Sắp xếp trong căn phòng cùng tầng đều giống nhau, bồn tắm gần phòng khách, bàn gần ban công, rập khuôn cũ kĩ.
Dụ Kiến vào cửa cởϊ áσ khoác, sau đó mở cửa ban công, thông gió.
"Anh gọi đồ giúp tôi với." Cô kéo rèm, nói với Thái Tấn Đồng.
Dạ dày cô hơi co rút đau đớn, bệnh cũ này không xem như bệnh đau dạ dày, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy không ổn, mẹ cô luôn nói cô là bị công việc làm hư, thường xuyên chuyện bé xé ra to, buổi tối cố gắng không cho cô ăn quá nhiều dầu mỡ, phải để ý dạ dày.
Thật ra tối nay cũng chưa ăn gì, hiện tại vừa đói vừa đau.
Thái Tấn Đồng cầm lấy điện thoại hỏi: "Cô muốn ăn gì?"
"Để tôi." Mạnh Đông lấy đi ống nghe trong tay Thái Tấn Đồng.
Dụ Kiến liếc anh, xắn tay áo đi buồng vệ sinh, không nói gì thêm.
Rửa xong tay đi ra, cô nói với hai người: "Hai người trở về nghỉ ngơi đi, đêm nay cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, tôi là người đại diện của cô." Thái Tấn Đồng ngồi ở sô pha gửi tin nhắn, đêm nay xảy ra chuyện như vậy, có lẽ phải thức đêm, anh ta nói, "Dù sao cô còn muốn ăn cơm, tôi chờ cô ăn xong lại đi, bên công ty có gì cần trả lời tôi cũng có thể trực tiếp nói với cô."
Dụ Kiến nhìn về phía Mạnh Đông: "Còn anh?"
"Tôi cũng gọi chút đồ ăn chung với cô."
Mạnh Đông nhìn Dụ Kiến không hé răng, anh cũng không hề khách sáo nói một câu không ngại.
Anh treo áo khoác lên giá, xắn tay áo, thuận tiện chỉnh nhiệt độ trong phòng.
Dụ Kiến nhìn theo bóng dáng anh, qua một lúc, cô thu lại tầm mắt, cũng làm chuyện của mình. Cô bỏ hành lý vào phòng ngủ, lấy đồ dùng cá nhân và sạc điện thoại ra, sau đó nhắn tin cho em họ, nói cho cô ấy chuyện vừa xảy ra, bảo cô ấy nói hộ với cha mẹ.
Cơm nhanh chóng đưa lên, Mạnh Đông đi mở cửa.
Một phần cháo một món mặn một chay là của Dụ Kiến, Mạnh Đông gọi hai phần canh, Thái Tấn Đồng uống một ngụm, cảm thấy dạ dày thoải mái không ít.
Dụ Kiến và bọn họ cùng ngồi ở sô pha ăn cháo, cháo nấu thật sự nhuyễn, bên trong cũng không thêm gì, cô ăn xong non nửa bát cháo, có lẽ ăn quá nhanh, cô khẽ cau mày.
Mạnh Đông múc canh, nhìn thấy Dụ Kiến bỗng nhiên ngừng lại, như là để thuận khí.
Đêm nay cô mặc áo len màu xám cổ chữ V, vải dệt kề sát cơ thể, hình dáng đường cong rõ ràng, cho nên vừa thẳng lưng, có thể phát hiện sự kì lạ của cô.
Mạnh Đông hỏi: "Làm sao vậy, không thoải mái?"
Thái Tấn Đồng rời tầm mắt khỏi di động: "Sao thế, cô không thoải mái chỗ nào?"
Dụ Kiến hơi đau dạ dày, cô nghẹn thở, ngồi thẳng, giọng khẽ: "Không có gì, hơi đau dạ dày thôi."
"Cô bị đau dạ dày?" Thái Tấn Đồng nói, "Có cần mua thuốc không?"
Dụ Kiến lắc đầu: "Không cần, tôi không uống thuốc dạ dày." Nói xong đũa lại dịch về phía món ăn mặn.
Cạch ——
Chiếc đũa va chạm, một tiếng vang lên, miếng thịt thơm nức rơi xuống bàn.
Mạnh Đông gạt đi miếng thịt Dụ Kiến gắp.
Dụ Kiến cầm đũa sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía người ngồi chếch mình.
Mạnh Đông vẻ mặt tự nhiên: "Vì tốt cho cô."
Giọng Dụ Kiến bình tĩnh: "Anh uống say rồi."
Mạnh Đông múc canh: "Không say."
Dụ Kiến hiểu lòng người: "Vậy là tốt nhất."
Thái Tấn Đồng ôm di động, im lặng nhướn mày.
Dụ Kiến lại với đũa về phía món ăn mặn, Mạnh Đông bỗng nhiên mở miệng: "Ba năm trước cha tôi thủng dạ dày, nằm viện phẫu thuật, đêm đó thủng dạ dày ông cũng không nghe khuyên bảo, uống rất nhiều rượu."
Thái Tấn Đồng lập tức bỏ di động xuống, cố ý hỏi: "Anh cũng nhớ ra chuyện ba năm trước đây?"
Có lẽ giọng anh ta quá nhỏ, ánh mắt hai người ở đây hoàn toàn không ở trên người anh ta, cho nên anh ta không nhận được đáp lại, chỉ nghe Mạnh Đông tiếp tục nói.
"Năm kia tôi và cha cuối cùng trả hết nợ nần, tảng đá lớn này đặt ở trên người ông đã hai ba năm, cả người ông bỗng nhiên nhẹ nhõm, mở lọ rượu lâu năm, nói phải uống một chén với tôi."
Lúc trước Thái Tấn Đồng chỉ biết là Mạnh Đông gây dựng sự nghiệp với bạn đại học, quá trình chịu đựng gian khổ cực nhọc, sau khi gây dựng sự nghiệp thành công anh và bạn học lại mỗi người đi một ngả, đây là trí nhớ năm ngoái và năm kia Mạnh Đông "khôi phục", anh ta không nghĩ tới Mạnh Đông trước đó còn trải qua trong nhà nợ nần chồng chất.
Anh ta nhìn về phía Dụ Kiến, Dụ Kiến đang cúi đầu, nhìn đĩa món ăn mặn. Anh ta ở chung với Dụ Kiến trong khoảng thời gian này, cơ hội ăn chung không ít, Dụ Kiến cũng sẽ không làm ra loại động tác không lịch sự này.
Anh ta không ngắt lời, im lặng nghe Mạnh Đông kể.
Mạnh Đông vóc dáng cao, bàn thấp, bát canh đặt ở trên bàn, anh khom lưng, cách Dụ Kiến rất gần, giọng không lớn, giống đang thì thầm.
"Dạ dày ông vốn không tốt, uống đến một nửa đã không được, tôi kéo ông đi bệnh viện."
Hai năm bởi vì công ty kinh doanh không tốt cha anh chịu đả kích lớn, anh cũng mất một thời gian mới biết, cha anh trong một đêm già đi mười tuổi.
Người đàn ông trung niên vốn khí phách hăng hái hàm hậu thành thật, đột nhiên tóc mai trắng bệch, tính tình trở nên cổ quái.
Nợ nần trả hết, đêm kia tất cả cuối cùng có thể bắt đầu một lần nữa, cha anh giống như lại trở về dáng vẻ trước đó, mắt chứa nước bảo anh mở rượu.
Anh khuyên một câu, cha anh không bướng bỉnh cũng không tức giận, chỉ hơi nghẹn ngào, giọng khẽ khàng: "Mở đi, mở đi, uống một chút không có việc gì."
Anh không từ chối được, cho nên uống một chút với cha, hai người mới vừa uống nửa chai, cha anh đau đến ngã xuống bàn.
Anh không gọi xe cấp cứu, tự mình lái xe đưa cha vào bệnh viện, vận khí tốt, ngày hôm sau đã được sắp xếp phẫu thuật.
Cũng là ngày thứ ba sau khi cha anh phẫu thuật, anh ở bệnh viện gặp được bạn đại học, hai người trò chuyện tình hình gần đây, sau đó không lâu, bạn học trở thành đối tác của anh.
Đoạn thời gian kia anh vừa lập kế hoạch vừa chăm sóc cha, bởi vì chuẩn bị tiếp xúc lĩnh vực mới, anh có rất nhiều phương diện cần bổ sung kiến thức, bởi vậy lại liên hệ với giáo sư thời đại học.
Giáo sư của anh rất thú vị, qua một khoảng thời gian mời anh đi làm khách, dụng ý là muốn giới thiệu cho anh làm quen với con gái ông.
Con gái giáo sư tên Kayla, mới hai mươi mốt tuổi, dáng vẻ rất được, cực kỳ mê văn hóa Trung Quốc, bữa tối trên bàn anh đã nhìn ra Kayla nhiệt tình, từ nói chuyện cho tới đồ ăn Trung Quốc, anh cười nói: "Người Trung Quốc không phải mọi người đều biết làm đồ ăn Trung Quốc, bạn gái tôi không biết làm, lúc chỉ có một mình cô ấy thích gặm bánh mì, bởi vì không thích làm chuyện khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi."
Kayla kinh ngạc: "Anh có bạn gái rồi?"
"Đương nhiên."
"Cô ấy có ở nơi này không?"
"Không, cô ấy không ở nơi này."
"Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?"
"Rất lâu."
"Cô ấy như thế nào?"
"Cô ấy rất được, vô cùng xinh đẹp."
"Tôi có thể xem ảnh của ấy không?"
Anh không hề do dự, lấy ra di động, mở ảnh của cô.
Sau khi Kayla nhìn thấy hô lên: "Oa, cô ấy rất đẹp!"
Anh cười nói: "Cám ơn."
Kayla nhìn một lúc, nói tiếp: "Tôi cảm thấy hình như bạn gái anh quen quen."
Giáo sư buồn cười lắc đầu, bảo anh tiếp tục dùng cơm, không cần để ý tới con gái ông say mê trong sắc đẹp Châu Á.
Thế nhưng Kayla không phải là say mê, cô ấy nhanh chóng nghĩ đến gì đó, tìm tòi một lúc, giảo hoạt nói: "Anh nói cô ấy là bạn gái anh? Tôi không tin."
Anh nhìn sang nói: "Tôi không lừa cô."
"Được rồi, hiện tại anh có muốn gọi điện thoại với bạn gái trò chuyện một chút về bữa tối hôm nay không?"
"Tôi nghĩ không được."
"Xem đi, quả nhiên tôi đoán không sai!"
Anh nói: "Bởi vì tôi đã không có cách liên lạc với cô ấy."
Kayla cười tủm tỉm nói: "Hai người cãi nhau sao? Không sao, tôi có cách liên lạc với cô ấy!"
Anh nghe Kayla nói như vậy, cũng không quan tâm. Ai biết Kayla lấy ra di động, mở weibo.
Kayla nói: "Có phải không nghĩ tới tôi sẽ sử dụng weibo của Trung Quốc các anh không?"
Anh thấy Kayla nhắn tin, nhướn mày nói: "Vô dụng, tin nhắn của cô chỉ như đá chìm đáy biển, sẽ không có trả lời."
Kayla nói: "Chưa chắc."
Khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là sau khi bữa tối chấm dứt, weibo Kayla nhận được tin nhắn.
Cô ấy giống đứa nhỏ lớn tiếng thét chói tai: "A —— cô ấy trả lời tin nhắn của tôi!"
Anh đang uống rượu với giáo sư, nghe vậy anh bỏ chén rượu xuống, lập tức đi tới bên cạnh Kayla.
Tin nhắn của Kayla là: "Có phải cô có một người bạn trai tên Mạnh Đông? Sau này anh ấy là của tôi!"
Tin nhắn trả lời lại là: "Cô là ai?"
Kayla cảm xúc kích động, cầm tay áo anh nói: "Cô ấy thật sự là bạn gái anh? Trời ạ, tại sao tôi lại nhắn như vậy chứ, liệu cô ấy có hiểu lầm tôi là cô gái hư hỏng không?"
Anh nói: "Không đâu, chỉ cần hiện tại cô cho tôi mượn di động."
Anh không trở về uống rượu, mà ngồi vào một bên, bắt đầu dùng di động Kayla nhắn tin cho cô.
Anh dùng giọng điệu của mình.
Kayla: "Tôi ở nhà giáo sư đại học, đây là di động của con gái ông."
Không ai nhắn lại, nhưng anh biết đối phương nhất định còn đang xem, cho nên tiếp tục gửi.
Kayla: "Hôm nay đến nhà giáo sư làm khách, thương lượng một chút chuyện liên quan đến công việc, con ông rất thích văn hóa Trung Quốc."
Kayla: "Vợ giáo sư nấu ăn rất ngon, nhưng tôi thích ăn đồ Trung Quốc hơn, tối nay em ăn gì?"
Kayla: "Ăn chưa?"
Kayla: "Tôi uống rất nhiều rượu, rượu vang."
Cô nhắn lại rất chậm: "Anh có ấu trĩ không!"
Anh suy nghĩ, nhắn tin cho cô: "Câu đầu tiên là Kayla nhắn, cô ấy không tin em là bạn gái tôi."
Cô nhắn lại: "Anh uống say."
Kayla: "Ừ."
Kayla: "Nhưng không say."
Cô nói: "Vậy là tốt nhất."
Anh cười, Kayla: "Cuối tuần tôi trở về."
Sau đó không còn nhắn lại.
Lúc anh trả lại di động cho Kayla, nói tiếng cảm ơn.
Vé máy bay rất đắt, anh không chờ kịp giảm giá, tấm vé máy bay này hai ngày trước đã đặt xong.
Mấy ngày sau, anh bay về nước.
Anh gọi điện thoại cho chị Thấm ở sân bay, nói cho đối phương anh đã về, anh tìm một khách sạn, buổi tối đi đến cửa hàng lẩu.
Anh tới trước, sau đó cô cũng tới.
Đã lâu cô không ăn, muốn ăn cay, lại sợ ảnh hưởng đến giọng hát.
Anh gọi là lẩu uyên ương, múc ra một bát canh không canh, gắp một miếng dạ dày bên nước cay, anh nhúng vào bát canh không cay, sau đó gắp cho cô.
Cô không thích nước chấm, chỉ thích vớt trực tiếp từ trong nước lẩu ra.
Tốt hơn so với khi để trong nước cay, tuy rằng hơi phiền toái.
Cô ăn một miếng lại bị sặc.
"Còn cay?" Anh hỏi.
Cô ho khan nói không nên lời.
Anh xoa lưng cho cô, lại rót nước, qua một lát cô mới dễ chịu. Anh cắn nốt dạ dày trong bát cô, tiếp tục gắp đồ ăn cho cô, chỉ là tiếp đó bát canh không cay ngày càng đầy, đồ nhúng vào cũng lâu hơn.
Canh không cay biến thành màu đỏ, anh đổ đi, lại múc canh mới vào.
Cô ăn đến miệng đỏ, tóc dài vướng, cô buộc lên, giọng không còn khó chịu như trước, nhưng vẫn bày ra bộ mặt không chút thay đổi.
Cô hỏi: "Anh ở đâu?"
Anh báo tên khách sạn.
"Sau đó có tính toán gì không?"
Anh biết ý của cô.
Anh gắp đồ ăn cho cô: "Bốn ngày sau tôi bay."
"Đi đâu?"
Anh không nói chuyện, lại gắp lưỡi bò, mới nói: "Khoảng thời gian trước cha tôi đã trả hết nợ, ông vui vẻ không nhịn được, uống nhiều rượu, ai ngờ thủng dạ dày nằm viện, bây giờ còn đang phải điều trị. Tôi gặp một bạn học ở bệnh viện, tính cùng mở công ty với cậu ấy."
Cô để đũa ở bên môi, qua một lúc, mới gắp đồ ăn trong nồi ra.
Anh để lưỡi bò hết cay mới gắp cho cô, cô không nhúc nhích, ăn mấy miếng mới gắp miếng lưỡi bò đã lạnh ngắt.
Thái Tấn Đồng nhìn món ăn mặn trên bàn, là lưỡi bò xào ớt, vừa rồi anh ta thử một miếng, vừa cay vừa thơm, hợp ăn với cơm, nhưng bởi vì anh ta và Mạnh Đông mới ăn cơm tối không bao lâu, bụng anh ta còn no, cho nên ăn hai miếng đã ngừng.
Anh ta hỏi Mạnh Đông: "Lần đó hai người làm hòa?"
Mạnh Đông múc canh, tiếng thìa chạm vào bát từng chút một giống đập vào lòng người.
"Tính, mà cũng không tính. Trong lòng cô ấy có gai, tôi phải ở bên trái tim cô ấy, đợi cho nó mọc rễ nảy mầm, đợi cho đến một ngày nào đó hoàn toàn nhổ nó ra."
Thái Tấn Đồng nhức đầu. Hai người này không thể trở lại như trước, cho nên sau đó vào năm thứ hai, cũng chính là lần đó trong trí nhớ Mạnh Đông khai mạc trung tâm thương mại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ có thể biểu hiện thân mật lại mới lạ.
Sau đó lại càng lúc càng xa.
Hiện giờ nghe Mạnh Đông "khôi phục" một đoạn trí nhớ, anh ta giống như cũng bị kéo vào một đoàn tàu lùi lại.
Một ngày nào đó, đoàn tàu sẽ trở lại điểm ban đầu.
Thái Tấn Đồng lặng lẽ liếc Dụ Kiến, trong tay cô không biết khi nào có thêm một bát canh, là loại anh và Mạnh Đông đang ăn.
Có hai miếng lưỡi bò ở trong, cũng không biết là ai gắp vào.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi, Thái Tấn Đồng giật mình, nhìn điện báo, nói với bọn họ: "Có lẽ là kẻ trộm kia có tin tức, tôi đi tiếp điện thoại." Lại nhìn thời gian, "Ôi, đã mười hai giờ? Đêm nay cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ! Hai người nhanh chóng ăn đi."
Sau đó kéo cửa ban công đi ra ngoài.
Mạnh Đông từ trong bát gắp miếng lưỡi bò, gần như không còn cay, anh lại gắp vào trong bát. Dụ Kiến
"Ăn đi." Anh nói.
Tóc dài rơi xuống má, Dụ Kiến nhìn lưỡi bò.
Cửa ban công rộng mở, không khí đối lưu, gió lạnh vù vù xâm nhập, tấm rèm màu trắng bay lên, như là nhẹ nhàng vung lên, gạt đi hết bụi bặm.
Cô gắp lưỡi bò ăn một ngụm, nhướn mày: "Ăn ngon."
"Chưa từng ăn?"
"Lần đầu tiên ăn."
"Không phải nhà em mở tiệm cơm?"
"Nhưng nhà tôi không bán lưỡi bò."
"Ăn đi." Tiểu Dương Xuân lại gắp cho cô.
Tiệm lẩu này gần Đại học Bách khoa, bởi vì đêm nay kết thúc năm, cho nên tiệm lẩu tính buôn bán suốt đêm, tay cô lạnh như băng đã ấm áp lên khi ăn cơm. Ăn lẩu càng ăn càng nóng, cổ cô đổ mồ hôi, lúc ra cửa cũng không tính mặc áo khoác.
Áo khoác vắt ờ trên cánh tay Tiểu Dương Xuân, đi một nửa cô cảm thấy lạnh, đang muốn hỏi cậu đòi lại, Tiểu Dương Xuân bỗng nhiên ôm cô.
Ngay cả cánh tay cô cũng vùi vào, cô không còn cảm thấy lạnh, không mở miệng đòi lại áo khoác.
Cô đưa Tiểu Dương Xuân đến một khách sạn gần trường, đêm nay cô ở ngoài.
- -----oOo------