🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Yan——Không khí trong phòng ngột ngạt, toàn bộ oxi như bị ép vào một góc nhỏ bên cạnh cửa. Chu Quân nuốt nước bọt tạo ra âm thanh ừng ực. Kinh hãi cực độ khiến gương gương mặt trắng nõn của hắn như bột mì chưng, bọt nước từ từ thấm ra, một giọt lại nối tiếp một giọt. Họng súng cực lạnh dừng trên làn da cực nóng.
Hoảng hốt, hắn cảm thấy tim mình cách l*иg ngực thùm thụp đánh lên ván cửa như muốn nhão thành bùn lầy, hắn sắp không thở nổi. Giọng nói như bị bóp nghẹt lộn xộn xin tha. Họng súng từ áo choàng của hắn hướng lên trên, bao tay cọ vào eo hắn đột nhiên dừng lại trên bụng nhỏ dùng sức ấn hắn về phía sau.
Vì thế mông hắn nhếch lên một tư thế cực kỳ khó coi. Thắt lưng bị xé toạc, rơi xuống, vạt áo hoàn toàn mở rộng lộ ra cặρ √υ" và cơ bụng như ẩn như hiện. Nhưng mà một chút cơ này trong mắt quân gia chỉ là trò cười. Họng súng dâʍ ɭσạи đi lên trên, chống lên đầu v* đã nhanh chóng dựng lên tựa hạt giống phá mặt đất nảy mầm. Viên thịt kia kết trái trên thổ nhưỡng là quầng vυ".
Sắt thép cứng rắn làm đau đầu v*, tay Chu Quân đỡ cửa, lòng bàn tay để lại mấy dấu ấn hình bầu dục trên mặt gỗ. Hắn gian nan mở miệng: "Ung gia...... Ngài xem tôi còn chưa tắm, cả người mồ hôi, bây giờ ngài mà tới sẽ làm bẩn ngài."
Ung Tẫn vẫn đè nặng hắn như cũ, họng súng từ ngực hắn đi xuống. Chu Quân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, sau cổ áo đã bị hai ngón tay Ung Tấn nắm lấy, chậm rãi kéo xuống. Mỗi một tấc da trên người Chu Quân đều đang run rẩy, áo choàng kẹt ở khuỷu tay không thể cởi xuống. Thân thể hắn cứng đờ lộ ra một nửa tấm lưng trần.
Dưới tóc đen uốn lượn là cái cổ dịu ngoan hơi cong. Ung Tấn đứng phía sau người híp híp mắt, không rõ có ý gì mà ừ một tiếng. Dáng vẻ như là khá vừa lòng, lại không biết là vừa lòng cái gì. Họng súng đùa bỡn đầu v* bên trái, bàn tay từ bên khác luồn qua dưới nách, đầu ngón tay nhéo lấy bên phải. Vải dệt của bao tay quá thô khiến cho nơi yếu ớt mỏng manh kia đau đớn.
Hắn lại không dám phản kháng chỉ hèn mọn tùy ý người kia lôi kéo, ấn dẹt xuống rồi lại nặng nề kéo ra bên ngoài. Lưng dán vào một loạt kim loại lạnh băng, đại khái là nút áo trên quân trang, trên đó còn khắc đồ án thô ráp. Như muốn khắc vào xương cốt hắn, càng dán càng gần. Chu Quân cảm thấy mình không thể cứ ngồi chờ chết như vậy.
Hắn không đi đường bộ, cũng không có đạo lý cứ thế bị người dắt đi. Hắn chưa bao giờ nghe tin Ung Tấn thích nam sắc, đành phải thử một phen khiến Ung Tấn không còn hứng thú. Vì thế hắn cứng đờ kêu lên, đó là tiếng rêи ɾỉ rất khó nghe, giọng nâng cao như vịt đực, lên không được hạ không xong, hổn hển mà hừ, bại hoại đáng khinh.
Vì thế hắn bị nhét họng súng vào miệng, Chu Quân lập tức tịt ngòi không dám mở miệng nữa. Đứng ngoài cửa là hai quan binh, chỉ nghe thanh âm kia biến mất không bao đâu cửa liền lung lay theo tiết tấu, bọn hắn hai mặt nhìn nhau, sau cùng không ai nói chuyện chỉ nhìn phía trước yên tĩnh chờ đợi thiếu tướng bọn họ kết thúc.
Đại khái là mất một khoảng thời gian tương đối dài, cửa bị kéo mở từ bên trong. Ung thiếu tướng cởϊ áσ khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng đã cởi bỏ hai cúc áo trên đi ra ngoài. Sắc mặt y như thường chỉ còn dư lại vệt hồng nhạt. Thấy người đi ra hai người liền nhanh chóng thẳng lưng.
Chu Quân vừa tránh được một kiếp còn đang ngồi ngốc dưới đất một lúc lâu ở trong phòng. Lúc này mới như đυ.ng tới đồ vật dơ dáy mà vội vàng cởi toàn bộ tất chân với đai đeo xuống. Trong lúc mạnh mẽ xé rách, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính lại phía trên bắn tung tóe lên mặt thảm tối màu. Hai chiếc tất cực mỏng của phụ nữ bị vo thành một nắm vứt chung một chỗ với bao tay bị bỏ lại.
Là do Ung thiếu tướng cởi ra sau khi kết thúc, bắt hắn dùng miệng ngậm lấy thong thả kéo găng tay ra. Hắn nhìn thấy tay Ung Tấn, từng xương ngón tay, đốt ngón tay cao quý như đồ sứ khiến hắn hoa mắt. Sau khi rút bao tay hắn thấy Ung Tấn rút một chiếc khăn, dùng nó cầm lấy găng tay rút ra. Hẳn vì thói ở sạch nên khi chuyện mới bắt đầu là hắn đưa lưng về phía Ung Tấn còn Ung Tấn cách hắn một tầng áo lụa lành lạnh phóng túng một hồi.
Đôi găng tay kia bị y không chút để ý ném xuống trước mặt hắn, rơi xuống đùi hắn. Ngay cả quần áo cũng bị Chu Quân cởi ra, hắn cảm thấy những thứ kia đều quá bẩn quá ghê tởm. Hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chui vào trong chăn, né tránh hương vị bị Ung Tấn lưu lại trên người mình. Nhưng vô ích, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bắp đùi hắn như thể hòa vào trong da thịt.
Nơi nơi đều là mùi vị của Ung Tấn. Chu Quân nhắm chặt mắt, hắn khó chịu cực kỳ.
Thời gian cũng không quá muộn, trên đường vẫn còn rộn ràng nhốn nháo. Lúc Ung Tấn ngồi vào xe, phó quan Trần lấy một đôi găng tay mới từ ngăn phụ đưa cho Ung Tấn. Sau lại đưa một điếu xì gà đã cắt sẵn đến tay y. Ung Tấn thảnh thơi ngồi trên ghế da màu đen hút xì gà, lúc này trông y thật chẳng giống một vị thiếu tướng chút nào.
Phó quan ngồi ghế phó lái thấp giọng hỏi hắn có cần phải xử lý Chu tiên sinh không. Ung Tấn cắn xì gà, cài từng viên cúc áo lại. Phó quan Trần đợi một lát mới nghe thấy giọng nói bị khói thuốc làm cho hơi khàn: " Không cần, giữ hắn lại một khoảng thời gian. Tiếp tục để ý sát sao nhà họ Chu là được."
Ô tô đen nhánh thẳng tắp chạy về phía trước, xuyên qua phố xá thật dài, vọt qua kiến trúc nửa hỗn loạn, đám người ầm ĩ, xe điện chen chúc, cũng cách Chu Quân đang mơ ngủ càng xa.
Người đang ngủ say bị âm thanh mở cửa làm bừng tỉnh. A mụ có gõ cửa, chỉ là chủ nhân của phòng ngủ kín mít không có nửa điểm đáp lại bà vậy nên đương nhiên bà cho rằng tiên sinh không ở đây. Lúc đẩy cửa vào mới nhận ra đèn to đèn nhỏ đều mở, trên giường phình lên một khối, Tiên sinh thò ra một đôi mắt kinh ngạc hoảng hốt như đứa nhỏ.
A mụ nhặt quần áo trên đất lên liền nghe thấy tiên sinh nằm trên giường kêu: " Vứt đi, vứt... à không, đốt chúng đi!" Chất vải của mấy thứ này đều không tồi, mặc dù a mụ cảm thấy đáng tiếc nhưng vẫn nhặt lên chuẩn bị vứt đi, bà hỏi tiên sinh: " Cậu có cần dọn phòng không?"
Mà tiên sinh lại rụt đôi mắt kia về đệm chăn đỏ thẫm. Chăn bị kéo lên cao che đầu liền lộ ra bàn chân. Giống như nữ sinh đang ngại ngùng, chỉ thò ra một chút đã rụt về. Tiên sinh bảo bà đun một bình nước ấm là có thể về. A mụ nhìn góc bàn hỗn độn và vệt sơn móng tay đã khô trên mặt đất, nhíu mày lắc đầu đi ra ngoài.
Lại qua mấy ngày sau, Chu Quân mới bắt đầu giao tiếp với người khác. Văn tiểu thư thân thân mật mật gọi điện thoại cho hắn nói cô có hai tấm vé xem phim nên muốn đi xem với hắn, xem xong có thể đi khiêu vũ. Vì thế thân sĩ Chu tiên sinh treo dây xích đồng hồ quả quýt lên tây trang, thêm một chiếc khăn tay kẻ caro và mũ đội đầu, chuẩn bị cho mình thật thời thượng.
Hắn lái xe đi đón Văn tiểu thư trước rồi đến nhà hàng ăn điểm tâm và cháo. Văn tiểu thư thích cơm kiểu pháp nhưng Chu Quân lại không quá yêu thích. Hắn thích đồ ăn Trung Quốc hơn, cả hương vị lẫn số lượng đều vừa vặn.
Đợi đến khi Văn tiểu thư bước xuống lầu Chu Quân mới nhẹ nhàng ợ một tiếng. Hắn uống một ngụm nước có ga, lại mở cửa sổ xe ra. Hắn nói với Văn tiểu thư rằng mở cửa để hóng gió, thành thị về đêm có một cảm nhận khác lạ.
Một ngày hẹn hò kết thúc bởi điệu nhảy. Chu Quân không bao giờ mang người về nhà, hắn thích ở phòng của người kia thưởng thức mùi vị hơn. Văn tiểu thư đá đôi giày cao gót của cô theo tiếng nhạc, hắn ôm lấy cô xoay tròn giữa sảnh rượu. Nữ thơm ngọt, ngon miệng, mềm mại. Nam cứng rắn, lạnh lẽo, cường thế.
Không biết có phải do rượu trong dạ dày đang bốc hơi hay không, trên người Chu Quân có hai loại cảm giác còn sót lại trên người không ngừng luân phiên. Vòng eo của phụ nữ, găng tay thô ráp. Tóc dài xõa tung, cúc áo quân trang. Môi đỏ tươi đẹp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi lạnh.
Âm nhạc bắt đầu kịch liệt, hắn nắm lấy tay Văn tiểu thư nhìn làn váy nàng vẽ ra một đường cong hoàn chỉnh, đung đưa lay động như bức màn tung bay bên khung cửa sổ ngày đó. Thân thể phụ nữ mang theo nhiệt độ bồng bột, cười như chim nhỏ đang run rẩy đâm vào l*иg ngực hắn. Đôi gò bồng đào mềm mại dán vào người hắn, ngón tay cũng quấn lên sau cổ Chu Quân.
Cô nhón chân muốn hôn môi hắn trong khung cảnh tràn đầy âm nhạc. Cô cảm thấy mình tựa như nhân vật trong đoạn mở đầu phim điện ảnh, bối cảnh sân khấu lộng lẫy, Chu Quân là nam chính anh tuấn động lòng người. Mà nam chính lúc này đang đổ một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt hắn đỏ bừng, mí mắt thật dài nhíu lại, dáng vẻ trông có hơi khó xử. Ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© trong hắn bốc lên, nhưng hắn lại không biết người để lại mồi lửa là ai.
🍑🍑🍑
Đây là kẹp tất và tất chân trong truyền thuyết nha. 🤣🤣