Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người

Chương 41: Người phụ nữ duy nhất muốn lấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 41: Người phụ nữ duy nhất muốn lấy









Nhìn Hà Tư Ca một cái, Phó Cẩm Hành bước đi.







Lúc máy bay từ nhân từ từ hạ cánh xuống đường băng sân bay Trung Hải, đúng lúc phố xá mới lên đèn. Bọn họ vừa ra khỏi khoang máy bay, đã phát hiện bên ngoài đang mưa lất phất. Mưa bụi dày đặc như mũi kim, cho dù rơi2lên người, trong chốc lát cũng sẽ không ướt quần áo. Thế nhưng Phó Cẩm Hành lại cứ phải làm bộ làm tịch cầm lấy cái ố, che trên đỉnh đầu mình và Hà Tư Ca. Cô ngẩng đầu lên nhìn, hừ nhẹ một tiếng: “Anh sẽ không tốt bụng như vậy đâu.” Quả nhiên, hắn giễu cợt nói: “Tôi8lo lắng vết thương đυ.ng phải nước mưa. Còn cô, một đồ lùn được thơm lây đứng ở dưới ô của tôi mà thôi.” Hà Tư Ca đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tức giận: “Tối cao một mét sáu tư, dùng tiêu chuẩn của nước nào cũng không đến nỗi là đồ lùn đúng không?”







Thật là đáng ghét,6mặc dù dáng người cô không so được với những cô người mẫu, minh tinh kia, nhưng dù sao cũng thuộc phạm vi bình thường! “Ngại quá, dùng tiêu chuẩn của tôi, cô chính là đồ lùn.”







Dứt lời, Phó Cẩm Hành còn giơ một tay ra xoa đỉnh đầu Hà Tư Ca, giống như đang là một con mèo. Đáng3tiếc, Hà Tư Ca là một con mèo ghê gớm. Cô không cần suy nghĩ nhấc ngay một chân lên, hung hăng đạp chiếc giày cao gót bảy phân lên trên giấy của Phó Cẩm Hành!







“Hít...”







Một tiếng kêu rên vang lên bên tai, là tiếng đau đớn nhưng vẫn cố nín nhịn của đàn ông.







Đối với cái hiệu quả này,5Hà Tư Ca cảm thấy vô cùng hài lòng. Cô đi ra khỏi ô, mặt đầy vẻ kiêu ngạo, thậm chí còn vỗ hai tay vào nhau: “Hết cách rồi, đồ lùn rất xấu tính, anh cứ thong thả mà đi nhé, không vội.” Hà Tư Ca hất tóc, bước nhanh đuổi theo Tào Cảnh Đồng ở phía trước.







“Trợ lý Tào, đợi tôi với!”







Cô đang có ý nũng nịu gọi Tào Cảnh Đồng. Da đầu tê rần, sau lưng lạnh toát, phát giác ra sát ý trong mắt Phó Cẩm Hành, Tào Cảnh Đồng không dám nói một chữ nào, cậu ta chỉ có thể cắm đầu cắm cổ đi thật nhanh, sợ rước họa vào thân.







Cho đến tận lúc ngồi vào trong xe, trên mặt Hà Tư Ca vẫn mang nụ cười sung sướиɠ.







Phó Cẩm Hành xụ mặt, dáng đi có chút kỳ quái... Cũng khó trách, trên mặt giày trái của hắn có một vết lõm vô cùng rõ ràng. Vừa rồi Hà Tư Ca đạp không hề nhẹ. “Về chung cư trước, tôi muốn thay giấy.” Hắn lạnh lùng nói. Về đến nhà, quả nhiên Phó Cẩm Hành lập tức tháo đôi giầy da đã bị tàn phá kia ra, đi chân trần vào phòng thay đồ. Hà Tư Ca để hành lý xuống, vội vàng đi tắm, sau đó ngồi ở trước gương, trang điểm cẩn thận. “Nhiều ngày như vậy chưa từng thấy cô trang điểm, sao hôm nay lại ngoại lệ thế hả?”







Thay quần áo xong, Phó Cẩm Hành có chút tò mò hỏi.







Đến lúc Hà Tư Ca đặt cây son trong tay xuống, quay người lại, hắn không nhịn được nhảy dựng lên. Cô gái này rõ ràng trang điểm rất đậm, nhưng nhìn vẫn minh diễm khiến người ta không rời nổi mắt!







Đúng, không phải mỹ lệ, không phải xinh đẹp, mà là minh diễm, đã tươi đẹp, lại rực rỡ, giống như một đóa hoa đang nở rộ, phơi bày tất cả sức quyến rũ ra không giữ lại một chút nào.







Phó Cẩm Hành cau mày. Bởi vì quá đẹp, cho nên trong lòng hắn không thoải mái lắm, không hy vọng cổ lộ ra vẻ mê người như vậy. May mà lúc đi gặp Trương tổng, Hà Tư Ca chỉ đánh một lớp phấn mỏng mà thôi. Nếu như lúc đó cô trang điểm thành như này, loại đàn ông háo sắc như Trương tổng lại chẳng chảy máu mũi tại chỗ, chết bất đắc kỳ tử ngay, Phó Cẩm Hành căm hận nghĩ.







“Anh không thích à? Haiz, không phải là gặp người nhà của anh sao, đương nhiên tôi phải thể hiện tôn trọng rồi.”







Hà Tư Ca vừa nói, vừa đánh thêm một lớp son đỏ thẫm nữa lên môi. Nhìn phản ứng của Phó Cẩm Hành, có âm thầm đắc ý.







Cô chính là cần loại hiệu quả khiến cho người khác ghét bỏ này!







Dung tục, xinh đẹp, quyến rũ!







Chỉ cần chiếm hết ba cái này, những bề trên lớn tuổi đó chắc chắn sẽ không đồng ý cho loại phụ nữ đó bước chân vào nhà, Hà Tư Ca im lặng cầu khẩn, chỉ mong bọn họ không tiếc lấy cái chết ra để ép nhau thì càng tốt.







“Tôn trọng của cô cũng quá mức rồi đó. Cô còn muốn bao lâu nữa? Chuẩn bị đi thôi.” Phó Cẩm Hành nhấc cổ tay lên xem đồng hồ.







“Xong ngay đây xong ngay đây.”







Mặc dù ngoài miệng đồng ý rất sảng khoái, nhưng Hà Tư Ca vẫn không quên đeo thêm cái vòng vào cổ tay, còn lấy một cái túi xách sáng lấp lánh ra nữa.







Một thân váy liền màu đỏ khiến cô nhìn như cô gái vừa mới lấy chồng. Tóm lại, Hà Tư Ca nghĩ là cái gì khiến người khác khó chịu thì mình sẽ làm cái đó!







Nhìn cách ăn mặc của cô, Phó Cẩm Hành khó mà cất lời.







Hắn vốn dĩ muốn nói với cô, người lớn tuổi đều thích màu sắc tươi đẹp, nếu như các con cháu mặc nguyên cây đen cây trắng gì đó, bọn họ sẽ cảm thấy không vui, cô lại rất biết cách chiều lòng người.







Nhưng Phó Cẩm Hành nghĩ lại, bỏ đi, cứ để cho cô tự đào hố nhảy vào. Bọn họ về đến nhà họ Phó, Mai Lan - mẹ Phó Cẩm Hành và mấy người chú bác ruột của Phó Cẩm Hành đều đang ngồi trong phòng khách.







Có thể gả đến nhà họ Phó, trở thành vợ của con trai trưởng nhà họ Phó, bà Phó đương nhiên cũng không phải là người bình thường.







Đầu tiên, nhà mẹ đẻ của bà ta cũng tương đối mạnh, hai bên môn đăng hộ đối với nhau, thứ hai, bà ta và ba của Phó Cẩm Hành chính là bạn học chung thời đại học, hai người tự do yêu đương.







Bà ta vô cùng xem trọng hôn nhân của con trai mình, bởi vì chuyện này không chỉ liên quan đến hạnh phúc của hắn, mà càng liên quan đến tiền đồ của mấy gia tộc. “Con về rồi! Mẹ, chú Hai, chú Ba, bác họ cả, chú họ út, mọi người đều ở đây ạ.”







Phó Cẩm Hành cởϊ áσ khoác ngoài ra, tiện tay đưa cho cô giúp việc trong nhà, mỉm cười chào hỏi.







Sau đó, có người lập tức đưa dép cho hắn và Hà Tư Ca, còn có khăn mặt nóng để lau tay. Mới đến, Hà Tư Ca chỉ có thể cẩn thận ứng đối. Cô cũng đã nhìn ra, nhà họ Phó là kiểu thể gia vọng tộc tuân theo truyền thống cũ, vẫn làm theo quy củ dòng họ mấy chục năm thậm chí là hơn trăm năm trước. Hà Tư Ca không nhịn được trộm vui trong lòng, xem ra, cô sẽ rất nhanh bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà!







“Con còn có mặt mũi mà về à? Con thử xem xem trên mạng viết cái gì đi!”







Mai Lan một tay cầm kính lão gọng vàng, một tay cầm ipad, trên màn hình xanh xanh đỏ đỏ, chính là tin bát quái của Phó Cẩm Hành và Hà Tư Ca. “Chị dâu, chị đừng tức giận, nghe xem Cẩm Hành nói thế nào trước đã.”







Một người chú ở bên cạnh khuyên. Phó Cẩm Hành kéo Hà Tư Ca, ngồi xuống ở chỗ trống đầu kia sofa.







Lúc nói chuyện, cô giúp việc đưa trà nóng và bánh ngọt đến.







Hà Tư Ca híp mắt nhìn, chỉ thấy tách trà và đĩa sứ đồng bộ đều là hàng cực phẩm, phía trên còn chạm trổ hoa văn phức tạp, nếu như nhìn kỹ, thấp thoáng là một chữ “Phố”.







Cô cảm thấy kinh ngạc, không ngờ nhà họ Phó lại chú trọng như vậy, đến cả cốc đĩa cũng phải để tâm.







Cô không biết, nhất cử nhất động của cô đều lọt vào mắt Mai Lan.







Mai Lan càng tức giận hơn, quả nhiên là con gái của cái tên nhà giàu mới nổi Hà Nguyên Chính đó, chính là loại dung tục thấp kém. Đến một cái tách trà cầu kỳ chút thôi mà cũng có thể nhìn chằm chằm nửa ngày trời, loại xuất thân này, loại tầm mắt này, sao có thể ngồi lên vị trí chủ mẫu lo liệu việc nhà của nhà họ Phó được?!







Bà ta tức giận quay đi chỗ khác, không nói gì.







Phải biết, người quan sát Hà Tư Ca cũng không chỉ có một mình Mai Lan, các chú bác kia của nhà họ Phó cũng đều đang nhìn cô.







Đàn ông lớn tuổi đều thích cô gái trẻ xinh đẹp bắt mắt, đây là tật chung.







Đúng như Phó Cẩm Hành nghĩ, Hà Tư Ca vốn tưởng là cô ăn mặc khoa trương, thật ra cánh đàn ông đều không cảm thấy như vậy, chỉ cần xinh đẹp, bọn họ chẳng thèm quan tâm có thô tục hay không. Màu đỏ, tỏ ra đoan trang rộng rãi, có dáng dấp của bà lớn. Vòng tay vàng? Càng tốt hơn, phú quý, đáng tiền! Không biết tốt hơn bao nhiêu so với kim cương chỉ hào nhoáng bên ngoài!







Mấy người bọn họ càng nhìn càng hài lòng, mặc dù nhà họ Hà không bằng nhà họ Phó, nhưng nữ không gả cho người nghèo hơn, nam không lấy người giàu hơn, không phải là lời tổ tiên lưu lại sao? Vậy là, chú Ba nhà họ Phó mở miệng hỏi trước: “Cẩm Hành, nếu như chuyện đã truyền ra ngoài rồi, vậy thì cháu tính thế nào?”







Từ sau khi Phó Cẩm Hành chế ngự được mấy lão già này, hoàn toàn nắm giữ quyền hành của nhà họ Phó, chú Ba nhà họ Phó rõ ràng biết điều hơn, không dám có suy nghĩ không yên phận nữa.







Thỉnh thoảng, ông ta còn muốn lấy lòng Phó Cẩm Hành, ví dụ như bây giờ







Mai Lan tranh mở miệng trước: “Nó có thể tính cái gì chứ? Đương nhiên là tìm truyền thông để thanh lọc tất cả, nói rõ đây chỉ là một chuyện hiểu lầm thôi. Mẹ thấy những minh tinh kia không phải luôn nói mình bị trộm tài khoản sao? Con cũng nói là có người mạo danh là được rồi!”







Bà Phó không hề lạc hậu, bà ta cũng cả ngày lên mạng, theo sát trào lưu. Phó Cẩm Hành ngồi vắt chéo chân, dựa lưng vào sofa, cười như không cười nhìn mọi người. Hắn không nói gì, đương nhiên Hà Tư Ca cũng giả chết, ngồi uống trà nóng. Nếu không phải là bị Mai Lan nhìn chằm chằm, cô còn muốn nếm thử bánh ngọt ở trước mặt xem, nhìn có vẻ rất ngon! “Cô Hà, thứ cho tôi nói thẳng, ở phương diện làm ăn, ông bên nhà thật sự chẳng ra làm sao cả. Không giấu cô, hồi đó lúc ông nội cô vẫn còn sống, nhà họ Hà tương đối khá giả, cho nên ông nội của Cẩm Hành mới định ra cái hôn ước







này.”







Quan sát Hà Tư Ca, ánh mắt rơi lên đôi môi đỏ thẫm của cô, Mai Lan lập tức nổi điên, nói ra một đống lời không chút khách khí.







Dù là người không nhạy bén thế nào mà nghe thấy lời này, cũng biết đối phương xem thường mình thế nào. Hà Tư Ca đặt tách trà xuống, vẻ mặt không thay đổi.







Thậm chí cô còn cười với bà Phó: “Đúng vậy, ông ấy thật sự chẳng ra gì, chính là dựa vào tài sản mà liều chết chống đỡ.” Hà Tư Ca nói theo Mai Lan, làm cho bà ta có chút nghẹn lời.







“Cháu rõ điểm này hơn ai hết, cho nên cháu đã sớm nói với ông ấy, trông chờ người khác đem tiền đi lấp chỗ nợ cho ông ấy, căn bản là không thực tế, để ông ấy hết hy vọng đi.”







Hà Tư Ca ung dung nói, giống như đang nói về người khác, mà không phải là nói ba mình. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như có một ngày nào đó Hà Nguyên Chính phá sản thật, người chịu tội cũng là Đỗ Uyển Thu và Hà Thiên Nhu đã sống quen cuộc sống sung sướиɠ. Dù sao mình cũng có tay có chân, vẫn luôn cố gắng làm việc, căn bản cũng không dựa vào nhà họ Hà.







Nếu như cắt đứt tình cảm, cả đời không qua lại với nhau nữa thì càng tốt.







Cô vừa nói như vậy, những người khác cũng đầy kinh ngạc, không hiểu tại sao con gái nhà họ Hà lại nhẫn tâm với nhà mình như vậy.







“Cẩm Hành, hai đứa đăng ký kết hôn thật rồi à?”







Một người chú họ khác hỏi. Phó Cẩm Hành khẽ gật đầu: “Thật trăm phần trăm.”







Lập tức lại có người do dự hỏi: “Nhưng mà mấy năm trước, không phải là cô Hà...” Lời phía sau, không đợi ông ta nói hết, đã bị Mai Lan dùng một ánh mắt hung tợn chặn lại. Chuyện đó là điều cấm kỵ tuyệt đối không được nhắc đến ở nhà họ Phú, Phó Cẩm Hành vô cùng để ý. Không ngờ, Phó Cẩm Hành lại chủ động nói đến chuyện năm đó: “Chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi. Dù sao, bây giờ người phụ nữ duy nhất cháu muốn lấy, chính là Hà Tư Ca.”
« Chương TrướcChương Tiếp »