Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phản ứng đầu tiên của Hà Tư Ca chính là, mình bị chuột rút rồi! Nước quá lạnh, hơn nữa trước khi xuống nước có còn không có thời gian tập mấy động tác chuẩn bị, vừa rơi vào trong nước, bắp thịt trên cẳng chân đã co rút lại.



Hà Tư Ca cố nén đau đớn, dùng cánh tay khua mấy cái trong nước.



Nhưng quá lạnh, cô không dùng được sức. Trái lại, Hà Tư Ca hoảng sợ phát hiện cơ thể mình lại đang chìm xuống trôi dần về phía xa! “Cứu, cứu tôi với... tôi không biết bơi...” Cô mới vừa nói được một câu đã sặc ngay một ngụm nước. Chất lỏng lạnh như băng chảy qua cổ họng, Hà Tư Ca cảm thấy trong cơ thể mình hình như có một tảng chì lớn. Cô đau chân, đau bụng, đau đến muốn chết!



Cuối cùng, Phó Cẩm Hành đứng ở phía xa hình như cũng ý thức được Hà Tư Ca ở trong nước quá lâu, hắn hơi do dự, đi qua phía bên này. Phó đạo diễn hiển nhiên rất hài lòng đối với lần quay này, ông ta tháo tai nghe xuống, hô to một tiếng: “Được rồi, kết thúc công việc thôi!” Mấy người vây lấy Trương Tử Hân và nữ phụ, đưa bọn họ đi tẩy trang. Phó Cẩm Hành bước nhanh tới cạnh hồ nước, lúc này hắn mới nhìn thấy Hà Tư Ca đã trôi đến giữa hồ, cơ thể đang chìm xuống. “Cô điên rồi à! Đã quay xong rồi, mau lên đây đi!” Hắn lớn tiếng hô lên. Phó Cẩm Hành vẫn tưởng là Hà Tư Ca vì tức giận mình cho nên mới có ý kéo dài thời gian, chậm chạp không lên bờ.



“Cứu... cứu tôi với... tôi không biết bơi... tôi bị chuột rút rồi....”



Mờ mờ ảo ảo nhìn thấy có một người đứng cạnh hồ, Hà Tư Ca không nhìn rõ lắm, chỉ là kêu cứu với đối phương theo bản năng. Nghe thấy thế, Phó Cẩm Hành còn thật sự không dám tin vào tai mình: “Cô nói cái gì? Cô không biết bơi? Vậy tại sao cô còn xuống nước?”



Hắn luôn cho rằng bơi lội là một loại kỹ năng mà ai ai cũng biết.



Nhất là đối với người từ nhỏ đã học ở nước ngoài như Hà Tư Ca thì càng phải như vậy.



“Tự tìm cái chết!”



Thấy Hà Tư Ca càng lúc càng trôi xa, hơn nữa, cô không biết dùng sức, vùng vẫy loạn xạ càng khiến tình cảnh của bản thân thêm nguy hiểm!



“Này, cái người đóng thể đó còn chưa lên bờ!”



“Sao lại trôi đến tận giữa hồ thế kia! Nhanh lên, cầm gậy qua đây để cô ấy bắt lấy!”



Người xung quanh la hét ầm ĩ, cuối cùng cũng phát hiện tình hình không đúng.



Mặc dù thấy Hà Tư Ca đã sắp không chịu nổi nữa, nhưng không có ai sẽ vì một người đóng thể xa lạ mà xuống nước cứu cả.



Còn về Trương Tử Hân, cô ta đã cùng trợ lý đi thay quần áo rồi.



“Cô kiên trì một chút! Đợi thêm chút nữa!”



Phó Cẩm Hành cởϊ qυầи áo ra, hắn đứng ở trên bờ vận động thân thể mấy cái, chắc chắn sẽ không bị chuột rút, sau đó cũng nhảy xuống nước!



Đến giờ phút này rồi, thứ duy nhất Hà Tư Ca có thể nghe thấy được chính là tiếng rằng mình đang run rẩy va vào nhau.



Cô biết có người cũng nhảy xuống nước, chắc là đến cứu mình. Nhưng cô không ngờ người đó lại là Phó Cẩm Hành. “Tôi, tôi hận chết anh... tôi sắp chết rồi...”



Sắc mặt Hà Tư Ca tái mét như mặt người chết. Cô cắn môi đến tê dại, vừa đυ.ng vào tay Phó Cẩm Hành đã run rẩy mở miệng nói. “Im miệng! Nếu như hôm nay không chết thì cô đi học bơi ngay cho tôi!”



Hắn cũng lạnh run, toàn thân cứng đờ. Không ngờ nhiệt độ dưới nước lại thấp như vậy, Phó Cẩm Hành căn bản không nghĩ đến.



Hắn không nhịn được tự hỏi mình, nếu như ban đầu biết là lạnh như vậy, liệu hắn có còn ép Hà Tư Ca nhảy xuống nước nữa không.



Câu trả lời chắc là... không.



Dù gì hắn cũng là một người đàn ông, hắn sẽ không hành hạ một người phụ nữ đến thế.



Mấy phút sau, cuối cùng hai người cũng một trước một sau trèo được lên bờ, ngã lên trên tảng đá lớn trên bờ, thở hổn hển không ngừng.



Bởi vì thân phận của Phó Cẩm Hành đặc biệt, cho nên hắn vừa lên bờ, nhân viên nghiệp vụ của tổ làm phim đã vội vàng dùng khăn lớn quấn lấy hắn.



Hắn vung tay đẩy ra: “Tôi không sao, xem cô ta có sao không trước đi.”



Vừa dứt lời, Phó Cẩm Hành đã nhìn thấy trên trang phục diễn màu trắng của Hà Tư Ca toàn là máu. Hắn lập tức xông đến bên cạnh cô, vén váy cô lên, hô lớn: “Cô bị cắt vào chỗ nào rồi?”



Hà Tư Ca không ngừng run rẩy, mặc dù đã có người phủ thêm một chiếc áo khoác ngoài lên cho cô, nhưng cô vẫn không thấy ấm một chút nào.



Cô không lên tiếng, Phó Cẩm Hành giơ tay ra sờ, sắc mặt rét lạnh. Không phải vết thương, mà là cái đó của cô đến rồi.



“Cô...”



Lần này đổi thành hắn hoàn toàn không nói ra lời.



Mặc dù kinh nghiệm qua lại với phụ nữ cực kỳ có hạn, nhưng Phó Cẩm Hành cũng biết lúc này phụ nữ yếu đuối thế nào. Bên cạnh có người chỉ chỉ chỏ chở: “Cô ấy là ai thế?” Không biết nữa, nhiều máu quá, dọa chết người rồi!”



“Haiz, thật đáng thương, không phải việc khổ sở mệt nhọc gì người đóng thế cũng phải làm sao...”



“Thật ra không xuống nước cũng được, nhưng Trương Tử Hân không đồng ý, dù sao cũng không cần cô ta đích thân xuống. Bây giờ thì hay rồi, một đêm hại hai người đóng thế, tôi thấy có khi đều phải vào bệnh viện hết cũng nên!”



“Đừng có nói linh tinh, người ta có nhiều người đóng thể như vậy, không quan tâm đến một hai người này đâu!” Nghe được cuộc nói chuyện của những người đó, sắc mặt Phó Cẩm Hành hoàn toàn rét lạnh.



Hóa ra, hắn lại vô tình trở thành vũ khí làm hại người khác!



Nghĩ như thế, Phó Cẩm Hành nhanh chóng mặc quần áo vào, ôm lấy Hà Tư Ca đã ngất lao lên xe.



Tài xế vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức mở cửa xe, muốn giúp một tay. “Không cần. Mau đến bệnh viện!”



Phó Cẩm Hành không chịu buông tay, ôm chặt lấy Hà Tư Ca.



Vừa cúi đầu xuống hắn đã thấy trong cơn hôn mê cô vẫn dùng sức cắn môi, không cho mình phát ra tiếng. Nước trên người cô không ngừng nhỏ xuống, không chỉ làm ướt ghế ngồi, cũng khiến toàn thân Phó Cẩm Hành dính đầy vết máu.



“Có thể đi nhanh hơn nữa không?”



Hắn sốt ruột quát lớn, dùng tay xẻ cái váy đã sắp rách nát của cô ra. “Cầm, cầm thú... anh muốn làm gì... đừng động vào tôi...”



Hà Tư Ca phát giác ra động tác của hắn, đứt quãng nói.



“Cô đã như vậy rồi, tôi còn có thể làm gì cô hả?” Phó Cẩm Hành thấp giọng rít lên, lửa giận bừng bừng. Cô nghĩ hắn là hạng người nào hả! Sau khi cởϊ qυầи áo ướt sũng xuống, Phó Cẩm Hành dùng cái chăn lông ở ghế sau quấn chặt lấy Hà Tư Ca, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô.



Sau mấy phút, cuối cùng cô cũng không run rẩy như vừa rồi nữa, mối cũng khôi phục lại dần sắc máu. Đến khoa cấp cứu của bệnh viện, Phó Cẩm Hành ôm Hà Tư Ca chạy như bay vào trong. “Cô ấy làm sao thế?”



Y tá trực ban kinh ngạc hỏi.



Phó Cẩm Hành không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ một chút, hắn mới khó khăn nói: “Ngã xuống nước.” Bác sĩ và y tá quan sát người phụ nữ trong lòng hắn mấy lần. Bọn họ nhất trí cho rằng, có thể Hà Tư Ca là nhất thời luẩn quẩn nghĩ không thông nên nhảy xuống sông tự sát, bọn họ vội vàng cấp cứu cho cô. Đợi đến lúc Hà Tư Ca mở mắt ra, cô đã mặc đồ bệnh nhân sạch sẽ nằm trên giường bệnh, trên đỉnh đầu treo ba chai dịch truyền một lớn hai nhỏ đang truyền nước.



“Đừng cử động, cô sốt rồi.” Bên tai truyền đến một giọng nói khiến cô cực kỳ chán ghét. Chắc chắn Phó Cẩm Hành vẫn còn ở đây, Hà Tư Ca lại nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn hắn.



Y tá bên cạnh khuyên cô: “Tuổi còn trẻ, có cái gì mà nghĩ không thông chứ? Chị làm ở đây mười mấy năm, sinh lão bệnh tử đều gặp nhiều rồi. Em xem, bạn trai em cưng chiều em như thế, sao em lại nỡ tự sát?” Sau khi chắc chắn Hà Tư Ca cần phải nằm viện, Phó Cẩm Hành đã đi tìm một nhân viên y tá để tiện chăm sóc cho cô.



Hà Tư Ca dở khóc dở cười, cô liếʍ đôi môi khô khốc, khàn giọng mở miệng nói: “Chị, chị sai rồi, anh ta quen hồ ly tinh trẻ tuổi xinh đẹp ở bên ngoài, nhìn em không vừa mắt, muốn em chết, chính là anh ta đẩy em xuống nước.”



Phó Cẩm Hành: “...” Hắn trừng hai mắt, không ngờ người phụ nữ này lại biết chém gió như vậy, thậm chí mặt còn không đỏ thở không gấp nữa!

rn
« Chương TrướcChương Tiếp »