Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuống vai hai người. Giang Húc bỗng dừng chân, tầm mắt thoáng lướt qua Thẩm Tri Hạ đang cứng đờ, khóe môi khựng lại.
Anh khẽ nâng mắt, lập tức khôi phục dáng vẻ bình thản như trước: “Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.”
.......
Cánh tay của Thẩm Tri Hạ đã hoàn toàn hồi phục, việc quay phim đương nhiên cũng được đưa vào lịch trình.
Trước mắt, kẻ theo dõi còn chưa bị bắt. Lại thêm lần trước Tiểu Ngư phát hiện ra bưu kiện không rõ nguồn gốc, Khương Nghệ không khỏi cảm thấy lo lắng.
Sau khi ân cần dặn dò Thẩm Tri Hạ thật kỹ càng, cuối cùng, Khương Nghệ vẫn không yên tâm, quyết định tự mình đi cùng cô.
Thẩm Tri Hạ bỗng nhiên có cảm giác bản thân giống như một đứa trẻ được đưa đi trong ngày đầu tiên nhập học, cô cảm thấy có chút buồn cười: "Không cần phiền phức thế đâu, con tự mình đi được. Hơn nữa phim trường có nhiều người như vậy, con..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Tri Hạ đã thấy Giang Húc từ trong phòng bước ra.
Áo sơ mi trắng phối cùng quần đen đơn giản, dáng người cao ráo của anh nổi bật dưới ánh nắng rực rỡ.
Bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tri Hạ, Giang Húc thoáng nghiêng đầu: "Không đi sao? Sắp muộn rồi đấy."
Thẩm Tri Hạ nghi hoặc trợn tròn mắt: “Hôm nay anh không đi làm à?”
“Có đi.”
Giang Húc đáp lại bằng giọng điệu quen thuộc, giống như một người yêu thường nói: “Trước tiên đưa em đến phim trường, buổi chiều anh lại về công ty sau.”
Anh thuận tay cầm lấy túi xách trong tay Thẩm Tri Hạ: “Đi thôi.”
Khương Nghệ vốn định đích thân đưa Thẩm Tri Hạ tới phim trường, hiện tại lại vui vẻ thay đổi ý định: “Thế thì tốt quá, có Giang Húc đi cùng, dì cũng yên tâm hơn.”
Thẩm Tri Hạ còn tưởng rằng Giang Húc chỉ thuận miệng nói, lại không ngờ đối phương thật sự cùng cô đến phim trường.
Do phim vẫn còn chưa chính thức quay, cho nên không có nhiều người trong phim trường.
Kịch bản của Thẩm Tri Hạ có vài chỗ cần thay đổi, nên không có thời gian ở cùng với Giang Húc được.
Cô do dự, muốn bảo anh về công ty trước: “A Húc, hay là anh về công ty trước đi, bên này có Tiểu Ngư ở lại với em là được rồi.”
Giang Húc đột ngột ngắt lời cô: “Cô có phòng nghỉ không?”
Thẩm Tri Hạ lúng túng đáp: “Có... nhưng mà...”
“Phòng đơn?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi vào phòng nghỉ đợi cô, cô cứ yên tâm mà diễn.”
Do dự hồi lâu, cuối cùng Thẩm Tri Hạ cũng chấp nhận đề nghị của Giang Húc.
Phòng nghỉ của Thẩm Tri Hạ rất dễ tìm, trên cửa còn có bảng tên ghi rõ ràng.
Giang Húc vẫn là lần đầu tiên tới đây.
Phòng nghỉ của Thẩm Tri Hạ rộng rãi hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.
Trên bàn trang điểm, chai lọ và các vật dụng mĩ phẩm chất đầy.
Giang Húc như vị khách không mời mà đến, khiến Tiểu Ngư luống cuống dọn dẹp một hồi.
Cuối cùng, cô thật vất vả mới miễn cưỡng dọn ra được hai chỗ trống, đủ để Giang Húc và trợ lý là cô ngồi.
......
Trong thời gian Thẩm Tri Hạ nghỉ dưỡng thương, fan đã gửi đến không ít quà tặng.
Theo quy định của công ty, nghệ sĩ chỉ được nhận thư từ, còn các món quà có giá trị đều không được phép nhận.
Khi Thẩm Tri Hạ không có mặt, Tiểu Ngư chỉ có thể tạm thời xếp các lá thư lên bàn.
Giang Húc bất ngờ xuất hiện làm rối loạn nhịp điệu của Tiểu Ngư.
Cô vừa cúi đầu dọn bàn vừa thuận miệng hỏi: “Giang tổng, ở đây còn có trà xanh, anh có muốn uống hay không… Trời ơi!”
Giọng của Tiểu Ngư đột ngột thay đổi, đã ám chỉ rằng chuyện này không hề đơn giản.
Tiểu Ngư siết chặt phong thư trong lòng bàn tay, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, ngón tay khẽ run.
Giang Húc theo âm thanh mà nhìn qua.
Đập vào mắt anh là một phong thư diễm lệ, màu rượu đỏ rất nổi bật, ở phần miệng phong bì còn được niêm phong bằng dấu sáp vàng hình chữ "Tri kỷ."
Nhưng giờ nhìn kỹ, sự "Tri kỷ" này rõ ràng mang theo ẩn ý không mấy đơn thuần.
Bởi vì có sự cố lần trước, tất cả quà tặng từ fan đều được Tiểu Ngư kiểm tra kỹ lưỡng.
Nếu không phải vì vừa rồi cô hấp tấp, lỡ làm rách một góc phong bì, có lẽ sẽ không phát hiện ra được điều bất thường bên trong.
── Thân thể của cô thật đẹp.
Trên lá thư chỉ có một câu ngắn ngủi.
Những từ ngữ đầy ám muội này kết hợp với những đồ dùng khả nghi bất ngờ xuất hiện trong phòng nghỉ luc trước, càng khiến cho mức độ kinh tởm của nó được nhân lên gấp mười lần.
Sắc mặt Tiểu Ngư thay đổi rõ rệt. Đến khi kịp phản ứng lại, cô đã lao nhanh ra cửa.
“Giang tổng, tôi đi trước tìm chị Tri Hạ!”
Sau khi vội vàng ném lại một câu, Tiểu Ngư đã biến mất ngoài cửa phòng nghỉ.
Cửa chưa được khép lại hoàn toàn, ánh sáng xuyên qua phản chiếu nỗi lòng bất an của Tiểu Ngư.
Trợ lý bước lên, giúp đóng cửa lại, sau đó mới vòng trở lại chỗ sofa.
Lá thư vẫn còn nằm trên bàn trà, màu đỏ sẫm của chữ viết nổi bật trên nền chữ trắng.
Phòng nghỉ của Thẩm Tri Hạ có ánh sáng rất tốt, cả căn phòng như được đặt dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Giang Húc hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen, sâu thẳm như mực, khiến người khác không thể đoán ra được cảm xúc.
Ngón tay anh nhịp nhẹ lên mặt bàn, không để lộ chút suy nghĩ nào.
Trợ lý đánh bạo tiến lại gần: "Giang tổng, chuyện này hẳn là có liên quan đến kẻ đã gửi gói bưu kiện trước đây. Cả sự cố xảy ra với Thẩm tiểu thư tại phim trường trước đó, có khả năng cũng dính líu đến người này."
Trợ lý đem những gì đã điều tra được, thành thật báo cáo lại: "Hiện tại, chúng ta đã có đối tượng tình nghi, nhưng có một vấn đề."
Trợ lý khó xử: "Người này không phải lần đầu làm chuyện như vậy. Trước đây đã từng bị bắt vài lần, nhưng vì tình trạng tinh thần không ổn định, cuối cùng đều không giải quyết được gì."
"Tôi đang nghĩ, có lẽ nào đối phương giả vờ mắc bệnh, cố ý bịa ra chuyện bản thân rối loạn tâm thần để chối bỏ trách nhiệm hay không?"
Trợ lý cố gắng đem những thông tin đã thu thập được trình bày một cách rõ ràng nhất.
Lông mày cậu nhíu chặt lại: "Vì vậy, tôi nghĩ có thể bắt đầu điều tra từ bệnh của đối phương. Nếu thực sự là làm giả bệnh án, vậy khả năng thắng kiện của Thẩm tiểu thư cũng sẽ được nâng cao..."
Trợ lý cho rằng Giang Húc đang lo lắng về chuyện của Thẩm Tri Hạ, nên tốc độ nói chuyện cũng trở nên nhanh hơn.
Nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Giang Húc ngắt lời.
Anh ngẩng đầu lên, gương mặt góc cạnh ẩn hiện dưới ánh sáng loang lổ.
Giang Húc khẽ cười, môi mỏng hé mở, gọi cả tên lẫn họ của trợ lý.
Sau đó, anh nhẹ giọng nói: "…… Từ bao giờ mà cậu cũng bắt đầu thích xen vào chuyện của người khác thế?"
Kỷ Uyển vừa vặn đi ngang qua cửa: "……"
Ngón tay đang định gõ cửa bỗng dừng lại giữa không trung, cô trợn mắt nhìn cánh cửa trước mặt, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
Như thể muốn xuyên qua cánh cửa để chất vấn người đàn ông bên trong.
Người đại diện đứng ngay sau Kỷ Uyển, trơ mắt nhìn cô giơ tay lên rồi lại hạ xuống.
Sau khi lặp đi lặp lại động tác này ba lần, ngay lúc người đại diện cho rằng Kỷ Uyển cuối cùng không chịu nổi nữa, chuẩn bị xông vào để tìm Giang Húc tranh luận.
Kỷ Uyển đột ngột quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng: "Vừa rồi cô có ghi âm không?"
Người đại diện: "???"
Kỷ Uyển tức giận đến mức chỉ thiếu điều vò đầu bứt tai: "Không có ghi âm, cái đồ ngốc Thẩm Tri Hạ đó chắc chắn sẽ không tin lời tôi nói!"
Người đại diện trên mặt hiện rõ dấu chấm hỏi lớn hơn bao giờ hết.
Không có ghi âm, việc chất vấn Giang Húc cũng chẳng có ý nghĩa gì.