Chương 565: Cứu được người *Chương có nội dung hình ảnh Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nếu cô tỉnh lại, nhất định sẽ nghĩ cách chạy trốn, đến lúc đó, hắn còn phải phân tâm để đề phòng cô, sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng mà, thời gian chậm rãi trôi qua, Mộ Kính Nhất càng ngày càng lo lắng.
Hắn cũng không rõ cái chích điện phòng kẻ xấu Hà Tư Ca cầm trong tay lúc trước rốt cuộc lấy từ đầu ra, có thể tạo thành tổn thương nghiêm trọng hay không.
“Nếu như có thể thuận lợi ra khỏi đây, tôi hy vọng cô không sao.” Thấy đã gần đến giờ, Mộ Kính Nhất hạ quyết tâm, giấu Hà Tư Ca dưới một đống ga giường.
Cơ thể cô hoàn toàn bị che khuất, không khí trong rương có hạn, Mộ Kính Nhất biết rõ,3nếu hắn không thể nhanh chóng chạy thoát, không đợi thân phận của hắn bại lộ, Hà Tư Ca đã ngạt thở.
Đến lúc đó, người chết đầu tiên chính là cô.
Làm xong, Mộ Kính Nhất chỉnh lại quần áo trên người, sau đó đẩy một cái xe chuyên dùng để chở hàng hóa ra khỏi khách sạn.
“Ơ, Tiểu Lý, sao hôm nay cậu lại trực thể?”.
Ra khỏi cửa, một chiếc xe tải đã dừng bên ngoài, lái xe dựa vào cạnh cửa hút thuốc, thấy có người đi ra, anh ta chủ động chào hỏi.
Mộ Kính Nhất và khách sáo, nhưng cũng không từ chối, cùng lái xe đưa mấy tương đồ xếp lên xe.
“Còn mấy rương nữa, anh đợi chút.” Hắn quay người đẩy xe không rời đi.
“Sao hôm nay lại nhiều2thế?” Lái xe tò mò hỏi: “Vậy cậu nhanh lên chút!” Mộ Kinh Nhất trở về phòng giặt là, cẩn thận chuyển một cái rương qua.
Hắn không quá yên tâm, quay đầu nhìn một cái, xác định không có ai liền vạch lớp ga giường phía trên ra, lộ ra một khe hở.
Hà Tư Ca vẫn chưa tỉnh, nhận thức được điều này, Mộ Kính Nhất hành động càng nhanh hơn.
“Đúng thế.
Đưa đồ lên xe trước đã.” Mộ Kính Nhất rất bình tĩnh trả lời.
Dù sao hắn cũng đeo khẩu trang, giọng nói cũng ồm ồm, nếu không nghe kỹ, có lẽ cũng không phát hiện được điểm gì lạ.
“Tôi giúp một tay, mau sắp xếp đi!” Lái xe dụi tắt điếu thuốc, vội vàng đi tới, định giúp.
“Không sao, tôi làm quen3rồi, không nặng.”
“Còn mấy rương nữa, anh đợi chút.” Hắn quay người đẩy xe không rời đi.
“Sao hôm nay lại nhiều thế?” Lái xe tò mò hỏi: “Vậy cậu nhanh lên chút!” Mộ Kinh Nhất trở về phòng giặt là, cẩn thận chuyển một cái rương qua.
Hắn không quá yên tâm, quay đầu nhìn một cái, xác định không có ai liền vạch lớp ga giường phía trên ra, lộ ra một khe hở.
Hà Tư Ca vẫn chưa tỉnh, nhận thức được điều này, Mộ Kính Nhất hành động càng nhanh hơn.
“Đến đây, ba rương cuối cùng.” Hắn tiếp tục mang mấy cái rương lên xe tải.
“Ơ, Tiểu Lý, sao cậu cũng lên xe thế?” Thấy Mộ Kính nhảy lên xe, lái xe kinh ngạc: “Không phải là muốn đi nhờ một đoạn đấy9chứ? Được, vậy cậu ngồi phía trước đi.” Mộ Kính Nhất xua tay: “Không cần đâu, anh cứ lái xe đi, thả tôi xuống ngã ba Xuân Hòa là được rồi.” “Được rồi, cậu ngồi đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu!” Lái xe lên tiếng, lập tức khởi động xe tải.
Đóng cửa xe vào, sắc mặc Mộ Kính Nhất sầm xuống.
Chiếc xe tải này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, ban đầu Mộ Kính Nhất còn tưởng là một chiếc xe tải nhỏ.
Hắn dựa vào mấy cái rương, lẳng lặng ngồi yên trong bóng đêm.
Lúc nãy chuyển mấy cái rương này, Mộ Kính Nhất đã nhìn thấy, trong xe còn có rất nhiều rương khác, phía trên đều có ký hiệu của khách sạn.
Có lẽ ngoại trừ những chăn ga3gối đệm ra, bình thường chiếc xe này còn phụ trách vận chuyển các mặt hàng liên quan khác của khách sạn.
Trong xe rất tốt, chỉ có ánh sáng xuyên qua từ khe hở ở cửa xe.
“Hà Tư Ca, cô tỉnh chưa?” Qua khoảng mười phút, Mộ Kính Nhất lo lắng cô bị ngạt thở, hỏi dò.
Không có ai trả lời hẳn.
Chỉ có tiếng xe chạy đều đều, rất có nhịp điệu.
Mộ Kính Nhất đứng lên, tìm được cái rương giấu người, vén ra để lộ khuôn mặt Hà Tư Ca.
Hắn giơ tay sờ cổ cô, xác định không sao, Mộ Kính Nhất thở phào một hơi.
Ngỗ nhỡ bị ngạt chết thật, chẳng phải hắn uổng phí công sức nãy giờ à? Khách sạn cách đường Xuân Hòa khoảng tiếng lái xe, Mộ Kính Nhất nghĩ kỹ rồi, chỉ cần chờ xe dừng lại, hắn sẽ có thể đợi người tài xế kia đi tới, thừa cơ đánh ngất, rồi sẽ lái xe rời khỏi.
Nhìn lái xe chỉ là một người bình thường, đối với Mộ Kính Nhất mà nói, không tạo thành bất cứ uy hϊếp gì.
Thuận lợi rời khỏi khách sạn, hơn nữa còn ngay trước mắt Phó Cẩm Hành, điều này khiến tâm trạng Mộ Kính Nhất không tệ.
Hắn thậm chí muốn thưởng thức dáng vẻ tức giận phát điện của Phó Cẩm Hành.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên người trong tương phát ra một tiếng rên nhẹ.
“A...”
Hà Tư Ca mở to mắt, phát hiện mình đang ở một nơi tối tăm, cô thử cử động tay chân, lập tức sợ tới mức hét lên: “A!” Tại sao mình lại nằm trong một cái rương, hơn nữa toàn thân phủ đầy vải trắng thế này? Chẳng lẽ, cô đã chết rồi? Cô thử cắn mạnh vào ngón tay một cái, đau đớn làm cả người tỉnh táo lại, lúc này Hà Tư Ca mới xác định mình chưa chết, vẫn còn sống.
Một giây sau, cô đã nhìn thấy Mộ Kính Nhất.
Ký ức lúc trước lập tức hiện ra, lúc này Hà Tư Ca mới nhớ ra là mình quá chủ quan, cho rằng đã quật ngã được Mộ Kính Nhất mà buông lỏng cảnh giác, chạy đến phòng vệ sinh rửa tay một mình.
Kết quả, hắn không bị điện làm ngất đi, ngược lại còn dùng cách của cô đáp trả rồi chế ngự cố.
“Tỉnh rồi à? Còn tưởng là vũ khí của cô lợi lại thể nào, hóa ra cũng chỉ làm người ta ngủ ngon lành một giấc.” Trong bóng tối, Hà Tư Ca nghe thấy giọng nói của Mộ Kính Nhất.
Cô cử động tay chân, cố gắng muốn thoát khỏi rương.
Đáng tiếc, trên người có quá nhiều ga giường đè nặng, Hà Tư Ca căn bản không thể dùng sức, cô vùng vẫy cả buổi, ngược lại càng bị vùi sâu hơn.
Cái ga giường vốn được Mộ Kính Nhất vạch sang bên cạnh lúc trước cũng rơi xuống, đè lên người cô.
Hà Tư Ca nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định đây là một chiếc xe tải.
Nhưng cô không biết xe đang đi tới đâu cũng không biết đã đi được bao lâu rồi.
“Cô không cần vùng vẫy, đợi lát nữa đến nơi tôi sẽ đưa cô ra.” Thấy cô phí công phí sức, Mộ Kính Nhất khẽ cười một tiếng, châm biếm nói.
“Anh đừng có vui mừng quá sớm, anh không chạy thoát được đâu, anh tưởng anh có một chiếc xe là có thể đưa tôi chạy khỏi đây à?” Hà Tư Ca hậm hực nói.
“Chẳng lẽ tôi không thể tưởng như vậy sao? Đám người Phó Cẩm Hành vẫn còn ở trong khách sạn, định xới tung ba tấc đất để tìm cô đấy! Có điều, đến khi bọn họ phản ứng được, chỉ sợ cô đã không còn ở Trung Hải rồi.
Để tôi nghĩ xem, rốt cuộc nên đưa loại phụ nữ như cô đến đâu mới là thích hợp nhất đây?” Mộ Kính Nhất lấy mũ và khẩu trang xuống, ném sang bên cạnh.
Hắn xoay cổ, vẻ mặt như cười như không hỏi.
“Vậy anh cứ đắc ý đi.
Có điều, tà không thắng được chính, tôi tin anh nhất định sẽ đích thân lĩnh hội được bốn chữ này.” Dù sao cũng không ra được, Hà Tư Ca dứt khoát bỏ cuộc.
Cô cố gắng lộ mặt ra, bảo đảm mình có thể thở, đừng để bị ngạt chết là được rồi.
“Ta không thắng được chính? Bởi vì cô là người phụ nữ của cậu ta, vì vậy cho rằng cậu ta nhất định là chính sao? Ngoại trừ chuyện hạ độc con gái cô ra, tôi không cảm thấy mình làm sai chỗ nào.
Nói cách khác, chuyện bẩn thỉu Phó Cẩm Hành làm cũng chẳng ít hơn tôi đâu!” Thấy Hà Tư Ca cứ đứng về phía Phó Cẩm Hành, nói thay hắn, Mộ Kính Nhất tuy không để ý, nhưng vẫn không nhịn được tức giận, mở miệng châm chọc.
“Anh muốn nói thế nào thì nói, tôi sẽ không tức giận với một con chó điên.” Hà Tư Ca dứt khoát nhắm mắt lại.
Cô không biết Mộ Kính Nhất dự định xuống xe ở chỗ nào, cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, toàn thân không có sức lực, nếu như không thể mau chóng khôi phục thể lực, cho dù gặp được cơ hội tốt, cũng chưa chắc có thể chạy trốn.
Suy nghĩ như vậy, Hà Tư Ca càng không muốn lãng phí thời gian, mà tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.
Mộ Kính Nhất nhìn đồng hồ, sắp đến đường Xuân Hòa rồi, còn khoảng hai cây nữa.
Hắn không vội thả Hà Tư Ca ra, người phụ nữ này căm hận mình bao nhiêu, Mộ Kính Nhất hiểu rõ hơn ai hết.
May mà cô không làm ầm lên.
Mộ Kính Nhất dựa lên cửa xe, nhìn qua khe hở để quan sát bên ngoài.
Đường phố hơn bốn giờ sáng, sắc trời vẫn một màu đen mịt mù, xung quanh vô cùng yên tĩnh, trên đường rất vắng, thỉnh thoảng mới có một chiếc lướt qua.
Cách không xa phía trước là ngã ba nơi Mộ Kính Nhất định ra tay.
Hắn có thể cảm nhận được, xe tải đang giảm tốc độ.
Quả nhiên, mấy giây sau, chiếc xe dừng lại.
Mộ Kính Nhất nhanh chóng đeo khẩu trang vào, che kín nửa khuôn mặt.
Ngọn đèn đường mờ mờ, không thấy rõ lắm, hắn không cần quá lo lắng bị nhận ra.
Người lái xe tải nhảy xuống, đi đến phía sau, mở cửa xe ra.
“Tiểu Lý, đã đến rồi, cậu muốn về nhà...” Không đợi anh ta nói xong, một nắm đấm đã vung đến! Tài xế bị đâm trúng mũi, máu lập tức chảy ra.
Anh ta lui về phía sau hai bước, một tay che miệng vết thương, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng.
Mộ Kính Nhất nhảy xuống, tiện tay cầm ống tuýp dùng để chặn cửa xe, đập vào gáy người tài xế.
Chỉ nghe thấy anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất.
Mộ Kính Nhất bước nhanh qua, kiểm tra một lúc, xác định tài xế đã hôn mê bất tỉnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Mộ Kinh Nhất khá may mắn, trong khoảng thời gian này lại không có một chiếc xe nào đi ngang qua.
Kéo tài xế tới một bụi cỏ bên cạnh, Mộ Kính Nhất thuận tiện lấy điện thoại cùng giấy tờ xe của anh ta, nhét vào túi quần, đề phòng có khi cần đến.
Làm xong tất cả, hắn mới quay lại cạnh xe tải, chống hai tay, trực tiếp nhảy lên vị trí ghế lái.
“Mặc kệ cô có vui hay không, thật đáng tiếc, chúng ta phải bắt đầu đoạn đường tiếp theo rồi, cô Hà.” Mộ Kính Nhất nói xong, dùng sức đẩy chồng ga giường phía trên xuống.
Nhưng mà, phía dưới ga giường lại không có ai.
Hắn biến sắc, cả người lập tức căng thẳng.
Đi đâu rồi? Mộ Kính Nhất nhịn không được hô lên: “Hà Tư Ca, cô ra đây cho tôi! Cô yên tâm đi, tôi sẽ không so đo với cô, chỉ cần có ngoan ngoãn đi ra...
Hắn cảm thấy khó hiểu, vừa rồi mình liên tục để ý bên này, nhưng lại không phát hiện ra cái gì, rốt cuộc Hà Tư Ca chuồn đi từ lúc nào? Mộ Kính Nhất luôn bình tĩnh cũng trở nên luống cuống.
Đúng lúc này, trong cái rương bên cạnh lại truyền đến thanh âm loạt xoạt.
Hắn nhìn kỹ, đó là mấy chiếc rương đã ở đây từ lúc bọn họ lên xe! Không đợi Mộ Kính Nhất xuống xe, ba người đàn ông cao lớn đã nhảy ra khỏi rương, vây thành ba góc quay hắn vào chính giữa! Chiếc xe vốn rộng rãi lập tức trở nên chật chội.