Tước Thiên từ trong cung vừa về tới phủ, chân bước vội vàng về sương phòng, vừa vào đến bên trong, một cảnh tượng trước mắt làm cho hắn giận xanh mặt, một cậu nhóc mũm mĩm ngồi bệt dưới đất tay phải cậu bé đang cầm cây bút cậu quẹt hăng hái trên một tờ giấy, còn chung quanh cậu là một mớ hỗn độn, nào đồ chơi, sách, mực , chăn gối, trên sàn nhà, cùng trên tường thì dính đầy màu mực đen thui .
Tước Thiên liền nhanh chóng bốc hỏa khi mắt nhìn thấy phòng ngủ của hắn lúc này không khác gì một cái chuồn heo, hắn đỏ mặt đôi mục quan trừng to đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào cậu bé ngồi dưới đất miệng hắn há to và hét lớn hết sức có thể.
_ Đức............... nhi!
_ Con đã làm gì trong sương phòng của ta thế này hả ? .
Cậu bé nghe tiếng hét quá lớn làm cậu giật bắn người, mắt liền mở to nhìn lên, cậu nhanh liền đứng dậy, cả người rung rẫy, gương mặt liền tái mét vì sợ hãi, miệng nhỏ cậu lắp bắp nói .
_ Phụ.......thân!..người về rồi....Đức nhi xin thỉnh an phụ thân, miệng cậu bé thì nói, nhưng bàn chân thì từ từ di chuyển về phía hướng cửa phòng .
Tước Thiên nhìn con trai cái miệng nhỏ giảo hoạt chu lên nói, nhìn thật đáng yêu, nhưng hắn phải cố kìm lại, vì nó quá phá phách không thể nào chịu nổi nữa, hôm nay nhất định phải trị tội nó cho ra trò .
Tước Thiên nghiêm lại nét mặt, đôi mục quan nhìn hài tử giọng trầm ấm mang theo khí lạnh lên tiếng hỏi hài tử một lần nữa .
_ Đức Nhi con hãy nói cho ta biết những thứ này là sao đây ? Lúc này bàn tay hắn đưa ra chỉ vào những thứ nằm ngỗn ngang khắp trong phòng .
Đức nhi nhìn phụ thân miệng nhanh nhẹn đáp nhỏ .
_ Đức nhi là học theo phụ thân làm công việc, phê tấu chương ạ .
Nghe tên tiểu hài tử nói Tước Thiên liền tức giận quát lớn .
_ Phụ thân của con mà làm việc như thế này sao hả ? Con thật là quá ngông cuồng, cùng giảo hoạt, con đang làm cho sương phòng của ta thành một cái chuồng heo thì đúng hơn đó .
_ Phụ thân không nói nhiều với con nữa, hôm nay ta nhất quyết phải phạt nặng con mới được, Đức Nhi con mau qua đây cho ta ! .
Đức nhi vừa nghe đến từ phạt thì cậu liền quay lưng nhanh chân co giò bỏ chạy ra khỏi sương phòng, vừa chạy miệng cậu vừa la và gọi lớn cầu cứu mẫu thân của mình .
_ Mẫu thân ơi, mau cứu Đức nhi! Mẫu thân ơi hãy cứu con với .
Tước Thiên nhìn thấy con bỏ chạy mất, hắn tức giận bước chân rời khỏi sương phòng, miệng gọi người vào dọn dẹp lại phòng, chân liền nhanh chóng thi triển khinh công phóng theo sau hài tử của mình .
Hắn nhìn con trai tròn tròn, trắng , mũm mĩm cái tướng chạy thật rất đáng yêu, hắn biết con sẽ tìm đến nương tử cầu cứu, hắn cứ theo sau tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn .
Trương Dạ Yến sau khi hạ sanh được sáu tháng, nàng liền quay lại luyện võ, lại thêm được phu quân chỉ dạy nên võ công của nàng hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều, trong lúc này nàng đang luyện kiếm, bên tai nàng vừa nghe ra tiếng con trai gọi lớn cầu cứu, Dạ Yến giật mình liền buông kiếm phóng nhanh ra phía bên ngoài, mắt phượng nàng liền nhìn thấy cậu con trai tướng chạy nhanh ụt ịt chạy về hướng của mình, miệng bé vẫn la to .
_ Mẫu thân ơi ! Người hãy cứu Đức Nhi với, phụ thân bắt phạt Đức Nhi kìa mẫu thân ơi ! .
Dạ Yến nghe được lời hài tử nàng lắc đầu cười tươi, hai cánh tay liền nhanh đưa ra trước để ôm cả người bé lên, nàng nhìn con trai đang thở hồng hộc vì mệt, trên trán thì đầy mồ hôi, nàng đau lòng lấy khăn tay lau cho con, nàng nhìn con khẻ trách mắng :
_ Hài nhi! Con lại phá phách nữa đúng không, con nói ta nghe con lại phá cái gì của phụ thân vậy ? .
Cậu bé mếu máo đôi mắt to tròn xinh đẹp đang ngấn lệ cậu nhìn mẫu thân miệng chu lên kể lể .
Đức Nhi không có phá gì cả, hài nhi chỉ học theo phụ thân phê tấu chương dùm Hoàng bá bá thôi ạ .
Trương Dạ Yến nghe hài tử nói, nàng liền đơ mặt, đôi mắt phượng trở nên dại khờ nhìn cậu con trai, mà nàng không hiểu con trai vừa nói vậy là ý gì nữa .
Lúc này từ xa một thân trường bào trắng khoan thai đi tới gần hài mẫu tử của họ, Dạ Yến cười tươi nhìn hắn lên tiếng .
_" Phu quân chàng về khi nào vậy ? "
Vòng tay hắn ôm eo nàng, hôn lên môi nàng, rồi nhìn qua hài tử đang trên tay nàng hắn liền thay đổi sắc thái, gương mặt trở nên lạnh lùng nói .
_Con đó! Hãy mau đi đến từ đường mà chịu phạt đi, nhanh con mau đi đi ta không muốn lập lại lời nói thêm một lần nào nữa đâu .