Trương Dạ Yến tỉnh dậy ngoài trời đã hơn canh hai, nàng bước chân nhẹ nhàng đi ra phía ngoài sân, ánh sáng trăng chiếu xuống mãnh sân vườn, chung quanh khung cảnh thôn quê thật bình dị, Dạ Yến bước đến cái ghế gỗ gần đó ngồi xuống.
Mắt phượng nàng nhìn xa xôi Dạ Yến chợt cười khổ, nàng suy nghĩ:
" Ở cuộc sống hiện đại, bản thân là một đặc cảnh, ra vào trong lửa đạn, đối đầu nguy hiểm không trùng bước, bỏ sức mình bảo vệ mọi người, bảo vệ đất nước, sống liêm chính một lòng ngay thẳng, ấy vậy mà vẫn bị người lừa dối, phản bội đến nỗi bị người xác hại thương tích đầy mình, thê thảm hơn còn bị xuyên không trở về thời cổ xưa ".
" Những tưởng người xưa họ hiền lành, chân thật nhưng xui xẻo lại gặp tên tướng quân gì đó, vương gia gì đó thật là phải gọi hắn là ác ma mới đúng, mà còn cái tính ngang ngược, lại đầy dâʍ ɖu͙© nữa chứ, thật là mình quá xui xẻo mà ".
" Thân trong trắng nàng giữ gìn bao nhiêu năm, vừa xuyên qua liền bị tên đó chiếm đoạt, nhưng nghĩ ra nếu như không có hắn cứu thì mình đã chết rồi không chừng, thì thôi cứ xem như trong trắng này, nàng trả nợ ơn cứu mạng của hắn vậy ".
Dạ Yến ngã người dựa vào tường gỗ, mái tóc nàng xõa dài quá lưng, cơn gió thổi qua thổi mùi thơm trên tóc nàng bay xa, nàng lầm thầm trong miệng " mình phải kiên cường đứng lên, làm lại từ đầu ở cái thế giới này, phải mạnh mẽ không khuất phục bất cứ thế lực nào, bất quá thì chết, chết cũng không có gì là đáng sợ ".
Dạ Yến đã xác định rõ tâm trí của mình, nàng đứng dậy đi vào nhà, nằm xuống lại trên giường, trước tiên phải giữ sức khỏe, có sức khỏe thì mới làm được những điều khác, nghĩ xong Dạ Yến liền nhắm mắt an ổn ngủ tiếp.
_" Ò ó o "
Tiếng gà gáy vang báo hiệu trời đã sáng trên mái nhà, ánh nắng dịu của buổi sáng chiếu vào giường ngủ của Dạ Yến, nàng nhẹ nhàng mở mắt, thu dọn gối, chăn của mình ngăn nắp, nàng đi ra sau vệ sinh cá nhân, khi trở ra ngoài nhà trước, trên bàn vuông nhỏ, bữa sáng đã được dọn, trên bàn là ba bát cháo trắng, một chén dưa muối và màn thầu.
Nàng nhìn những món này, mắt phượng mở to hết mức có thể, thật sự là lạ quá, trước đây nàng chưa từng ăn qua như vậy.
Thúy Nhi nhìn nàng đứng đơ ở đó cô bé cười tươi lên tiếng:
_" Tỷ tỷ mau ngồi xuống ăn điểm tâm đi ạ".
Nghe tiếng nói nàng chợt tỉnh táo, đầu liền gật nhẹ, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống ghế miệng cũng liền hỏi:
_" Thúy Nhi! mẫu thân của em đâu rồi, sao bá mẫu không cùng ngồi ăn?".