🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 563: Sự trả thù của mộ kính nhất *Chương có nội dung hình ảnh Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Bọn họ đều nghĩ là cảnh sát đang bắt trộm, cũng không ai nhiều chuyện.
Mấy phút sau, thuộc hạ của Phó Cẩm Hành đã dẫn người đàn ông mặc áo gió lên xe hắn.
Vào lúc này, tâm trạng Phó Cẩm Hành vô cùng phức tạp.
“Trương Kiện, tôi thật sự không ngờ người này lại là anh.” Hắn nhìn người đàn ông trước mặt, trong giọng nói có chút xót xa.
Quả nhiên, vừa nghe thấy tên này, Trương Kiện rốt cuộc không chống cự nổi nữa.
“Hóa ra anh đã biết hết rồi!” Vừa rồi, hắn vẫn định chết cũng không thừa nhận.
“Đúng vậy, Mộ Kính Nhất là học trưởng của tôi, tôi đã từng ở nước ngoài mấy năm.
Điều kiện gia đình tôi bình thường, chi phí học ngành y lại3quá lớn, nếu như không phải có học trưởng giúp tôi vượt qua khó khăn, có lẽ tôi đã chẳng thể thuận lợi tốt nghiệp! Cho nên, anh ấy tìm đến tôi, bảo tôi giúp anh ấy, dù thế nào tôi cũng không thể từ chối!” Trương Kiện nói năng hùng hồn, dường như không hề cảm thấy mình làm sai một chút nào.
Với hắn mà nói, làm việc này, chỉ là đền ơn Mộ Kính Nhất mà thôi, là đúng đắn, không thẹn với lương tâm.
“Anh thật quá đáng! Anh muốn báo đáp hắn, có rất nhiều cách, nhưng anh lại muốn hại chết một đứa bé vô tội! Anh biết rõ, mục đích nghiên cứu thuốc này của tôi là cứu con gái tôi, anh biết rõ sự quan2trọng của nó hơn ai hết, nhưng anh vẫn muốn trở thành đồng phạm của Mộ Kính Nhất! Người như anh, không thể thuận lợi tốt nghiệp mới là đạo lý hiển nhiên, để tránh cho anh mang danh nghĩa bác sĩ đi khắp nơi hại người!” Nói xong câu cuối, Phó Cẩm Hành đã tức đến nỗi toàn thân run rẩy, ngay cả mắt cũng đỏ ngầu.
Trương Kiện mấp máy môi, dường như muốn phản bác lại, nhưng lại không nói nên lời.
Phó Cẩm Hành khó chịu vẫy tay: “Đưa hắn đi, trông chừng cho kỹ.” Lập tức có người đưa hắn ra khỏi xe.
Phải mất một chút thời gian để hồi phục lại tâm tình, sau đó, Phó Cẩm Hành cầm điện thoại lên, muốn thông báo cho Hà Tư3Ca là hắn chuẩn bị dẫn người lên.
Điện thoại kết nối, nhưng không ai bắt máy.
Trước đó, Phó Cẩm Hành quyết định bắt chước Mộ Kính Nhất, thành lập một phòng thí nghiệm cá nhân, nghiên cứu chế tạo thuốc cho Tỉnh Tỉnh, đặc biệt bỏ ra một số tiền lớn thuê hẳn một đội ngũ.
Người lãnh đạo của đội ngũ chính là người đàn ông tên Trương Kiện này.
Trước đó hắn làm việc trong một viện nghiên cứu nhỏ ở Trung Hải, tuy mang danh nghĩa nghiên cứu viên, nhưng sự nghiệp lại không được như ý.
Phó Cẩm Hành đã nghe ngóng, biết được hắn rất giỏi, chỉ là không giỏi luồn cúi, cho nên mới bị giáng chức vào đợt đánh giá hằng năm.
“Không ngờ anh lại là đàn9em của Mộ Kính Nhất, thất lễ rồi.” Thấy Trương Kiện không nói gì, Phó Cẩm Hành cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa mà nói thẳng.
Trương Kiện mấp máy môi, dường như muốn phản bác lại, nhưng lại không nói nên lời.
Phó Cẩm Hành khó chịu vẫy tay: “Đưa hắn đi, trông chừng cho kỹ.” Lập tức có người đưa hắn ra khỏi xe.
Phải mất một chút thời gian để hồi phục lại tâm tình, sau đó, Phó Cẩm Hành cầm điện thoại lên, muốn thông báo cho Hà Tư Ca là hắn chuẩn bị dẫn người lên.
Điện thoại kết nối, nhưng không ai bắt máy.
Hắn ấn nút gọi lại, vẫn như vậy.
“Mau lên đó! Mau lên! Canh giữ cả thang máy và thang bộ, lối thoát hiểm,3bao gồm cả đường cho xe phòng cháy chữa cháy đều xem hết cho tôi một lần!” Trong lòng Phó Cẩm Hành có dự cảm không tốt, hắn đặt điện thoại xuống, lập tức hét lớn.
Cho dù đã chuẩn bị trước mọi thứ, bao vây toàn bộ khách sạn đến con kiến cũng không chui lọt, thế nhưng, hắn vẫn lo lắng, Mộ Kính Nhất sẽ không khoanh tay chịu trói.
Hơn nữa, Hà Tư Ca còn ở đó.
Tuy cô nói đã giải quyết Mộ Kính Nhất rồi, nhưng chuyện gì cũng có thể có ngộ nhỡ.
Phó Cẩm Hành chạy thẳng vào khách sạn, hắn nhìn thang máy, bên kia đã có người qua rồi.
Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp rẽ vào thang bộ bên cạnh.
Phòng của Mộ Kính Nhất ở trên tầng mười lăm, Phó Cẩm Hành không chút do dự lao lên trên.
Quả nhiên, hắn vừa mới đến tầng mười, chợt nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ bên cạnh, hình như là tiếng vật gì rơi xuống! Phó Cẩm Hành dựa vào tường, thở hổn hển.
Nếu như hắn không đoán sai, đây chính là sự trả thù của Mộ Kính Nhất.
Hắn nhất định biết mình sẽ phải người lên, cho nên mới cố tình động tay động chân trong thang máy, tạo nên sự cố.
Phó Cẩm Hành ngẩng đầu lên nhìn, không dừng lại nữa, chạy một mạch lên đến tầng mười lăm.
Phòng Mộ Kính Nhất chiếm toàn bộ tầng mười lăm, lúc này, nơi đây yên tĩnh khác thường.
Phó Cẩm Hành bước ra khỏi thang bộ, bước chậm lại, từng chút đến gần.
Hắn nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, nhưng lại có một tấm thẻ phòng đặt trên mặt đất Phó Cẩm Hành bước tới, nhặt thẻ phòng lên.
Cái này nhất định là do Mộ Kính Nhất cố ý đặt ở đây.
Hắn cân nhắc vài lần, không chút do dự, trực tiếp mở khóa cửa, đẩy cửa bước vào.
Cửa sổ phòng khách mở toang, rèm cửa bị gió thổi bay phấp phới, mang theo gió lạnh thấu xương.
Phó Cẩm Hành nhanh chóng đi đến trước cửa sổ, thử nhìn xuống dưới.
Cao như thế, trừ khi Mộ Kính Nhất mọc cánh, nếu không thì tuyệt đối không thể nhảy từ nơi này xuống.
Thu hồi tầm mắt, Phó Cẩm Hành trực tiếp đóng cửa sổ lại.
Hắn đi một vòng, phát hiện không có ai.
Trong phòng tắm, một cái chích điện phòng kẻ xấu rơi trên mặt đất.
Trên mặt đất rõ ràng có vết nước, nước liên tục chảy từ bệ rửa mặt bên cạnh ra ngoài.
Sau khi quan sát xong, Phó Cẩm Hành gần như có thể khẳng định, có lẽ là Hà Tư Ca vào phòng tắm, bị Mộ Kính Nhất đánh lén từ phía sau, sau đó bị đưa đi.
Còn hiện tại bọn họ đang ở đâu lại không biết.
Không lâu sau, có người vội vàng chạy tới, báo cáo tình hình bên chỗ thang máy cho Phó Cẩm Hành.
“Có bốn người của chúng ta ở bên trong, bây giờ vẫn chưa rõ tình trạng thương tích thế nào, nhưng chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Anh Phó, toàn bộ khách sạn đều đã được lục soát một lần, tạm thời vẫn chưa phát hiện ra.” Khi chưa phát hiện ra hành tung kẻ địch mà đã khiến cho nhiều người phe mình bị thương, đương nhiên là đặt vào vị trí của ai đều sẽ không thể nào cảm thấy dễ chịu.
“Tiếp tục tìm kiếm, tranh thủ thời gian, bây giờ chúng ta vẫn ở đây, khả năng Mộ Kính Nhất dẫn người trốn thoát rất thấp.” Phó Cẩm Hành trầm giọng nói.
“Vâng.”
Thuộc hạ nhanh chóng ra ngoài, lại tiến hành lục soát lần thứ hai.
Phó Cẩm Hành kiểm tra đơn giản một chút, phát hiện hành lý của Mộ Kính Nhất vẫn còn ở đây.
Hắn ta đưa theo Hà Tư Ca hành động bất tiện cùng rời đi, chắc chắn sẽ không dễ dàng, cho nên, Phó Cẩm Hành kiên định cho rằng, bây giờ hai người bọn họ vẫn còn ở trong khách sạn.
Nhưng mà, khách sạn lớn như thế, sẽ ở đâu được chứ?
***
Trong phòng giặt là của khách sạn.
Hà Tư Ca hôn mê bất tỉnh nằm trong giỏ giặt quần áo lớn, bị khăn trải giường lớn bọc lấy, che kín mít.
Bên cạnh là chiếc máy giặt cỡ lớn, cùng với đủ máy móc khử trùng ở nhiệt độ cao.
Tất cả nhân viên ở đây đều mặc đồng phục màu trắng, đội mũ, đeo khẩu trang và găng tay, bởi vì phải tiếp xúc với hóa chất cả ngày, bọn họ còn phải sử dụng kính phòng hộ đặc chế, để tránh đau mắt.
Đã đến giờ đổi ca, mấy người đến phòng thay đồ để thay quần áo, chấm công, nói nói cười cười cùng nhau rời đi.
Một đồng nghiệp tới thay ca đã thay xong quần áo, vẫy tay với bọn họ, xem như chào hỏi.
Dưới khẩu trang, Mộ Kính Nhất lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Hắn biết, người của Phó Cẩm Hành nhất định ở gần đây, hận không thể lật tung cả khách sạn lên.
Nhưng bọn họ nhất định không ngờ mình không những không vội vàng rời đi, ngược lại còn tìm được một nơi không tồi để dừng chân.
Các khách sạn cao cấp trên thế giới đều tương tự nhau, kết cấu bên trong cũng cực kỳ giống nhau, dưới danh nghĩa gia tộc Bruno có rất nhiều khách sạn, cho nên, Mộ Kính Nhất vô cùng hiểu rõ việc quản lý và hoạt động hằng ngày của khách sạn.
Mấy năm gần đây khách sạn ở Trung Hải đều bắt chước nước ngoài, đương nhiên cũng không khác lắm.
Mộ Kinh Nhất gần như không tốn hơi sức gì mà tìm được ngay nơi này.
Hơn nữa, căn cứ vào nhật ký công việc, hắn còn biết, vào khoảng bốn giờ sáng nay, khách sạn sẽ đào thải một lô chăn ga.
Ví dụ như chăn ga có những vết bẩn khó giặt sạch, ố vàng hoặc đổi màu, hoặc là chăn ga và gối đệm bị hỏng, khách sạn sẽ định kỳ bán giá thấp cho bên thu mua phế thải rồi thống nhất thay mới hàng loạt.
Đối với Mộ Kính Nhất mà nói, đây là một cơ hội không thể tốt hơn.
Khẳng định Hà Tư Ca vẫn đang mê man, hắn khóa trái cửa, bắt đầu nghiên cứu lộ trình rời đi.
***
Sáng sớm.
Phó Cẩm Hành đã dẫn người tìm trong khách sạn hơn hai tiếng, xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả quản lý cấp cao của khách sạn cũng bị kinh động.
Khách sạn này thuộc Tập đoàn Thiên Sủng, ông chủ chính là Sủng Thiên Qua, vì thân phận tương tự nên anh ta và Phó Cẩm Hành hiếm khi gặp nhau, lần gần nhất hai người bọn họ gặp nhau còn là trong tang lễ của Phó Trí Hán.
“Nghe nói cậu dẫn theo một đám người lục soát tìm người ở khách sạn của tôi, ngay cả thang máy cũng rơi xuống?” Sủng Thiên Qua vừa bước vào đã chất vấn.
Chỉ là nhìn dáng vẻ anh ta, hình như cũng không tức giận.
“Không phải tôi cố ý quấy rối ở địa bàn của anh, nhưng có người bắt vợ tôi, tôi nhất định phải nhanh chóng tìm được cô ấy.
Nếu không, cô ấy có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Vẻ mặt Phó Cẩm Hành nghiêm túc, nhìn là biết hắn không nói đùa.
Sủng Thiên Qua nghe vậy, cũng hơi giật mình: “Là Mộ Kính Nhất làm sao? Tôi đã nghe qua về hắn rồi, không ngờ hắn lại ở đây.” “Đến Trung Hải, muốn ở khách sạn tốt nhất, đương nhiên là ở đây rồi.” Phó Cẩm Hành thản nhiên tâng bốc đối phương.
“Cảm ơn đã khen.” Sủng Thiên Qua rất phối hợp gật đầu.
“Bây giờ tôi có thể giúp được gì cho cậu? Có điều, muốn tìm người ở chỗ này, thật ra cũng không dễ, tuy khách sạn ở ngay đây, nhưng diện tích xây dựng không nhỏ, tỷ lệ khách vào ở quanh năm rất cao, hơn nữa còn có lượng khách lưu động nhất định, tôi không thể trực tiếp đóng cửa, chặn tất cả mọi người ở đây, cho cậu lọc từng người một.” Anh ta cũng nói thật, không cần vòng vo với Phó Cẩm Hành.
“Vậy thì không đáng, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu không thực tế, hơn nữa, về chuyện rơi thang máy, tôi đã rất có lỗi rồi.
May mà không có khách của khách sạn bị thương, trong thang máy lúc đó chỉ có bốn thuộc hạ tôi phái tới.” Nói đến chuyện này, Phó Cẩm Hành vẫn sợ hãi.
Nếu có khách hoặc là nhân viên trong khách sạn bị thương, cho dù bản thân Sủng Thiên Qua không truy cứu thì cũng sẽ có không ít phiền phức khác kéo đến.
“Lời khách sáo thì khỏi cần nói.
Tôi sẽ đi tìm người lấy bản vẽ mặt bằng trong ngoài khách sạn cho cậu, nói không chừng sẽ có tác dụng.
Ngoài ra, tôi cho cậu đặc quyền mở mạng nội bộ, để cậu có thể xem tất cả các camera.” sủng Thiên Qua vỗ vai Phó Cẩm Hành, an ủi: “Đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được.”