Chương 46: Anh phó vô cùng ấu trĩ

Chương 46: Anh phó vô cùng ấu trĩ









Lúc này hắn mới nhấp một ngụm cà phê, không nói ngay, nhưng đôi lông mày vốn đang cau lại đã hoàn toàn giãn ra.







Hơn nữa, Đoàn Phù Quang luôn quan sát hắn, sau khi ly cà phê Phó Cẩm Hành gọi được mang lên, đây là lần đầu tiên hắn nhấc lên, uống một ngụm. Cũng chính là nói, tâm tình của hắn đã hoàn toàn thả lỏng rồi.







Nói từ góc độ đàm phán trên thương trường, một khi đối phương2lộ ra thái độ thoải mái nhẹ nhõm, đó chính là một điềm báo không tệ. Đúng như dự đoán, Phó Cẩm Hành đặt ly cà phê xuống, nhẹ giọng nói: “Cô Đoàn, mặc dù tôi không tán đồng lắm với cách làm của cô, nhưng không thể không nói, cô thật sự thuyết phục được tôi rồi.” Đoàn Phù Quang thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy vô cùng cảm kích: “Anh Phó, anh nhất định đừng hối hận vì8cái quyết định này đấy!” Nói xong, Đoàn Phù Quang lấy ví ra, rút mấy tờ tiền đặt dưới ly.







“Tôi mời anh.”







Cô ấy chớp mắt, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Phó Cẩm Hành không biết làm sao cười một tiếng: “Cuộc đời tôi lần đầu tiên được phụ nữ mời, cảm giác có chút vi diệu.” “Hợp tác vui vẻ.” Đoàn Phù Quang vẫy tay với hắn, nghênh ngang rời đi, không để lại một tia quyến luyến nào cả. Xem6ra, những lời cô ấy nói trước đó đều là thật... Có người trong lòng rồi, người khác khó mà thay thế. Phó Cẩm Hành vẫn ngồi tại chỗ, chậm rãi nhâm nhi hết ly cà phê. Ừm, mùi vị thật sự không tệ. Hắn cố ý lề mề ở bên ngoài một hai tiếng đồng hồ rồi mới lái xe về nhà. Đi vào nhà, vừa thấy trong nhà tối om, trái tim Phó Cẩm Hành đã trầm xuống ngay.







Chẳng lẽ,3Hà Tư Ca chạy rồi? Loại lo lắng này khiến Phó Cẩm Hành cảm thấy tức giận. Nếu như cô thật sự dám chạy, hắn nhất định sẽ bắt cô về, giống như lần trước, hàng ngày khóa cô trên giường! Đi từ cửa đến phòng khách, Phó Cẩm Hành bật hết đèn dọc đường lên.







Sau đó, hắn dùng sức đẩy cửa phòng ngủ ra. Có một người đang cuộn tròn ngủ say trên giường. Hắn cảm thấy yên tâm một cách5khó hiểu, vẻ mặt vốn đáng sợ kia giống như bông tuyết, từ từ tan ra. Hà Tư Ca thì lại bất ngờ bị ánh sáng chiếu vào mặt, khiến cô tỉnh giấc.







Phó Cẩm Hành đi hẹn hò, Hà Tư Ca vui vẻ thảnh thơi, lại nghĩ có lẽ tối nay hắn sẽ không về, trong lòng cô càng sung sướиɠ hơn.







Vì vậy, hắn chân trước vừa đi, cổ chân sau đã làm cho mình một đĩa salad trái cây lớn, ưu nhã ngồi ăn hết.







Nghỉ ngơi một lúc, Hà Tư Ca lại đi tắm, còn dùng kem tẩy tế bào chết ma sát toàn thân đến lúc vừa thơm vừa mềm, ngồi ở trên bồn cầu cũng có thể trượt xuống được, giống như một quả đào mật tỏa ra mùi vị ngọt ngào. Kết quả, lúc đang nằm mơ, hắn lại trở về!







“Không phải là anh không về sao? Tắt đèn đi, hoặc là đóng cửa lại!”







Hà Tư Ca bị chói không mở mắt ra được, chỉ có thể híp mắt lại, dùng tay che ánh sáng. Phó Cẩm Hành đi thẳng vào, thuận tay đóng cửa phòng lại.







Hắn bật đèn áp tường lên, bắt đầu cởϊ qυầи áo.







“Dậy đi.” Trong nháy mắt, hắn đã cởi hết quần áo ra, để lộ dáng người đẹp đến nỗi làm đàn ông hâm mộ, làm phụ nữ ghen tị, còn cố ý không mảnh vải che thân lắc lư trước mặt Hà Tư Ca mấy cái. Cô giơ một tay lên, chắn trước mắt, tức giận mắng hắn: “chói mắt.” Thấy Hà Tư Ca vẫn nằm ở trên giường, không biết Phó Cẩm Hành đột nhiên nhớ ra cái gì, hắn khom người xuống, móc một thứ trong túi quần ra, ném đến bên cạnh cô. “Gì thế? Cái gì vậy hả?” Cô nhìn không rõ lắm, ngẩn ra một lúc. Định thần nhìn lại, hóa ra là cái “áo mưa nhỏ” trước đó mình nhét cho Phó Cẩm Hành, hắn lại cầm nó hoàn hảo trở về. “Xuống, tắm cho tôi.” Phó Cẩm Hành chép miệng, đi đến phòng vệ sinh trước.







Mắng nửa ngày, Hà Tư Ca mới chống người ngồi dậy, chui ra khỏi chăn.







Cô tùy tiện mặc một cái váy ngủ lên, đi tắm cho hắn. Xuất phát từ tâm lý trả thù, lúc gội đầu cho Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca nổi lên ý xấu, giả vờ như không cẩn thận dây bọt vào mắt hắn.







“Ôi, đừng có ngọ ngoạy, tôi rửa giúp anh.” Cô lúng ta lúng túng cầm vòi hoa sen lên, để nước nóng xối xuống, kết quả lại chảy vào trong tai Phó Cẩm Hành. Hắn lại không dám tùy tiện mở mắt ra, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hà Tư Ca, cô căn bản chính là cố ý!” Hà Tư Ca nín cười, vẻ mặt lộ ra một tia sảng khoái đạt được ý xấu, nhưng vẫn không ngừng cãi lại: “Đâu có đâu có! Con người có lúc lỡ tay, con ngựa có lúc trượt chân thôi!”







Vì trả thù, Phó Cẩm Hành dứt khoát giơ một tay lên, quờ quạng ở không trung, muốn bắt lấy cánh tay cô. Kết quả, cả người có trơn nhẵn, hắn không bắt được, bị hụt rồi.







Mà Hà Tư Ca cũng vì muốn né tránh Phó Cẩm Hành nên bị mất thăng bằng, ngã vào trong bồn tắm lớn đầy nước nóng. Hắn lau mặt, cuối cùng mở mắt ra. Nhìn thấy cô ngã lộn nhào vào trong nước nóng, Phó Cẩm Hành vừa định chế nhạo, đột nhiên nhớ ra Hà Tư Ca vô cùng sợ nước, hắn vội vàng bể cô lên.







“Khụ khụ!”







Quả nhiên cô đã không cẩn thận uống một ngụm nước, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị dọa cho không nhẹ thôi. Phó Cẩm Hành thấy cô không sao, mở miệng giễu cợt: “Nếu như ở trong bồn tắm cô cũng có thể bị chết đuối, liệu có được ghi chép vào kỷ lục Guinness không?” Hà Tư Ca dùng sức lau sạch nước trên mặt, căm giận bất bình: “Ngu dốt! Hàng năm không biết có bao nhiêu người sẽ chết đuối trong bồn tắm nữa!” Nói xong, cô lại nôn khan một ngụm nước, dùng tay lau khóe miệng, nhìn vô cùng khó chịu. Thấy Hà Tư Ca tức giận thật rồi, lúc này Phó Cẩm Hành mới tha cho cô, tự cầm vòi hoa sẽ lên tùy ý tắm rửa. Giày vò như vậy, đợi lúc bọn họ trở lại phòng ngủ, đã muộn lắm rồi. Hà Tư Ca không để ý đến hắn, nghiêng người nằm ở một bên cái giường lớn, định bụng phân ranh giới với Phó Cẩm Hành.







Hắn cầm điện thoại lên, nghịch mãi không thôi.







Phó Cẩm Hành muốn xem xem, cô có thể nhịn được đến lúc nào.







Quả nhiên, sau mười phút, Hà Tư Ca không nhịn được nữa. Trí tò mò của cô vẫn chiến thắng tất cả. Hà Tư Ca trở mình, cau mày hỏi Phó Cẩm Hành: “Anh đã gặp cái cô Đoàn đó chưa?”







Trừ muốn biết đối phương có xinh đẹp hay không ra, cô càng muốn biết là rốt cuộc lúc nào mình có thể được cô thiên kim đại tiểu thư mà Mai Lan hài lòng này thay thế, chính thức giải phóng.







Hy vọng ngày đó sẽ không đến quá muộn, Hà Tư Ca cảm thấy, nếu như có còn không nhìn thấy Tân Tân nữa, có lẽ cô sẽ phát điên mất.







“Đương nhiên là gặp rồi.”







Phó Cẩm Hành nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên.







Nhận ra tầm mắt của cô, lúc này hắn mới dịch điện thoại sang bên cạnh, giống như không muốn để cho Hà Tư Ca nhìn thấy nội dung phía trên.







Cô phát giác ra, thu hồi ánh mắt lại. “Tôi không có hứng với việc riêng tư của anh.”







Vừa nói xong, Hà Tư Ca lập tức có chút chột dạ. Mới sáng hôm nay, cô còn lật Đông lật Tây trong phòng làm việc của Phó Cẩm Hành!







Phó Cẩm Hành ho một tiếng: “Cô Đoàn trẻ tuổi xinh đẹp, phong thái phóng khoáng, nhìn là biết có xuất thân tốt đẹp và có văn hoá, chẳng trách đến mẹ tôi cũng khen ngợi không ngớt.” Trong lời nói, tràn đầy sự khen ngợi cô ấy. Hà Tư Ca gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm rồi.







Cô biết, Trương Tử Hân là bùn nhão không trát nổi tường, mình muốn trông chờ vào tiểu minh tinh này để thoát thân sợ là không được.







May mà vào thời khắc mấu chốt, lại có một cô Đoàn tài mạo song toàn, môn đăng hộ đối xuất hiện. Hà Tư Ca vô cùng coi trọng Đoàn Phù Quang, lòng tràn đầy mong đợi, hy vọng cô ấy có thể cứu vớt mình ra khỏi dầu sôi lửa bỏng. Mang theo sự kỳ vọng này, cô lặng lẽ chui vào trong chăn. Nào ngờ, Phó Cẩm Hành lại hiểu phản ứng của Hà Tư Ca thành một ý khác. Hắn theo bản năng cho rằng, cô đang tự ti. Hơn nữa, cô không vui. Về phần tại sao không vui... Phó Cẩm Hành cảm thấy, đương nhiên là bởi vì mình thân thiết với Đoàn Phù Quang, khiến Hà Tư Ca cảm thấy bị lạnh nhạt, cho nên mới khó chịu trong lòng.







Hắn vừa hài lòng, vừa vui vẻ.







Không nhìn ra, cái chiêu này của Đoàn Phù Quang lại thật sự có hiệu quả! Vì vậy, mỗi người ôm một suy nghĩ xấu xa riêng tiến vào mộng đẹp. Hôm sau, Phó Cẩm Hành dậy từ sáng sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt, tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, vừa nấu bữa sáng vừa hát.







Có điều, sai điệu rất nghiêm trọng.







Hà Tư Ca bị tiếng hát khó nghe đánh thức. Cô dùng chăn che đầu lại, nhưng vẫn không ngăn được tiếng hát ma quỷ chui vào tai.







Có nhầm không vậy, vui đến thế cơ à?”







Không có cách nào tiếp tục ngủ, cô chỉ đành uể oải ngồi dậy, gãi đầu, lẩm bẩm một mình.







Xem ra, không ai có thể thập toàn thập mỹ, bao gồm cả Phó Cẩm Hành. Hắn thật sự không có thiên phú về âm nhạc, một bài hát bình thường nhất lại hát thành như vậy! Quan trọng là, hắn còn tự đắc, hát xong một lần, lại bắt đầu lặp lại! Hà Tư Ca ngậm bàn chải đánh răng, đi đến cửa phòng bếp, tức giận hét lên: “Không được hát nữa!” Phó Cẩm Hành ngẩn ra, ngậm miệng lại. Chậc, đã tức giận đến thế rồi cơ à, mình hát cũng chọc đến cô. Còn dám nói không phải vì sự xuất hiện của Đoàn Phù Quang sao?







Hắn không nhịn được đắc ý nói trong lòng.







Liếc Phó Cẩm Hành một cái, Hà Tư Ca xoay người quay lại phòng vệ sinh, tiếp tục đánh răng rửa mặt.







Trên bàn ăn, bầu không khí vô cùng kỳ dị.







“Tâm trạng của anh tốt lắm hả?”







Hà Tư Ca quan sát Phó Cẩm Hành, cảm thấy hôm nay hình như hắn bệnh không nhẹ.







“Cũng tạm.”







Hắn làm ra vẻ mất tự nhiên, còn thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại, lại thỉnh thoảng gõ mấy chữ, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Cô ngồi thẳng người lên, thò đầu ra phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, liếc màn hình điện thoại của hắn một cái. Đang nhắn wechat, không biết là nhắn với ai.







Nếu như là cô Đoàn, vậy thì xem ra hai người tiến triển không tệ.







Cuối cùng Hà Tư Ca cũng yên tâm, chuyên tâm ăn sáng, không nói gì nữa. Cô đang một lòng một dạ thưởng thức đồ ăn ngon, im lặng không nói, có chút yên tĩnh. Phó Cẩm Hành uống một ngụm sữa bò, híp mắt lại. Nếu như đây vẫn chưa tính là ghen... hắn tuyệt đối nuốt cái cốc này xuống!







Nhưng mà, nếu Phó Cẩm Hành biết suy nghĩ thật của Hà Tư Ca, có lẽ hắn đã bị tức chết rồi.







“Tôi ăn xong rồi, thay quần áo xong là có thể đi.”







Ăn sáng xong, Hà Tư Ca đứng dậy trước.







“À, cô không cần đi, tôi sẽ bảo trợ lý Tào gửi phần kế hoạch cô làm trước đó vào mail của cô, cô làm việc ở nhà là được rồi.”







Phó Cẩm Hành lau miệng, nhìn đồng hồ, thong thả nói: “Tôi đã hẹn với cô Đoàn cùng đi ăn trưa, cô ấy sẽ đến công ty tìm tôi, nếu như để cô ấy gặp được cô thì không hay lắm.”







Hắn nhẫn tâm, lại cho Hà Tư Ca thêm một đòn mạnh nữa. Cùng lúc đó, Tào Cảnh Đồng nhìn điện thoại của mình, bên trên có mấy chục tin nhắn wechat Phó Cẩm Hành gửi đến. Còn về nội dung wechat, toàn là lời bài hát. Tào Cảnh Đồng khóc không ra nước mắt.