Chương 49: Hoàn toàn chệch hướng rồi Để ý thấy bộ dạng anh ta hình như có một chút khác thường, Phó Cẩm Hành mặc dù hơi nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu: “Anh nói rồi, anh đã kết hôn rồi, tại sao còn phải kết hôn lần thứ hai nữa?”
Giọng nói kia, tràn đầy mùi vị hiển nhiên.
Phó Cẩm Thiêm khẽ ho một tiếng, không biết mình nên đáp lại bằng biểu cảm gì. Đường đường là người cầm lái của Phó thị2mà lại làm ra chuyện não tàn như vậy, nếu như là nói ra từ miệng người khác, cho dù là đánh chết Phó Cẩm Thiêm, anh ta cũng sẽ không tin! Nhưng những chuyện này là Phó Cẩm Hành tự nói, cũng không theo anh ta tin hay không. “Được rồi, nếu cậu đã đến, vậy anh dẫn cậu xuống dưới đi một vòng. Còn về chuyện đến bộ phận nào, cậu tự quyết định, được chứ?” Phó Cẩm Hành nhìn đồng hồ, chủ động đề nghị.
Đề cập8đến chuyện nghiêm túc, Phó Cẩm Thiêm cũng không hàm hồ chút nào.
Anh ta lập tức đứng lên, chỉnh sửa lại quần áo, cùng Phó Cẩm Hành rời khỏi phòng làm việc, đích thân đi quan sát tình hình công việc của các bộ phận.
Đến trưa, hai người bọn họ cùng đến một nhà hàng ở gần công ty ăn cơm. Đợi đồ ăn được mang lên, Phó Cẩm Hành lấy điện thoại ra, chọn xong góc độ, ẩn vào camera, “tách tách” chụp hai bức ảnh. Khóe mắt6Phó Cẩm Thiêm giật giật, cảm thấy kinh ngạc: “Anh, sao bây giờ anh cũng chụp ảnh lúc ăn cơm nữa thế?”
Đây không phải là chuyện phụ nữ mới làm sao!
Phó Cẩm Hành không quan tâm đến anh ta, đăng hình lên trang tin, lúc này mới hài lòng cầm đũa lên. Ăn được một nửa, hắn đột nhiên nghĩa đến một chuyện, lập tức giận điên lên không nuốt nổi nữa. Hà Tư Ca và hắn căn bản không hề add wechat! “Anh sao thế?”
Phó Cẩm Thiêm nghi3ngờ ngẩng đầu lên, anh ta phát hiện, sắc mặt Phó Cẩm Hành trong nháy mắt trở nên xanh mét, còn lộ ra vẻ tức giận.
“Không sao, anh ăn no rồi, cậu cứ thong thả ăn đi.” Phó Cẩm Hành nhịn một bụng tức giận, miễn cưỡng rít mấy chữ qua kẽ răng.
Cuối cùng, Phó Cẩm Thiêm chọn đến bộ phận thị trường của Phó thị làm việc.
Vị trí Phó Cẩm Hành sắp xếp cho anh ta không cao không thấp, tổng giám sát vận chuyển buôn bán của5bộ phận thị trường. Đối với chuyên ngành của Phó Cẩm Thiêm mà nói, chức vụ này thật ra không hề phù hợp, nhưng là một công việc dễ lên tay nhất trong thời gian ngắn, cũng tiện cho anh ta nhanh chóng hiểu rõ tình hình của công ty. Bởi vì, Phó Cẩm Hành thường nói một câu, chính là sắp xếp một con heo làm vận chuyển buôn bán cũng có thể làm tốt.
“Thứ hai tuần sau đến bộ phận nhân sự báo cáo trước, sẽ có người thu xếp phòng làm việc cho em, sau đó thì có thể chính thức nhận chức.” Phó Cẩm Hành vỗ vai Phó Cẩm Thiêm, lại dặn dò mấy câu, lúc này mới tạm biệt anh ta ở nhà hàng.
Nhìn bóng lưng hắn, Phó Cẩm Thiêm đứng tại chỗ, sắc mặt có chút phức tạp. Anh ta biết, nhiều năm như vậy, người anh họ Phó Cẩm Hành này luôn đối xử với mình như em trai ruột, chưa bao giờ nảy sinh một tia phòng bị nào với anh ta.
Nghĩ đến đây, Phó Cẩm Thiêm vô cùng hổ thẹn trong lòng.
Anh ta không thể không ép mình đè nén suy nghĩ tươi đẹp với Hà Tư Ca trước khi bọn họ còn chưa ly hôn xuống.
Mua một lúc mấy bộ quần áo trẻ em thích hợp với Tân Tân xong, Hà Tư Ca càng nhìn càng hài lòng. Nhưng cô không xách về, sợ bị Phó Cẩm Hành nhìn thấy. Gửi chuyển phát nhanh xong, Hà Tư Ca thở phào nhẹ nhõm. Cô ăn trưa một mình, lại mua một cái vé xem phim, đặc biệt đi xem bộ phim Trương Tử Hân thủ vai chính kia. Phim lịch sử cổ trang, sự kiện lịch sử chỉ chiếm ba phần, còn lại toàn là biên soạn ra, cùng với tình yêu chán ngán. Còn về kỹ xảo của Trương Tử Hân, nói thật, mặc dù thủy quân trên mạng ba hoa chích choè khen cô ta, giống như ngày mai sẽ có thể nhận được ảnh hậu quốc tế. Nhưng Hà Tư Ca xem khoảng hai tiếng lại không nhìn ra được,
ngược lại còn uống một bụng cô ca, ăn một bụng bắp rang.
Hà Tư Ca mê muội đi ra khỏi trung tâm thương mại, đang định đi đến ven đường bắt xe về nhà, thì một cô gái trẻ tuổi đột nhiên đi thẳng qua phía cô.
“Chào cô, cô Hà.”
Hình như đối phương biết cô, gọi thẳng tên. Hà Tư Ca lập tức cảnh giác, theo bản năng lui về phía sau một bước. Bởi vì Phó Cẩm Hành tùy tiện tuyên bố tin tức đã kết hôn, trên mạng đã loạn mấy ngày nay rồi, hôm nay độ hot mới hơi có chiều hướng giảm xuống, nhưng không có nghĩa là đã hoàn toàn lắng lại.
Cho nên, phản ứng đầu tiên của Hà Tư Ca là, có paparazzi bám lấy rồi.
“Cô đừng sợ, tôi không có ác ý. Ngoài ra, tôi là Đoàn Phù Quang, chắc cô đã nghe thấy cái tên này rồi chứ?” Nhìn ra sự căng thẳng của cô, Đoàn Phù Quang lập tức tự giới thiệu.
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Hà Tư Ca lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không phải paparazzi, là cô căng thẳng quá rồi. Nhưng một giây tiếp theo, cô lại lần nữa dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía cô gái đứng ở trước mặt mình. “Cô Đoàn, chắc cô mới ăn trưa cùng với Phó Cẩm Hành hả?” Hà Tư Ca nghi ngờ hỏi. Chân trước mới vừa hẹn với Phó Cẩm Hành, chân sau đã đến tìm mình, cũng quá thân rồi!
Nghe thấy Hà Tư Ca hỏi vậy, Đoàn Phù Quang ngẩn ra một chút. Có điều, cô ấy lập tức hiểu ra, đây nhất định là một trong những mánh lới của Phó Cẩm Hành. Đoàn Phù Quang khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, vừa mới ăn trưa xong, anh ấy về công ty rồi, tôi muốn đi dạo phố một mình, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Cô ấy không nói dối, gặp Hà Tư Ca, đúng là do trùng hợp mà thôi.
Thành phố Trung Hải lớn như vậy, hơn nghìn vạn nhân khẩu, cho dù Đoàn Phù Quang biết trước Hà Tư Ca đi dạo ở khu trung tâm thương mại này, đặc biệt chạy đến tìm cô, thật ra cũng chưa chắc đã tìm được. Cho nên, vừa chắc chắn là cô, Đoàn Phù Quang thật sự không muốn bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này, xông thẳng lên đây.
“Nếu cô không để ý thì cùng uống ly cà phê nhé?” Đoàn Phù Quang khách sáo hỏi. Hà Tư Ca nói thật, không hề nể mặt cô ấy: “Thật ra thì rất để ý, hơn nữa tôi vừa mới uống một cốc coca lớn, bây giờ cũng không uống nổi cà phê nữa.” Cái gì chứ, đến tìm cô thương lượng hay là khoe khoang!
Cho dù muốn tìm, cũng nên đi tìm Trương Tử Hân mới đúng, cô bây giờ trừ có cái danh “bà Phó” ra, không có gì cả.
“Cô thật hài hước. Đúng rồi, son môi của cô bị mờ đi một góc rồi, cô đi tố thêm đi.”
Đoàn Phú Quang lấy một cái gương nhỏ ra khỏi túi, giơ đến trước mặt Hà Tư Ca.
Cô nhìn thấy, lập tức không nói nổi.
Đối với phụ nữ mà nói, thích đẹp tuyệt đối vượt qua việc duy trì lý trí! Hai người tìm một quán trà chiều cung cấp các loại điểm tâm ngọt và hồng trà, phong cách Anh quốc phục cổ, đặt mình vào trong đó, dường như lắc mình một cái, lập tức trở thành phu nhân thục nữ thanh nhã.
Hà Tư Ca dặm son xong, ngồi xuống đối diện Đoàn Phù Quang.
Không biết tại sao, đối với Hà Tư Ca mà nói, đối mặt với Đoàn Phù Quang và đối mặt với Trương Tử Hân là hai loại cảm nhận hoàn toàn khác nhau. Người thứ hai mặc dù bề ngoài ôn hoà, nhưng bên trong lại hùng hổ doạ người.
Đại khái là lăn lộn ở giới giải trí lâu rồi, loại dã tâm đó có che đậy thế nào cũng không hết được, khóe miệng mang nụ cười ấm áp, nhưng trong mắt lại toàn là tia lạnh lẽo.
Nhưng mà, từ trên người Đoàn Phù Quang, Hà Tư Ca không cảm giác được gì cả. Mọi người luôn nảy sinh sự sợ hãi đối với sự vật mình không biết, cô cũng không ngoại lệ. “Tôi rất thích ăn ngọt, nhưng gần đây bị mọc mụn, chỉ có thể nhịn. Có điều, hôm nay cứ phá lệ một chút xíu đi!” Đoàn Phù Quang chỉ một nốt mụn trên cằm mình, giọng nói khá đáng yêu.
Cô ấy gọi một miếng bánh Mousse việt quất, thêm một ly cà phê nữa.
Thấy Hà Tư Ca từ chối đồ uống và điểm tâm ngọt, người phục vụ rót cho cô một cốc nước chanh.
“Hóa ra cô cũng đi dạo phố một mình à, tôi cũng vậy, hay là sau này đi cùng nhau đi?” Đoàn Phù Quang chủ động đề nghị.
Hà Tư Ca không kìm lòng nổi tưởng tượng ra hình ảnh cô và Đoàn Phù Quang cùng đi dạo phố, cảm giác đó, thật là thốn.
Trước kia cô từng nghe nói, vợ lớn vợ bé của địa chủ có thể chung sống hòa bình, còn có thể bốn người ngồi đánh mạt chược với nhau, vui vẻ hòa thuận.
Rùng mình một cái, Hà Tư Ca uống một ngụm nước chanh, khéo léo từ chối.
“Hình như cô rất dè chừng tôi.” Sau mấy giây, Đoàn Phù Quang lúng túng cười một tiếng, mở miệng nói. Nếu như có thể, Hà Tư Ca rất muốn trợn mắt với cô ấy một cái. Đúng là lo lắng thay cô ấy mà! Lúc này, cô nên liều mạng khiến Phó Cẩm Hành vui vẻ, tốt nhất là dẫn hắn đến khách sạn, ba ngày ba đêm không cho hắn về nhà, nhanh chóng có bầu, thuận lợi gả vào nhà họ Phó mới đúng!
Học theo nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết ngôn tình gì đó, chủ động chạy đến tìm cô khoe khoang cái gì!
Đi sai hướng rồi!
Hà Tư Ca lặng lẽ ngửa mặt lên trời hét lớn trong lòng. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn rất bình tĩnh. Chuyện này cũng khiến Đoàn Phù Quang cảm thấy bất ngờ.
Cho dù nói thế nào, cô và Phó Cẩm Hành đã kết hôn rồi, đây là sự thật không tranh cãi được.
Mà mình lại tự dưng xuất hiện, còn được mẹ Phó Cẩm Hành cho phép, cho dù nhìn thể nào, đều là nhân vật có sức uy hϊếp rất lớn. “Cô Đoàn, trước kia cô chưa từng yêu à?”
Hà Tư Ca đột nhiên cười híp mắt hỏi.
Đoàn Phù Quang nhìn thấy biểu cảm đó, cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Sao lại cảm thấy đối phương biến thành một con sói xám lớn không có ý tốt, còn mình biến thành tiểu bạch thỏ thế này?
Đoàn Phù Quang gật đầu theo bản năng: “Đúng thể.” Hà Tư Ca đã sớm đoán được: “Chẳng trách. Tôi nói cho cô biết, tình yêu chính là ván cờ giữa đàn ông và đàn bà, không thể quá thẳng, có lúc phải chủ động xuất kích, có lúc cũng phải quanh có tác chiến.”
Đoàn Phù Quang lại ngẩn ra, không biết nói gì.
“Phó Cẩm Hành không giống với đàn ông bình thường, cô làm nũng với anh ta, trêu chọc khiến anh ta tức giận, anh ta sẽ cảm thấy cô rất phiền. Ví dụ như hôm nay, hai người ăn cơm trưa xong rồi, cô xoay người đi luôn, đã khiến cho anh ta nhìn cô với con mắt khác.”
Nói xong, Hà Tư Ca lộ ra ánh mắt khen ngợi.
Xem ra, cô Đoàn này còn rất có chiều bài nữa! Rõ ràng đã nói chuyện khí thể ngất trời với Phó Cẩm Hành trên wechat rồi, nhưng gặp mặt lại vẫn duy trì sự dè dặt, nói đi là đi, tuyệt đối sẽ khiến đàn ông sinh ra một loại cảm giác mất mát.
Tin tôi đi, cô nhất định có thể nắm giữ được Phó Cẩm Hành!”
Hà Tư Ca chúc phúc từ nội tâm.
Sau đó, cô cầm đồ lên, nhanh nhẹn rời đi.
Đoàn Phù Quang ngồi nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm dấu son môi trên cốc nước chanh trước mặt, ngẩn ra. Vừa rồi... Hà Tư Ca lên lớp cho cô ấy? Dạy cô ấy làm sao để quyến rũ được Phó Cẩm Hành? Trời ạ, sao chuyện này lại phát triển thành như vậy, hoàn toàn chệch hướng rồi!
Đoàn Phù Quang than nhẹ một tiếng, khóc không ra nước mắt, ngay cả đồ ăn ngọt mình thích nhất cũng không cứu vãn được tâm tình tuyệt vọng lúc này của cô ấy.