Tại hoàng cung sau khi chúc mừng thái hậu và hoàng thượng thì Tước Thiên xinh phép ra về, chân bước ra khỏi điện, vừa hay phó tướng bước đến gần thi lễ trước hắn :
_ Phó tướng Dương Thái Kiệt tham kiến vương gia đại tướng quân .
_ Phó tướng miễn lễ , ngài đứng lên đi , những gì ta căn dặn ngài , đã chuẩn bị xong hết chưa?
_ Hồi vương gia mạc tướng đã chuẩn bị sẵn sàng , cho thêm binh lính trấn giữ các cổng thành nghiêm ngặt, vương gia an tâm .
Ừ mong rằng không sảy ra sơ xuất gì, thôi phó tướng vào thỉnh an thái hậu và hoàng thượng đi , ta xin kiếu từ .
_ Dạ mạc tướng chào vương gia, bước chân vội vã trong lòng Tước Thiên lúc này hắn có linh cảm sắp có việc gì đó sẽ xảy ra, trong lòng hắn rất nôn nóng muốn mau về gặp nương tử của mình , hắn rất nhớ nàng .
Nơi sương phòng Trương Dạ Yến ngồi cứng cả lưng để cho nha đầu làm tóc, trang điểm suốt hơn canh giờ, nàng chịu không nổi nữa nên lên tiếng hỏi :
_ Khi nào mới xong vậy em?
_ "Ta chịu không nổi nữa rồi " đau lưng quá đi mất , a đầu cười tươi nói :
_ Dạ xong rồi thưa phu nhân, em giúp phu nhân thay y phục nữa là hoàn tất ạ .
_ Ừ cảm ơn em , y phục được thay xong Dạ Yến nhìn vào gương .
_ Oa ! Là mình đây sao ? nàng tự hỏi chính mình , chợt bất ngờ cửa phòng có người mở ra . Tước Thiên bước vào một cách vội vã, đôi mục quang liếc nhìn trong phòng, miệng lên tiếng gọi :
_ Nương tử nàng đâu rồi?
_ Phu quân thϊếp trong này .
Chân Tước Thiên bước vội vào bên trong Tước Thiên nhìn thấy nương tử đang ngồi cho gia nhân trang điểm , hắn nhìn nàng mắt không buồn chớp , hắn ngẫn ngơ đứng nhìn đứng hình hết ít phút mới tỉnh táo lại miệng cười nhẹ khẻ nói :
_ Nương tử nàng đẹp quá , trước tình cảnh yêu thương của hai chủ nhân , nha đầu thông minh liền nhẹ nhàng rút lui ra khỏi phòng , trả lại sự yên tĩnh riêng tư cho hai người .
Tước Thiên bước lên ôm nương tử vào lòng mắt vẫn nhìn không hề chớp mắt .
Trương Dạ Yến vì việc bị nhìn mà mặt nàng đỏ lên vì ngại ngùng , trong lúc này đôi môi Dạ Yến bị người chiếm lấy .
Tước Thiên tham lam liếʍ mυ"ŧ không thương tiếc cánh môi của nương tử , hắn như muốn nhai luôn cả môi nàng vào trong bụng luôn cho thỏa mãn sự thèm muốn chiếm hữu của mình .
Dạ Yến chợt nhớ ra mình vừa thoa môi son , bị hôn như vầy thì hỏng mất, bàn tay nàng vội đưa lên đẩy người đang lợi dụng mà ăn đậu hũ của mình .
Nhưng dù có đẩy thế nào phu quân của nàng cũng không hề nhúc nhích , mà động tác càng tiến xa hơn, miệng hắn rời khỏi môi nương tử nhưng lại lần mò xuống tới cổ nàng .
Tước Thiên liếʍ mυ"ŧ cổ nàng rồi lại di chuyển xuống đến phía dưới đôi gò bòng căn tròn , trắng mịn của nàng hắn mê mẩn mà cắи ʍút̼ .
Lúc đầu ý định của Dạ Yến là ngăn cảng phu quân , nhưng giờ đây với sự dẫn dắt của phu quân , hắn điêu luyện trong việc tạo ra sự kí©h thí©ɧ cho nàng , khiến Dạ Yến phải lên tiếng rêи ɾỉ .
Chẳn mấy chốc y phục của cả hai đã được hắn cởi sạch , và tiếp theo đó là những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của nữ nhân , cùng tiếng thở dốc của nam nhân trong sương phòng vang lên đều đặn kéo dài suốt , đến hai canh giờ sau mới ngưng lại .
Tước Thiên vui vẻ ôm nương tử vào lòng nhắm mắt dưởng thần .
Cốc... cốc...cốc tiếng gõ cửa vang lên , và một giọng nói của hắc y vệ vang lên :
Thưa chủ nhân đã sắp đến giờ cúng trăng và dự lễ rước đèn rồi thưa chủ nhân .
_ Ừ để ta chuẩn bị rồi ra ngay .
Trương Dạ Yến cũng vội vã ngồi dậy khi nghe lời ca ca của mình vừa nói, mặc lại y phục, sửa sang lại tóc tai, và đánh lại son môi đã bị mất vì ai kia, nắm tay phu quân, cả hai bước ra khỏi sương phòng, theo sau hai người là bốn y vệ thân tính .
Một bàn tiệc lớn đặt giữa trong khuôn viên tướng phủ , ở trên đầy đủ các bánh, hoa, quả, và đèn thì được treo thắp sáng khắp nơi trong tướng phủ, nhìn thật là đẹp mắt .
Tước Thiên cầm trên tay ba nén hương , hắn đứng nghiêm chỉnh mà khấn nguyện nơi hương án , hắn khấn xong rồi quay sang nương tử khẻ nói :
_ Nàng cũng thắp hương đi !
_ Dạ phu quân !
Thật thành tâm Dạ Yến lúc này chỉ cầu mong quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa cho dân chúng no ấm , và cũng cầu nguyện cho mình và Tước Thiên luôn mãi ở bên nhau hạnh phúc .
Buổi lễ cúng đã xong , Tước Thiên nắm tay nương tử đến bên đình Ngọc Các , cùng với nàng và mọi người xem pháo hoa , rước đèn , ngắm trăng .
Tước Thiên nhìn nàng cười tươi nói :
_ Nương tử nàng ngồi xuống đây ta có một thứ tặng nàng , lấy từ trong tay áo lấy ra một hộp dài bằng gỗ , hắn đưa cho Dạ Yến nói nhỏ :
_ Ta tặng nàng , Dạ Yến vui mừng mở ra xem, lòng nhiều hạnh phúc cùng cảm động hai hàng nước mắt lúc này lặng lẽ rơi xuống như mưa .
Một cây trâm ngọc bích hình hoa Lan được nghệ nhân làm thật tinh xảo , và một sợi dây chuyền hình hoa Lan .
_ Nàng thích không ?
Hắn nhìn nương tử khẻ hỏi .
_ Dạ rất thích phu quân , đa tạ phu quân, để ta đeo dây chuyền cho nàng .
_ Nói là làm đứng lên đeo sợi dây cho nương tử , và cài cây trâm lên tóc nàng , pháo hoa được chuẩn bị sẵn lúc này chợt nổ lên thật đẹp , hai người cùng nhau nâng chung rượu chúc mừng tết đoan ngọ vui vẻ .
_ Cạn nào nương tử , nàng ăn bánh đi .
_ Dạ phu quân ! Pháo hoa thật là đẹp quá phu quân ơi .
Tại sương phòng một bóng đen xuất hiện hắn lẽn vào phòng của Tước Thiên bằng lối cửa sổ, hắn tìm một vị trí thích hợp ẩn núp chờ cơ hội ra tay với Trương Dạ Yến .