Chương 69: Rời Đi_ 1

Mấy ngày ở phù tướng quân Uyên Nghi cũng tranh thủ hỏi các nha hoàng cách nhận biết xài ngân lượng, và những điều cần biết để sống ở nơi này .

Ra khỏi cổng thành Uyên Nghi đi một khoản xa có một chổ bán ngựa, nàng biết vì vừa hỏi thăm một lão bá trong thành.

Uyên Nghi chậm rãi tiến vào cửa hàng, ông chủ tiệm thấy khách bước vào, liền vội vã bước ra chào hỏi .

_ Chào công tử, người mua ngựa nào? Uyên Nghi gật đầu, ông vui vẻ nói tiếp :

_ " Công tử thích ngựa đen hay ngựa trắng ? "

Uyên nghi xem sơ lược các con ngựa, cuối cùng nàng chọn một con bạch mã, tướng nó to khỏe Uyên Nghi hỏi ông chủ : " con này giá bao nhiêu vậy ạ ? " .

_ Dạ công tử ! Con này giá mười lượng vàng, được ta lấy con này, dứt lời Uyên Nghi lấy vàng trong túi trả cho ông chủ, rồi dắt ngựa rời chuồng, nàng đưa tay vuốt nhẹ đầu ngựa nói nhỏ vào tai nó .

Giờ ta chỉ có ngươi là bạn thôi đấy, hãy cùng phiêu bạt giang hồ với ta nha bạch mã đáng yêu của ta, con vật như hiểu ý nàng nó quẫy đuôi như ngầm đồng ý, đầu nó nghiên qua cho nàng thuận tiện ve vuốt nó.

Tâm sự xong với chú ngựa, nàng để tai nải lên lưng ngựa, rồi nhẹ nhàng trèo lên lưng nó, cũng mai lúc tập huấn nàng có được dạy cưởi ngựa, giờ đây đã đến lúc tận dụng rồi, tay cầm roi quất nhẹ vào mông ngựa, đầu cuối chào ông chủ tiệm, rồi quay lưng nhắm đường thẳng trước mặt mà rời đi hướng Giang Nam thẳng tiến .

Lúc này mặt trời đã lặn, nhường chổ cho ánh trăng chiếu sáng . Kỳ Lôi ngồi trong thư phòng cũng đã gần hai canh giờ, chợt tiếng gõ cửa vang lên, tiếng nói của tiểu Phúc Tử bẩm báo .

_ Hồi chủ tử đã đến giờ dùng bữa, và giờ cho tiểu thư Uyên Nghi uống thuốc rồi thưa chủ tử .

Kỳ Lôi nghe vậy liền đứng lên rời khỏi bàn sách ra mở cửa, đôi mục quan nhìn gia nhân trước mắt, miệng hắn khẻ nói .

_ Ngươi chạy qua sương phòng mời nàng dậy, ta sẽ qua ngay, nhận được lệnh Phúc Tử quay đầu hướng sương phòng của chủ nhân mà chạy đến .

_ Trên tay Phúc Tử cầm một cái mâm trên đó là thuốc của Uyên Nghi và cháo tổ yến của nàng, Phúc Tử đứng trước cửa phòng, tay đưa lên gõ cửa ba cái, miệng lên tiếng .

_ Tiểu thư Uyên Nghi ! đã đến giờ uống thuốc và dùng bữa rồi, mời tiểu thư dậy ạ .

Kỳ Lôi từ xa bước đến thấy Phúc Tử vẫn còn đứng ngoài, hắn lên tiếng nói : " nguoi bước vào trong đi, chắc nàng ấy còn ngủ nên chưa nghe, ta đứng ngoài này chờ ngươi, được lệnh của chủ nhân Phúc Tử nhẹ nhàng mở cửa phòng bước vào trong, đặt mâm lên bàn, miệng lên tiếng gọi : " tiểu thư!... tiểu thư.......người dậy đi ! " .

_ Để thuốc nguội rất khó uống lắm ạ .

Phúc Tử gọi mấy tiếng mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía bên trong, Phúc Tử vội quay trở ra bẫm báo .

_ Hồi chủ tử nô tài gọi mãi mà tiểu thư không lên tiếng, nô tài không dám bước vào trong ạ .

Kỳ Lôi nghe gia nhân nói, hắn linh cảm có chuyện không tốt, không nói gì, hắn vội vã chạy vào trong nơi giường lớn, đão đôi mục quan nhìn chung quanh, nhìn lên giường, mềm được phủ qua gối, hắn thầm nghĩ "nàng thật là trẻ con mà, giận dỗi mà chùm chăn kính đầu như vậy sao mà thở chứ ? "

Bước chân đến bên giường đưa tay cầm góc chăn, miệng khẻ nói Uyên Nghi đừng giận ta nữa mà, nàng dậy uống thuốc trước đi, tay Kỳ Lôi lúc này kéo mở tấm chăn xuống, nhưng những gì hắn nhìn thấy làm hắn rung rẫy, pha lẫn giận dữ, hắn gào lớn .

_ Uyên Nghi !... nàng đâu rồi? .

_ Uyên Nghi! .

Đôi mắt hắn nhìn về phía tủ đồ, cửa tủ có dấu bị mở, chân vội bước đến kiểm tra ,hắn giờ đây hoàn toàn suy sụp, thân thể chao đảo té về phía sau .

Phúc Tử ở ngoài nghe tiếng chủ nhân gào, hắn vội chạy vào, mắt hắn kịp nhìn thấy thân ảnh chủ nhân sắp té, vội chạy đến đở Kỳ Lôi không để chủ nhân bị thương .

Phúc Tử khẻ lên tiếng hỏi : " chủ tử người bị làm sao vậy? " .

Để nô tài gọi thái y xem cho người, hai cánh tay hắn đở người chủ nhân ngồi qua ghế, chân muốn bước đi gọi thái y, nhưng cánh tay hắn bị Kỳ Lôi ngăn lại, Phúc Tử ngạc nhiên nhìn chủ nhân.

Kỳ Lôi lên tiếng nói : " ta không sao" lúc này ngoài cửa phòng, một toáng quân lính đang đi tuần tra chung quanh phủ họ vội chạy vào .

_Kỳ Lôi tinh thần hoang mang thân ngồi dựa vào ghế miệng hắn lầm bầm : " vậy là nàng ấy đi rồi, nàng ấy chán ghét ta nên đã bỏ đi " .

Phúc Tử không hiểu những gì chủ nhân nói, hắn khẻ lên tiếng .

_ " Có thể tiểu thư ra vườn hoa đi dạo, để nô tài đi ra tìm " .

Kỳ Lôi lắc đầu nói : " không nàng ấy đã lấy đi những thứ của nàng, mà ta đã cất giữ trong tủ bấy lâu nay " .

_ Thị vệ dẫn quân lính vừa bước vào đến trong phòng, hai tay họ ôm quyền thi lễ .

_ Nô tài tham kiến Tam Vương Gia ! Có gì việc làm kinh động đến người không ? .

Kỳ Lôi liếc nhìn thị vệ đang lo lắng cho mình, đầu hắn khẻ lắc, rồi bất chợt hắn như nghĩ ra điều gì, đôi mày kiếm liền châu lại, sắc mặt toát ra vẻ lạnh lùng, làm cho cả đám người đứng trong phòng chợt lạnh rung .

Kỳ Lôi đứng lên khỏi ghế, mặt quay về hướng thị vệ nói : "truyền phong tỏa các cổng thành, không cho bất luận ai ra vào" .

_ Hắn lại quay sang Tiểu Phúc Tử nói : "ngươi cho người họa hình nàng ấy thành nhiều tấm đưa cho quân lính đi khắp nơi tìm kiếm, dò hỏi từng nhà, nhớ không được bỏ xót một nhà nào, quán nào cả, kể cả những chỗ cờ bạc, hay chổ để chơi cờ, các thanh lâu đều phải tìm cẩn thận" .

_ Dạ chúng tiểu nhân đã rõ thưa tam vương gia ! .