâu thích hợp nhất trong mắt ông bà Tưởng. “Em biết, anh chịu khổ rồi.”
Hà Tư Ca đi qua đây, giơ một tay ra khẽ vuốt ve gò má Tưởng Thành Hủ, dịu dàng nói: “Cho nên, em càng không thể đi với anh được. Nếu như anh đi rồi, không chỉ sẽ khiến cho ba mẹ anh lo lắng, còn đắc tội cả nhà họ Mạnh nữa. Mặc dù nhà họ Mạnh và nhà họ Tưởng qua lại thân thiết với nhau, nhưng trên thương trường không có bạn bè nào vĩnh viễn cả, một khi bọn họ giận cá chém thớt lên anh, thì sẽ hung hăng trả thù.”
Cô không hề nói ngoa.
Đáng sợ hơn là, hai nhà bọn họ còn làm ăn trong cùng một mảng. Ngộ nhỡ nhà họ Mạnh có ý định trả thù, nhân lúc nhà họ Tưởng không có ai trấn thủ, đang hỗn loạn, nuốt trọn thị trường vốn thuộc về nhà họ Tưởng cũng chưa biết chừng. “Anh mặc kệ! Anh đã nhượng bộ quá nhiều lần rồi! Anh...”
Tưởng Thành Hủ nắm lấy tay Hà Tư Ca, mở lớn hai mắt, đau khổ khẽ gầm lên. Anh quá mâu thuẫn. Anh muốn dẫn cô đi, lại biết chuyện cô nói đều là thật.
Nếu như hôm nay em đi cùng anh, sớm muộn sẽ có một ngày, hai chúng ta đều sẽ hối hận. Anh sẽ trách em làm hỏng tiền đồ của anh, em sẽ oán hận anh để em gánh tiếng xấu. Một khi trong cuộc sống có va chạm, chúng ta đều sẽ cảm thấy không đáng thay mình, cho rằng mình trả giá quá nhiều.” Hốc mắt Hà Tư Ca đỏ ửng, chậm rãi rút tay mình ra. Không phải là cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đi.
Nhưng mà, cô không thể. Tưởng Thành Hủ lại càng không thể. Trăm nghìn năm qua, phàm là người bỏ trốn, có thể có mấy ai có kết quả tốt? Tình cảm mãnh liệt nhất thời luôn bị củi dầu mắm muối làm phai mờ, đến lúc đó, chỉ còn lại oán trách và hối hận không ngừng. “Thành Hủ, chúng ta không phải là trẻ con mười mấy tuổi,” Hà Tư Ca cúi đầu xuống, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cùng mãnh liệt trào ra, từng giọt rơi lên mặt đất cẩm thạch, “Cơ thể em rất muốn đi với anh, nhưng đầu óc em lại nói với em, chuyện này không được.”
Tưởng Thành Hủ ngắt lời cô: “Có phải là vì Phó Cẩm Hành không? Hắn đã cho em uống bùa mê thuốc lá gì mà khiến em quyết một lòng đi theo hắn như vậy? Tư Ca, anh đối với em chưa đủ tốt sao? Cái gì anh cũng có thể cho em.” Nói xong, anh dùng sức siết chặt vai Hà Tư Ca, liều mạng lắc cô, gần như muốn lắc cho cô tan ra. Đau đớn làm cô cắn chặt môi, nhưng chỉ có thể không ngừng lắc đầu: “Không, không phải như vậy... cho dù không có anh ta, em cũng sẽ không đi với anh!”
Nghe thấy câu này, cuối cùng Tưởng Thành Hủ chán nản buông tay ra. Anh rất thất vọng, nhưng không biết tại sao lại giống như trút được gánh nặng. Có lẽ, ở trong lòng Tưởng Thành Hủ, anh vẫn chưa hạ quyết tâm. “Em nói đúng, thật ra anh chỉ là một kẻ nhát gan.” Im lặng một lúc, Tưởng Thành Hủ mở miệng tự giễu.
Lúc đang đợi Hà Tư Ca, anh đã tưởng tượng ra vô số loại khả năng. Giống như cô nói, lý trí và tình cảm, đang không ngừng kéo co.
Những chuyện cô lo lắng, sao Tưởng Thành lại không nghĩ đến chứ? “Thành Hủ, quay về đi, chấp nhận cô Mạnh, chấp nhận số phận của mỗi người chúng ta, không phải là hèn nhát, ngược lại là dũng cảm.” Hà Tư Ca ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay lau mắt, nhưng nước mắt không thể nào ngừng lại được.
Đối với cô mà nói, chia tay với Tưởng Thành Hủ, đã không chỉ là chia tay một đoạn tình cảm. Giống như là chia cắt một cuộc đời. “Em sẽ nhanh chóng nghĩ cách đón Tân Tân đến Trung Hải, sau khi anh kết hôn, cũng không tiện chăm sóc nó nữa.”
Nghĩ đến đứa bé, cuối cùng Hà Tư Ca cũng bình tĩnh lại. Cô không thể ỷ lại vào Tưởng Thành Hủ nữa. “... Được.” Do dự rất lâu, Tưởng Thành Hủ vẫn gật đầu.
Hai người không nói gì nữa, cuối cùng, vẫn là Hà Tư Ca nhẫn tâm trước: “Đi đổi vé về Nam Bình đi, thật ra thì anh rõ hơn em, chúng ta đều không trốn thoát được.”
Cô rất hiểu anh, cũng rất hiểu chính mình.
Tưởng Thành Hủ im lặng quay người, đi về phía quầy vé cách đó không xa, đổi vé máy bay. Hà Tư Ca yên lặng đứng đó mấy giây, sau đó, cô xoay người, chạy như điên ra khỏi sân bay.
Cô sợ nếu như mình không lập tức rời đi, có thể sẽ đổi ý. Hai người, hai tấm vé máy bay, nói đi là đi, quên hết tất cả chuyện rối loạn trước mắt... Đối với cô mà nói, cũng là một loại cám dỗ mạnh mẽ. Hình như Tưởng Thành Hủ cảm ứng được, anh quay đầu lại, nhưng không còn thấy bóng lưng quen thuộc đó đâu nữa. Hà Tư Ca lao ra cửa, đã lên một chiếc taxi rồi.
Cô nhanh chóng đọc địa chỉ, dùng hai cánh tay ôm mình thật chặt, nước mắt vừa mới ngừng rơi lại điên cuồng trào ra.
Tài xế taxi nhìn cô một cái, hình như đã sớm không thấy lạ nữa.
Cái nơi như sân bay này, ngày nào không diễn cảnh ly biệt và đoàn tụ? Anh ta lắc đầu, mở đài phát thanh ra, mặc cho một bài hát vang lên... “Đến tận bây giờ mới đột nhiên hiểu ra,
Thứ tôi tha thiết ước mơ, là tình yêu chân thật và tự do.
Muốn dẫn em cao chạy xa bay, trốn đến nơi thành thị xa xôi nhất;
Muốn dẫn em cao chạy xa bay, đi làm người hạnh phúc nhất...”
(Bỏ trốn - Trịnh Quân)