Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người

Chương 566: Trong cái rủi có cái may

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 566: Trong cái rủi có cái may









*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Xem ảnh 2

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Thắng bại đã phân, tiếp tục vùng vẫy đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.







“Trương Kiện đã khai báo rồi, thật ra hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, vẫn nhớ năm đó anh đã giúp đỡ hắn.







Chỉ tiếc, con người đều ích kỷ, hắn cũng không có cách nào giữ kín mọi chuyện giúp anh mãi được.” Điều khiển Phó Cẩm Hành không ngờ chính là, ngoại trừ khai mình và Mộ Kính Nhất lén lút giao dịch ra, Trương Kiện còn bày tỏ hắn nắm giữ phương thuốc thật trong tay.







Chỉ cần Phó Cẩm Hành đồng ý giữ lại mạng cho hắn, Trương Kiện cũng đồng ý trao đổi.









Năm nay hắn mới kết hôn, vợ cũng đang mang thai mấy tháng, theo Trương Kiện nói, hắn luôn bất an, lo3lắng báo ứng sẽ đổ lên đầu con mình, vì vậy đã sớm có ý định rút lui.



Đáng tiếc là hắn không biết nên mở miệng với Mộ Kính Nhất thể nào.



“Hắn nói hết với cậu rồi à?” Mộ Kính Nhất nhíu mày, hình như cũng không kinh ngạc.



Loại người bình thường không chịu được cám dỗ này, nếu như hắn có thể dụ dỗ được Trương Kiện thì đương nhiên Trương Kiện cũng có thể bị những người khác dụ dỗ lần nữa, ví dụ như Phó Cẩm Hành.



“Hắn chỉ đưa ra lựa chọn mình muốn thôi.



Điều này chứng minh, hắn không cần phải ở lại đây nữa.



Ngoại trừ Minh Đạt đã chết ra, Phó Cẩm Hành không thể nghĩ ra được khả năng nào khác.



“Cậu nói xem? Minh Duệ Viễn căn bản là muốn2mượn tay tôi gϊếŧ người.



Ngược lại cậu ta vẫn là quân tử giữ chữ tín, mọi chuyện xấu đều do tôi làm, không phải sao?” Mộ Kính Nhất không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.



“Cậu biết rõ, tôi không thể để cho ông ta sống, ông ta biết quá nhiều chuyện, ông ta còn sống thì tôi đừng mong ngủ yên.” Dù sao ông ta đã không còn nữa rồi, hắn cũng không cần phải cố ý giấu giếm nữa.



Không phải ai cũng có cơ hội lựa chọn, vì vậy, lúc anh có thể lựa chọn thì vẫn nên quý trọng”.



Phó Cẩm Hành nói: “Mà anh bây giờ đã không còn cơ hội nữa rồi, Mộ Kính Nhất, tôi chưa bao giờ muốn ép anh vào đường cùng là anh khiến mình tự đi vào3chỗ chết.” “Cậu đang dạy tôi tư tưởng đạo đức à, thầy giáo Phó?”



Mộ Kính Nhất nhếch mép, lộ ra nụ cười dữ dằn.



“Xem ra, tôi sẽ trượt môn này của cậu rồi.” Hắn dửng dưng nói.



“Anh đã thành công ra tay bên Minh Đạt rồi nhỉ?” Phó Cẩm Hành đã nhìn ra kế hoạch tối nay của Mộ Kính Nhất, hắn định dẫn Hà Tư Ca cùng rời khỏi Trung Hải, hình như không còn lưu luyến với bất cứ điều gì ở đây nữa.



Ngoại trừ Minh Đạt đã chết ra, Phó Cẩm Hành không thể nghĩ ra được khả năng nào khác.







“Cậu nói xem? Minh Duệ Viễn căn bản là muốn mượn tay tôi gϊếŧ người.







Ngược lại cậu ta vẫn là quân tử giữ chữ tín, mọi chuyện xấu đều do tôi làm, không phải9sao?” Mộ Kính Nhất không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.







“Cậu biết rõ, tôi không thể để cho ông ta sống, ông ta biết quá nhiều chuyện, ông ta còn sống thì tôi đừng mong ngủ yên.” Dù sao ông ta đã không còn nữa rồi, hắn cũng không cần phải cố ý giấu giếm nữa.







“Ông ta bảo vệ anh, không chỉ là vì đợi thời cơ trở lại, cũng có một phần là suy nghĩ của người làm cha.







Tôi nghĩ, có lẽ đến chết Minh Đạt cũng không ngờ, người hy vọng ông ta chết nhất, lại là anh.” Mấy năm nay, đối với Phó Cẩm Hành mà nói, kẻ thù lớn nhất của hắn chính là Minh Đạt.







Lòng dạ Minh Đạt độc ác, thậm chí suýt nữa đã khiến vợ con hẳn ly tán.







Người3như vậy, cuối cùng lại chết trên tay con trai ruột của mình.







“Trào phúng lắm sao? Tôi biết rõ các người có một câu châm ngôn, gọi là dạy học trò, thầy giáo chết đói.







Tôi học theo Minh Đạt thôi, gần như đã học được hết rồi, vì sao phải giữ ông ta lại? Vả lại, cậu lại không cảm kích tôi diệt trừ kẻ thù giúp cậu, ngược lại còn ở đây trắng trợn phê phán tội, đúng là làm người ta cạn lời.” Mộ Kính Nhất nhún vai, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ.







“Trình độ đổi trắng thay đen của anh đúng là cao siêu, tôi tự thẹn không bằng.







Nhưng ân oán giữa tôi và anh, tôi sẽ giao cho pháp luật giải quyết, đừng nghĩ thân phận là người mang quốc tịch nước ngoài vẫn có thể tiếp tục làm bùa hộ mệnh cho anh, chỉ riêng những chuyện xảy ra ở trong khách sạn là đã có thể định tội anh trong nước rồi!” Phó Cẩm Hành giơ một tay lên, bốn người bên cạnh lập tức lao về phía Mộ Kính Nhất.







| Bọn họ đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, động tác nhanh nhẹn kinh người.







Nhưng Mộ Kính Nhất không chỉ không chạy ngược lại dùng sức đạp một cái về phía sau, mượn sức nhảy lên! Hắn giơ tay, bám vào nóc xe tải, dùng cả tay cả chân trực tiếp bò lên.







Xe tải đỗ ở ven đường, cũng không tắt máy.







“Mau, ngăn hắn lại!” Có người hô lớn.







Mấy người vốn vẫn ở trong xe tải cũng vội vàng đuổi theo, đáng tiếc động tác của Mộ Kinh Nhất quá nhanh, hắn giẫm trên nóc xe lại giống như đang ở trên đất bằng, thậm chí còn có thể dừng lại để đánh trả.







Chỉ trong nháy mắt, Mộ Kính Nhất đã đánh ngã hai người.







Bốn người còn lại tiếp tục đuổi theo, còn có người vòng đến phía trước xe tải, định tấn công từ phía trước.







Phó Cẩm Hành vừa định xông lên, trong tai nghe bỗng nhiên truyền đến tiếng Hà Tư Ca: “Cẩm Hành, anh đừng qua đó, bây giờ hắn đã là chó cùng rứt giậu rồi, rất khó bảo đảm sẽ không bất chấp tất cả mà ra tay tàn nhẫn!” Cô đã được cứu rồi, hiện đang ngồi ở trong một chiếc xe khác để bác sĩ kiểm tra.







Nghe Hà Tư Ca nói xong, Phó Cẩm Hành miễn cưỡng dừng lại.







“Được, anh biết rồi.” Hắn chỉ đành đồng ý với cô.







Vừa nói xong, một tiếng hét thảm vang lên, Mộ Kính Nhất vung chân, đạp ngã người thứ ba trên nóc xe xuống.







“Ầm!”.







Hắn đập ống tuýp trong tay vào tấm kính chắn gió phía trước xe tải, Mộ Kính Nhất dùng khuỷu tay xô mấy cái, cửa kính vỡ nát, lộ ra một cái lỗ lớn.







Mộ Kính Nhất chui vào buồng lái, sắc mặt xanh mét, cả người đầy vẻ tàn ác.







Hắn đạp mạnh chân ga, lui xe về phía sau một chút, sau đó lại lao nhanh về phía trước! Mấy người chặn ở trước xe theo bản năng né tránh sang hai bên, có người chậm một bước, quần áo bị mắc vào, bị cuốn vào gầm xe.







“Cẩn thận!” Phó Cẩm Hành hô lớn.







Nhưng đã muộn rồi, xe tải cỡ lớn nghiền qua, người dưới gầm xe thậm chí không kịp phát ra một tiếng kêu cứu, đã mất mạng.







“Ngăn hắn lại! Nhanh lên!” “Lên xe! Tiếp tục đuổi theo!” Mấy người tạm thời không bị thương hét lớn, vội vàng nhảy lên hai chiếc xe dừng ở hai bên đường, lập tức đuổi theo.







Nhìn thấy cảnh này, Phó Cẩm Hành im lặng tháo tai nghe xuống.







Hắn biết, hôm nay Mộ Kính Nhất không màng chấp bất cứ giá nào rồi, cho dù thế nào thì thuộc hạ của mình đều khó có thể đuổi kịp.







“Gọi bọn họ về đi, trước tiên đưa người bị thương đến bệnh viện, không cần đuổi theo nữa, kẻo lại có thêm phiền toái.” Phó Cẩm Hành nói với một thuộc hạ.







Sắc mặt hắn cực kỳ không tốt, một mình đi về chiếc xe của Hà Tư Ca.







Nhìn thấy hắn đã quay lại, Hà Tư Ca kéo đống đổ đo đạc trên tay xuống, ném cho bác sĩ, nhào vào lòng Phó Cẩm Hành.







“Anh có sao không?” Vừa rồi cách một đoạn, cô không nhìn rõ được cảnh đánh nhau, nhưng trong đêm tĩnh mịch, mấy tiếng kêu thảm thiết vô cùng chói tai.







“Câu này nên là anh hỏi em mới đúng.







Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Phó Cẩm Hành ôm lấy Hà Tư Ca, hỏi bác sĩ ngồi trong xe.







“Trước mắt mọi thứ vẫn ổn, chỉ là vì bị điện giật nên hôn mê một khoảng thời gian, Số liệu cụ thể thì phải tiến hành kiểm tra sức khỏe kỹ càng, chờ có kết quả rồi phân tích tiếp.” Bác sĩ vừa thu dọn máy móc, vừa trả lời Phó Cẩm Hành.







“Liệu có di chứng gì không?”







Hắn truy hỏi: “Là bị chích điện dí vào, thật sự không sao chứ?” Bác sĩ đẩy cửa xuống xe, gật đầu: “Tôi nói rồi, tình hình cụ thể phải đợi có kết quả kiểm tra sức khỏe.” Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy, Phó Cẩm Hành gọi người đưa ông ấy rời đi.







Mười phút sau, hai chiếc xe vừa đuổi theo Mộ Kính Nhất cũng đã quay lại.







Giống như suy đoán của Phó Cẩm Hành, quả nhiên bọn họ không đuổi kịp.







“Thật xin lỗi, anh Phó, chúng tôi mất dấu hắn rồi.” Hai chiếc xe bị hư hại nghiêm trọng ở hai đầu, mấy người cũng bị thương ngoài da, mặt mũi bầm dập.







Cũng khó trách, thể tích xe hàng lớn như vậy, cho dù chạy với tốc độ bình thường, nhưng nếu hai xe xảy ra va chạm, ưu thế vẫn lớn hơn.







“Không sao là tốt rồi, đến bệnh viện đi.” Phó Cẩm Hành đã sớm đoán được, vì vậy, hắn không tức giận mà vô cùng bình tĩnh nói.







“Lần này để hắn chạy thoát, muốn bắt lần nữa e là sẽ rất khó khăn.” Hà Tư Ca đứng ở bên cạnh khẽ nói: “Đều tại em không tốt, nếu như lúc đó em không sơ suất thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.” Cô im lặng nghẹn ngào, chóp mũi đỏ ửng.







“Kế hoạch này vốn dĩ rất mạo hiểm, nhất là em, là người nguy hiểm nhất.







Em không có lỗi, là anh đồng ý cho em mạo hiểm, hơn nữa còn bố trí chưa đủ thỏa đáng.” Phó Cẩm Hành nặng nề thở dài một hơi.







“May mà không tính là hoàn toàn không có thu hoạch gì, Trương Kiện đã giao ra phương pháp điều chế hoàn chỉnh rồi, sau này chúng ta không cần phải chờ Mộ Kính Nhất đưa thuốc đến nữa.







Qua đêm nay, hắn cũng không có khả năng đưa cho chúng ta một lần nữa, thật sự là quá nguy hiểm, suýt nữa Tỉnh Tỉnh đã phải cắt thuốc.” Đây là cái rủi trong cái may, vì vậy đối với Phó Cẩm Hành, kết quả cũng không tính là quá tệ.







“Nếu chúng ta không lấy được..” Hà Tư Ca không dám nghĩ tiếp.







“Vì cái gọi là ân huệ chó chết gì đó mà Trương Kiện lại hai chúng ta thay Mộ Kính Nhất sao? Để xây dựng phòng thí nghiệm này, anh cũng cho bọn họ không ít lợi ích, thể mà hắn lại làm ra chuyện này, thật sự đáng hận!” Vì vậy, cô có chút không hiểu quyết định này của Phó Cẩm Hành.







Theo suy nghĩ của Hà Tư Ca, chỉ cần là đồng phạm với Mộ Kính Nhất thì tất cả đều đáng chết.







“Chỉ cần hắn đồng ý hối cải, chúng ta vẫn có thể để hắn tiếp tục tiến hành nghiên cứu, đừng quên, mắt Tỉnh Tỉnh không phải nói khỏi là có thể khỏi ngay, cần một quá trình điều trị lâu dài.







Trương Kiện là đàn em của Mộ Kính Nhất, ngoại trừ Mộ Kính Nhất ra thì cũng chỉ có mình hắn được tiếp xúc với phương thuốc, chúng ta không thể vứt bỏ cơ hội này!” Hiển nhiên Phó Cẩm Hành vẫn có suy tính riêng của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »