Chương 16: Nhẫn đôi

Hôm nay Giang Húc xin nghỉ để tới đây, anh thậm chí còn chuyển cuộc họp trực tiếp sang thành họp video.

Trước cổng bệnh viện có bán hạt dẻ rang đường, Thẩm Tri Hạ cảm thấy thèm nên đã dùng hành động để bày tỏ mong muốn của mình, lặng lẽ di chuyển xuống cuối mà xếp hàng.

Còn Giang Húc thì đã lên xe trước một bước vì cuộc họp sắp diễn ra.

Tai nghe Bluetooth vừa đeo được một nửa, Giang Húc liền nhìn thấy Tiểu Ngư, người trước đó bị Thẩm Tri Hạ sai đi chạy việc, đang quay trở lại.

Đợi dưới lầu lâu như vậy khiến cho Tiểu Ngư mồ hôi ướt đẫm cả đầu. Cô vội vàng đặt túi quà lên ghế sau, ngẩng đầu lên thì phát hiện Giang Húc đang ngồi trong xe.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến 20cm.

Có lẽ vì cái nóng khiến thần kinh tê dại, Tiểu Ngư ngẩn ra ba giây, rồi mới đột nhiên giật mình hoàn hồn: “Giang... Giang tổng... Ngài ngồi trên xe ạ?”

Chính cô cũng cảm thấy giọng nói của mình có phần lắp bắp, Tiểu Ngư cười gượng hai tiếng, cuối cùng lại vô thức đưa tay gãi đầu.

Ánh mắt Giang Húc vẫn không rời khỏi túi quà, trên bề mặt tinh xảo của nó còn in logo độc quyền của công ty Quầng Mặt Trời.

Anh nhướng mày: “Thương hiệu đó gửi quà sao?”

Lúc những người đưa đồ rời đi, Tiểu Ngư đã tranh thủ tìm hiểu một số chuyện từ chỗ Thẩm Tri Hạ.

Cô biết được Thẩm Tri Hạ đang trong giai đoạn hẹn hò thử với Giang Húc.

Thẩm Tri Hạ say mê Giang Húc đến mức ai nhìn thấy cũng nhận ra. Tiểu Ngư đương nhiên là cũng mong Thẩm Tri Hạ có thể được như bản thân mong muốn.

Cô cười tủm tỉm, mang theo vài phần tâm tư muốn trợ giúp, uyển chuyển nói: “Không phải, cái này là nhẫn đôi mà chị Tri Hạ nhờ đặt làm riêng.”

“... Hẳn là để dành tặng cho một người rất quan trọng.”

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Nhưng Tiểu Ngư cảm thấy, sau khi nghe xong lời cô nói, biểu cảm của Giang Húc trước sau vẫn không hề thay đổi.

Anh chỉ thờ ơ liếc qua túi quà kia một chút: “... Là vậy à?”

Phản xạ tự nhiên chậm mất một nhịp, nhưng cuối cùng Tiểu Ngư cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Thẩm Tri Hạ không có mặt, nên Tiểu Ngư chỉ đành cắn răng, gật đầu đầy miễn cưỡng: "Đúng vậy."

Sau đó, Tiểu Ngư ngồi xuống ghế phụ phía trước, điên cuồng gửi tin nhắn cho Thẩm Tri Hạ để cầu cứu.

Đáng tiếc, lúc ấy Thẩm Tri Hạ vẫn còn đang chìm đắm trong mùi hương của hạt dẻ rang đường, hoàn toàn không hay biết trợ lý của mình đang rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Mãi đến khi cầm túi hạt dẻ quay trở lại xe, Thẩm Tri Hạ mới nhận ra ánh mắt đầy u oán của Tiểu Ngư.

Không cầm điện thoại trên tay, Thẩm Tri Hạ tất nhiên không biết chuyện vừa xảy ra trong xe.

.......

Là diễn viên, Thẩm Tri Hạ phải luôn giữ sự chuyên nghiệp, đặc biệt là việc kiểm soát cân nặng.

Sau khi chia một nửa túi hạt dẻ cho tài xế ở phía trước và trợ lý ở ghế phụ, Thẩm Tri Hạ nhìn chằm chằm vào nửa túi còn lại trong tay. Món hạt dẻ rang đường này lại chẳng hề ít calo.

Đột nhiên, cô rơi vào một tình huống khó xử: Ăn tiếp hay dừng lại?

Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Tri Hạ cảm thấy việc có đầu óc quá thông minh cũng không hẳn là chuyện tốt.

Ví dụ như bây giờ, chỉ trong chưa đầy nửa phút, cô đã tính toán được rằng để tiêu hao hết lượng calo từ nửa túi hạt dẻ này, cô sẽ phải bơi liên tục hai tiếng rưỡi hoặc chạy bộ ba tiếng đồng hồ.

Hai hàng lông mày của Thẩm Tri Hạ nhíu chặt lại. Cô do dự giữa việc ăn hay không ăn để giữ dáng. Ánh mắt liên tục dao động giữa túi hạt dẻ và ý chí.

Gương mặt khổ sở vì phân vân của cô đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Giang Húc.

Anh hơi nhướng mày, theo bản năng cho rằng Thẩm Tri Hạ đang phiền não vì anh đã phát hiện ra cặp nhẫn đôi kia.

Thẩm Tri Hạ thích anh, điều này anh biết rõ. Nhưng trước mắt, anh không hề có ý định kết hôn cũng là điều chắc chắn.

Cuộc họp video đã sớm bắt đầu, sau khi giám đốc bộ phận thị trường vừa phát biểu xong, cả phòng họp đều đang chờ đợi Giang Húc lên tiếng.

Tuy nhiên, một lúc lâu trôi qua, lại chẳng có âm thanh nào phát ra.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ mà ngẩng đầu.

Có những lúc, thị lực quá tốt lại không phải là chuyện tốt.

Giống như bây giờ, ở màn hình nhỏ góc trái bên dưới, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay trắng nõn, thon dài.

Cùng với đó là giọng nói mềm mại của một cô gái: "A Húc, anh muốn ăn hạt dẻ không?"

Đây chính là kết quả ba phút do dự của Thẩm Tri Hạ.

Để không bị chị Tằng tỷ ép phải chạy bộ ba giờ đồng hồ, cô quyết định chia sẻ gánh nặng ngọt ngào này với người khác.

Vì ánh sáng, Thẩm Tri Hạ không hề biết rằng Giang Húc đang mở video cuộc họp. Cô chỉ nghĩ anh vẫn như mọi khi, đang trả lời các email hay xử lý công việc của cấp dưới.

Cô khẽ nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, khiến không chỉ mình cô mà cả người trong cuộc họp cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Thậm chí có người hoảng hốt, suýt chút nữa đã bỏ chạy, sợ rằng mình sẽ bị liên lụy, rồi lại lén lút đem chuyện vừa nãy lan truyền trong công ty.

Tuy rằng chỉ là một bàn tay xuất hiện trong video, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn nổi sự tò mò của mọi người.

Đương nhiên Khương Nghệ cũng biết.

Phu nhân tổng tài chính là có ưu thế như vậy. Mặc dù bỏ lỡ khoảnh khắc được xem trực tiếp tại hiện trường, nhưng bà cũng không ngại mà lập tức tìm người có mặt trong cuộc họp video để xem lại ghi hình.

Đối với dáng vẻ Giang Húc đang bàn giao công việc đầy khí phách, Khương Nghệ chẳng hề thấy hứng thú. Bà chỉ quan tâm đến đoạn Thẩm Tri Hạ xuất hiện trong video.

Khương Nghệ chăm chú xem đi xem lại, không bỏ sót một chi tiết nào.

Bà vừa thưởng thức, vừa tiện thể chia sẻ video cho chồng cùng xem.

Bởi vì đang ở trong xe, đèn cũng không được sáng.

Thế nhưng Khương Nghệ vẫn thấy được sự vui vẻ thoáng qua nụ cười của Giang Húc.

Khi Thẩm Tri Hạ xuất hiện, biểu cảm của Giang Húc vẫn lạnh nhạt như thường.

Cho đến khi Thẩm Tri Hạ lột vỏ hạt dẻ rồi đưa đến môi Giang Húc.

Anh cuối cùng cũng có một chút phản ứng, khóe môi hơi nhếch lên.

Dù chỉ là một động tác nhỏ, nhưng Khương Nghệ vẫn kịp thời nhìn thấy và chụp lại ngay lập tức.

Khương Nghệ giống như một nhϊếp ảnh gia chhyeen nghiệp, bà hoàn toàn am hiểu trong việc bắt lấy những khoảnh khắc đẹp nhất trong nháy mắt.

Trước đây, Khương Nghệ vẫn còn nghi ngờ về mối quan hệ giữa Thẩm Tri Hạ và Giang Húc, nhưng hiện tại xem ra bà đã có thể yên tâm phần nào.

Lúc Giang Húc nhận được tin nhắn từ Khương Nghệ, anh vừa mới kết thúc cuộc họp.

Khi bước vào văn phòng, anh vô thức nhíu mày, vừa mở di động, màn hình sáng lên, tất cả đều là ảnh do Khương Nghệ gửi đến.

........

Công ty có không ít người thích lan truyền tin đồn, nhưng người dám đưa tin về anh thì thật sự rất ít.

Ngay khi tin đồn vừa được lan truyền, trợ lý liền nhận được thông báo. Tuy nhiên, sau khi báo cáo lại với anh, Giang Húc chỉ thờ ơ liếc qua, rồi để lại một câu: “Không cần phải xen vào.”

Rất rõ ràng, đây là kế hoạch mà Giang Húc đã âm thầm bày mưu từ trước.

Trợ lý tuy không đoán ra được Giang Húc đang nghĩ gì, nhưng hai chữ "Thức thời" thì cậu vẫn hiểu rõ.

Tin đồn về Giang Húc được lan truyền rất nhanh, ban đầu chỉ nói anh có bạn gái.

Nhưng không đến nửa ngày, bạn gái lại biến thành vị hôn thê.

Nếu không phải trợ lý giả vờ gõ gõ bàn để dập tắt tin đồn, có lẽ chẳng bao lâu nữa, sẽ xuất hiện tin đồn Giang Húc sắp tổ chức hôn lễ.

Tuy nhiên, Giang Húc đối với những tin đồn này lại đặc biệt thích nghe.

Ít nhất trong khoảng thời gian gần đây, nó đã giúp anh tránh được phần nào phiền phức cho bản thân.

.....

Thẩm Tri Hạ biết được chuyện này là từ miệng Kỷ Uyển.

Vừa vặn lúc đó, ánh mặt trời chiếu rực rỡ, phủ đầy mặt đất một màu vàng ấm áp.

Thẩm Tri Hạ đứng trong tiệm hoa, nghe Kỷ Uyển bên kia điện thoại lải nhải không dứt.

Cô đối với những tin đồn ấy không cảm thấy hứng thú, chỉ là đang thắc mắc về việc tại sao Giang Húc lại để cho tin đồn tự do lan truyền như vậy.

“Nghe nói tiểu thư của một công ty khoa học kỹ thuật trước đây đã để ý đến Giang Húc, nhiều lần lấy lý do hợp tác để cố gắng kéo gần quan hệ với anh ta."

“Sau đó khi nghe được chuyện giữa cô và anh ta, cha cô ấy đã trực tiếp xách cô ấy về nhà. Dù cho cô ấy có khóc lóc, làm ầm ĩ, thậm chí dọa thắt cổ, ông cũng không chịu để con gái tiếp tục lại gần Giang Húc."

Kỷ Uyển nói một hồi mà miệng đã khô rát, nhưng Thẩm Tri Hạ vẫn thất thần, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu "... Vậy thì sao?"

Kỷ Uyển suýt nữa nghẹn lời: “Thẩm Tri Hạ, rốt cuộc cô có đang nghe tôi nói không vậy?"

"Người như Giang Húc, sao có thể mặc kệ nhân viên lan truyền tin đồn về mình được”

Mặc dù có thể gây ra mâu thuẫn giữa hai người họ, nhưng Kỷ Uyển vẫn quyết định nói thẳng, không hề kiêng nể: “Tôi cảm thấy anh ta có thể đang lôi cô ra để làm lá chắn.”

Thẩm Tri Hạ nhàn nhạt đáp: “… À.”

Kỷ Uyển: “……”

Có lẽ vì cảm thấy mình đã lãng phí mất 40 phút tiền điện thoại của Kỷ Uyển, cuối cùng Thẩm Tri Hạ còn cố gắng bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở.”

Cô cảm thấy giọng điệu của mình khá chân thành, nhưng rõ ràng câu nói này không có tác dụng gì.

Bởi vì ngay sau khi Kỷ Uyển nghe xong, liền lập tức cúp máy.