Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người

Chương 42: Phụ nữ, không nên tùy tiện đùa với lửa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 42: Phụ nữ, không nên tùy tiện đùa với lửa









Hắn vừa nói câu này ra, tất cả mọi người đều ngẩn người.







Mai Lan kinh ngạc há to miệng, không còn để ý được đến dáng vẻ nữa, nhìn con trai duy nhất của mình. Bà ta tự nhận là mình cũng khá hiểu Phó Cẩm Hành,2nhưng không thể ngờ được hắn lại nói ra trước mặt mọi người loại lời khiến cho mọi người kinh ngạc đến thế này! “Con càn rỡ quá rồi!”







Mai Lan tháo cái kính gọng vàng xuống, đập mạnh tay lên bàn trà, cũng quên luôn hình tượng.8“Người phụ nữ duy nhất muốn lấy? Con thu lại câu này ngay cho mẹ! Con đừng có quên, hôn nhân của con không phải chỉ là chuyện của một mình con!”







Bà ta thất thanh quát lên.







“Hôn nhân của con vốn cũng không phải là chuyện của6một mình con, bởi vì đó là chuyện của hai vợ chồng con!”







Phó Cẩm Hành ngồi thẳng người lên, hạ chân xuống, đặt hai tay lên đùi, biểu tình trên mặt cũng lạnh dần.







Lúc không cười, nhìn hắn luôn có chút đáng sợ.







Thậm chí, lúc hắn đang3cười, cũng không thấy được bao nhiêu ấm áp. Thật ra Hà Tư Ca đã sớm phát hiện ra điểm này, hơn nữa cô còn cho rằng đây là một trong những điểm đặc sắc của Phó Cẩm Hành.







Đó chính là làm người ta chán ghét!







“Cô Hà,5thứ cho tôi nói thẳng, cô không phù hợp với tiêu chuẩn về con dâu trong lòng tôi! Cô cũng không thích hợp gả vào nhà giàu có, loại cuộc sống này không thích hợp với cô!” Thấy thái độ của Phó Cẩm Hành kiên quyết, không thể lay động, Mai Lan chỉ đành quay sang gây áp lực cho Hà Tư Ca, thông qua làm nhục cô để đạt được mục đích. Dù sao, một người mẹ chồng không dễ sống chung, cũng không đồng ý con dâu, tuyệt đối là ác mộng trong lòng vô số con dâu! Cho dù là gia đình bình thường, hay là gia đình giàu sang quyền thế!







Mai Lan nói quá thẳng thắn, đến nỗi các chú bác kia đều lộ ra chút không được tự nhiên. Ngộ nhỡ truyền ra ngoài, nói không chừng người ngoài sẽ cảm thấy một đống bề trên của nhà họ Phó tụ tập lại cùng bắt nạt một tiểu bối.







Càng huống hồ, nhìn cô gái trước mặt này thật ra cũng không đến nỗi không chịu nổi như Mai Lan nói. Dù sao vẫn còn trẻ, từ từ dạy dỗ, cũng không đến nỗi làm mất mặt mũi nhà họ Phó.







Vì vậy, nhất thời, bầu không khí trong phòng khách trở nên kỳ lạ và đông cứng trước giờ chưa từng có.







“Cháu đồng ý với lời của bác, nhưng chỉ đồng ý một phần trong đó.” Hà Tư Ca cũng học dáng vẻ của Phó Cẩm Hành, ngồi thẳng người lên. Nói xong một câu, cô cảm thấy ngồi nói chuyện không phát huy được, dứt khoát đứng lên. “Bác Phó, bác tao nhã xinh đẹp, từ đầu đến chân đều được chăm sóc kỹ lưỡng, quả thực là điển hình của xã hội thượng lưu. Bác xuất thân giàu có, gả vào một gia đình giàu có khác, cuộc sống đối với bác mà nói, là đủ loại tiêu chuẩn nghiêm khắc, chỉ cho phép chấp hành, không cho phép vi phạm.” Hà Tư Ca đi đến giữa phòng khách, khẽ nhếch cằm lên, giọng nói chậm rãi, bình tĩnh.







Cô không sợ hãi nhìn về phía Mai Lan, phát hiện ra người sau lưng đang khẽ mím môi lại, trong mắt lộ ra sự không vui. Hà Tư Ca cũng biết, là giáo dưỡng khiến bà ta duy trì sự yên lặng, tiếp tục nghe mình nói, không có nghĩa là bà ta đồng ý với cách nói của mình. “Nhưng gia đình giàu có được xây dựng nên từ những tiêu chuẩn này sao? Nói ra thì thật buồn cười, người bình thường đều cảm thấy, phụ nữ chỉ cần gả vào nhà giàu có, sẽ có tiền tiêu không hết. Vấn đề là, tại sao nhà giàu có phải lấy một người phụ nữ chỉ biết tiêu tiền? Đối với cháu mà nói, nhà họ Phó đúng là cao cao tại thượng, nhưng chỉ là một cái l*иg chim lộng lẫy mà thôi.” Ý chính là nói, bà Phó nhìn như cao quý phóng khoáng, chẳng qua cũng chỉ là một con chim hoàng yến ở trong cái l*иg chim lộng lẫy. Bản thân không có bất cứ cống hiến nào cho gia tộc, nhưng lại tràn đầy khinh thường người khác.







Nói xong, Hà Tư Ca cúi người cầm đồ của mình lên, không hề quay đầu lại đi về phía cửa.







Mai Lan vừa kinh ngạc vừa tức giận, thậm chí toàn thân run lên.







Cho dù là trước khi cưới hay sau khi cưới, mấy chục năm, đều chưa từng có một ai dám nói chuyện với bà ta như vậy!







Chẳng lẽ, ở trong mắt người phụ nữ này, mình lại chỉ là một con chim! “Cô... cô quay lại cho tôi!”







Mai Lan tức giận lên cao giọng, quát lớn.







Thấy vậy, chú Ba nhà họ Phó đang ngậm xì gà, lại bật cười. “Khá thú vị” Ông ta nhả ra một hơi khói, híp mắt lại, nhẹ giọng nói.







Nói thật, đối với những người chú bác bọn họ mà nói, Phó Cẩm Hành kết hôn với ai, đều là một chuyện không quan trọng. Ngược lại, nếu như hắn lấy thiên kim đại tiểu thư nào đó xuất thân từ sáu gia tộc lớn của Trung Hải, như hổ thêm cánh, thực lực tăng mạnh, trái lại sẽ làm người ta đứng ngồi không yên.







“Chị dâu, cháu nó lớn rồi, không bằng để cho bọn nó làm chuyện mình muốn làm đi.” Một người chú họ khác cũng mở miệng phụ hoạ, trước giờ ông ta luôn theo chú Ba nhà họ Phó, coi như là một nhân vật chúa nịnh bợ.







Thấy hai người bọn họ đều bày tỏ thái độ, những người khác đương nhiên cũng thuận theo.







Dù sao cũng là chuyện nhà, ẩmi quá lớn thì không hay.







Phó Cẩm Hành cả buổi không nói gì cũng đứng lên, hắn khẽ gật đầu với Mai Lan: “Có thể có được sự chúc phúc của mẹ, con sẽ rất vui, nếu như không thể, vậy con cũng không cưỡng cầu. Con là một người trưởng thành, biết mình đang làm gì, không thích bị người khác khoa tay múa chân.”







Thái độ của hắn đã rất rõ ràng, đây là chuyện riêng, hơn nữa cũng không để ý đến sự phản đối của Mai Lan. Nói xong, Phó Cẩm Hành cũng bước nhanh rời khỏi đây.







Đi xuyên qua hành lang, mặc dù ngoài mặt hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sốt ruột lắm rồi.







Người phụ nữ kia chạy như vậy, chạy đi đâu rồi? Nhà họ Phó lớn đến thế, sảnh trước liền với sân sau, phía sau còn có một hoa viên riêng, nếu như Hà Tư Ca thật sự lén trốn ở góc nào đó, hắn thật sự chưa chắc đã tìm được!







Kết quả, còn chưa đi đến bãi đỗ xe, từ xa đã thấy một bóng người màu đỏ, Phó Cẩm Hành thở phào nhẹ nhõm.







Người phụ nữ này lại dựa vào thân xe, cúi thấp đầu, đang nghịch bật lửa trong tay.







Phong tình vạn chủng đáng chết! Tóc đen, môi đỏ, váy đỏ, lại thêm làn da trắng như tuyết, dung mạo tinh xảo như tranh vẽ, xinh đẹp giống như một con yêu tinh mới đến nhân gian.







May mà cô không chạy loạn, mà ngoan ngoãn đợi mình ở đây. Phó Cẩm Hành cảm thấy ấm áp trong lòng, lại nghĩ đến lời Hà Tư Ca vừa nói, hắn lại có một loại cảm giác vui sướиɠ tràn trề. Dù sao sống nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng gặp một người nào dám xung đột với Mai Lan, bao gồm cả hắn cũng không to gan như vậy. “Đừng nghịch lửa.” Hắn đi đến bên cạnh Hà Tư Ca, cướp lấy cái bật lửa trong tay cô.







Cô ngẩn ra một lát, sau đó chế giễu: “Ổ, câu này thật quen tai, nhưng mà, tôi nhớ nên là “Cô gái, em không nên tùy tuyến chơi đùa với lửa" mới đúng.” “Trộm ở đâu ra thế?” Phó Cẩm Hành cau mày hỏi.







Lúc này Hà Tư Ca mới đỏ mặt, có chút ngại ngùng nói “Vừa rồi lúc đi ra, trong lòng tôi rất tức giận, thật sự muốn cho một mồi lửa thiêu rụi nhà anh!”







Cho nên, cô mới nhân lúc mọi người không để ý, lấy cái bật lửa trên bàn.







Khóe mắt Phó Cẩm Hành giật giật: “Cô điên rồi! Lại còn muốn gϊếŧ người phóng hỏa!”







Cô nghiến răng: “Tôi thật sự muốn làm như vậy đấy.”







Vừa nghĩ đến vẻ mặt khinh thường, trong lời nói cũng tràn đầy khinh thường mình của Mai Lan, Hà Tư Ca lập tức giận không có chỗ phát tiết.







Hôm nay đúng là cô có ý chọc giận người nhà họ Phó, nhưng không có nghĩa là cô cam tâm tình nguyện để người ta sỉ nhục mình!







“Mẹ tôi từ trước đến nay đều là như vậy, không chỉ với riêng cô.”







Phó Cẩm Hành giải thích theo bản năng. “Ồ, tôi cũng coi như biết rồi!”.







Hà Tư Ca bừng tỉnh, lập tức hiểu ra cái gì.







Hắn cau mày “Biết cái gì?”







Cô quan sát Phó Cẩm Hành từ trên xuống dưới, liên tục cười khẩy: “Coi như biết cái gen làm cho người ta cực kỳ chán ghét của anh là từ đâu ra!” Nói xong, Hà Tư Ca dùng sức mở cửa xe, ngồi vào trong. Phó Cẩm Hành không biết làm sao lắc đầu, cũng không biết nên làm thế nào mới có thể dung hòa được quan hệ giữa hai người phụ nữ này nữa. Chẳng trách người ta nói, trên đời này mâu thuẫn khó giải quyết nhất, chính là mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu.







Không gì sánh bằng. “Đã muộn vậy rồi, chắc là cô đói lắm, chúng ta đi ăn đi.” Phó Cẩm Hành vừa lái xe, vừa nhấc cổ tay lên.







Hẳn đặc biệt không cho tài xế đưa, muốn ở riêng với Hà Tư Ca một chút.







Khoảng thời gian này không chỉ là một thử thách với Hà Tư Ca, thật ra, đối với Phó Cẩm Hành mà nói, hắn cũng không dễ sống. Bên cạnh hắn không hề có người phụ nữ nào dừng lại quá lâu, bao gồm cả Trương Tử Hân cũng chẳng qua là hai bên cũng được lợi.







Hà Tư Ca vừa xuất hiện, cuộc sống của Phó Cẩm Hành hoàn toàn bị xáo trộn.







“Tôi không đi.”







Cô không có tâm trạng, cũng không có khẩu vị.







Ai biết, vừa dứt lời, bụng cô đã không chịu thua kém kêu lên.







Phó Cẩm Hành nghe rõ, không nhịn được bật cười. Hắn tự làm chủ, lái xe đến một nhà hàng phục vụ 24 giờ.







Xem ra, hắn rất quen với nơi này.







Quản lý nhà hàng vừa thấy hắn đã ra đón tiếp, cười vui vẻ nói: “Anh Phó, lâu lắm rồi anh không đến.”







Đợi sau khi nhìn thấy Hà Tư Ca, anh ta ngẩn ra một lúc, lập tức chào hỏi: “Bà Phó cũng đến sao.”







Quản lý nhà hàng bày ra thái độ tự nhiên, trái lại làm Hà Tư Ca không thích ứng lắm, cô hơi ngượng nghịu gật đầu với anh ta: “Chào anh.”







Thật kỳ lạ, làm sao trong một đêm, tất cả mọi người đều biết cô là người phụ nữ của Phó Cẩm Hành rồi! Lúc gọi món, Phó Cẩm Hành cứ gọi món nào, Hà Tư Ca lại phủ định món đó. “Không được ăn hải sản.” “Món này cay.” “Thức ăn gây dị ứng, sẽ ảnh hưởng đến việc bình phục vết thương.” Hà Tư Ca giống như muốn đối chọi với hắn, nửa ngày trời, đến một món ăn hai người cũng không gọi được. “Vậy cố gọi đi.” Phó Cẩm Hành đưa thực đơn cho cô.







Hà Tư Ca tùy ý gọi hai món ăn thanh đạm, còn có một món canh, rồi đóng thực đơn lại.







“ít quá, gọi thêm đi.” Hắn nhướng mày lên.







Cô uống một ngụm nước: “Đã muộn lắm rồi, ăn nhiều sẽ đau dạ dày. Ngoài ra, cần kiệm là đức tính tốt, anh lại không chịu ăn đồ thừa, chúng ta không thể gói mang về.”







Quản lý nhà hàng đứng ở bên cạnh không nhịn được cười.







Bà Phó này đúng là không giống với những người phụ nữ khác. Anh ta nhớ, lần trước Phó Cẩm Hành dẫn cái cô minh tinh kia đến, hai người gọi tổng cộng mười mấy món ăn, kết quả nữ minh tinh lại phải giảm cân, quá nửa đồ ăn còn chưa nếm qua. “Được rồi, vậy thì những món đó thôi.”







Phó Cẩm Hành trả lại thực đơn cho quản lý nhà hàng, sau khi anh ta đi rồi, hắn mới nhẹ giọng nói: “Tôi nghe người ta nói, nếu như một người phụ nữ bắt đầu tiết kiệm thay mình, vậy là chuẩn bị sống vui vẻ với mình rồi.”







Hắn nhướng mày: “Không phải bây giờ cô cũng nghĩ như vậy đấy chứ?” Hà Tư Ca ngây ra, cô cắn môi, thở hổn hển phản bác: “Luyên... luyên thuyên! Tôi là thấy tội nghiệp anh bị thương, mới muốn để anh ăn thanh đạm một chút!”
« Chương TrướcChương Tiếp »