Trên bàn hiện có rất nhiều món ăn ngon, tất cả điều tốt cho thai phụ lúc này Tước Thiên rất yêu thương gắp thức ăn vào chén cho nương tử , giọng hắn nhỏ nhẹ lên tiếng : " nương tử nàng ăn nhiều vô hài nhi mới khỏe mạnh được" Trương Dạ Yến không nói gì nàng chỉ gật nhẹ đầu, từ tốn mà ăn.
Ngồi đối diện họ là Vĩnh Phúc hắn cũng liên tục gắp thức ăn cho Uyển Ngọc, hắn thật ôn nhu mà chăm sóc nàng .
Nhưng hai nữ nhân ăn không được bao nhiêu, khi vừa để miếng cá vào miệng nuốt xuống, bất ngờ một cảm giác buồn nôn ập tới, không ai hẹn ai , cả hai nữ nhân đều ôm miệng chạy ra ngoài nôn , những gì vừa ăn vào thì lập tức bị tống trở ra không còn xót tí gì.
Vĩnh Phúc cùng Tước Thiên lo lắng chạy theo các nàng , hai nam nhân đau lòng nhìn nương tử nôn đến độ gương mặt đỏ lên hết , hơi thở cũng trở nên khó khăn, Tước Thiên ngồi xuống bên nương tử, bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng, Vĩnh Phúc cũng lo lắng ôm lấy người nương tử, bàn tay hắn nhẹ xoa lưng nàng, lên tiếng hỏi : " hoàng hậu nàng có đở hơn chút nào không ? " .
Tước Thiên lên tiếng gọi : " người đâu lấy nước qua!" .
Dứt lời nha hoàng liền chạy đi lấy, ít giây sau đem đến hai cốc nước, Tước Thiên cầm một cốc đưa qua hoàng huynh, Vĩnh Phúc cầm lấy nhẹ nhàng đút cho nương tử uống, Tước Thiên cũng ôn nhu đút cho nương tử, cả hai nam nhân diều hai nương tử của họ trở lại bàn ăn .
Kỳ Lôi liền đưa đến trước mặt hai huynh trưởng hai viên dược liệu, liền lên tiếng nói : " hai huynh cho các tỷ ấy uống đi, cái này giúp các tỷ và thai nhi khỏe hơn, đây là dược liệu bồi bổ cho sức khỏe, Kỳ Lôi nhìn hai tẩu tẩu lên tiếng hỏi : " các tỷ có thèm ăn gì không? " .
Dạ Yến nhìn Kỳ Lôi cười nhẹ nói : " ta thèm khoai tây chiên ăn cùng thịt bò bích tếch " những người có mặt ở đây liền há lớn miệng ngạc nhiên nhìn nàng, Tước Thiên nhìn nàng hỏi : món đó là gì? Ở đâu bán hả nương tử ?.
Dạ Yến nhìn mọi người ngạc nhiên nàng cười nhẹ nói : ta biết làm , để ta tự làm không làm phiền mọi người đâu.
Tước Thiên nghe nàng nói hắn châu mày không vui lên tiếng : " không được! Nàng đang mang thai không được làm gì cả" nàng hãy chỉ cho gia nhân , họ sẽ làm cho nàng ăn , Dạ Yến mặt không vui nhìn hắn đáp, vậy thì thϊếp không ăn nữa nhịn đói luôn .
Tước Thiên nghe vậy đành chào thua nương tử của mình, hắn lắc đầu nói : " thôi được được ta theo ý của nàng được chưa hả? " Dạ Yến liền cười nhẹ nhìn Tước Thiên.
Vĩnh Phúc nhìn sang nương tử lên tiếng hỏi : "Uyển Ngọc nàng có thèm ăn món gì không? " .
Uyển Ngọc cuối đầu cười nhẹ nói : thϊếp thèm kẹo hồ lô ,và bánh hoa quế thôi, Vĩnh Phúc gật đầu liền nói : " được ta bảo người mua cho nàng" .
Kỳ Lôi lên tiếng gọi : " Người đâu! Mau đi mua kẹo hồ lô liền cho hoàng hậu " nhận lệnh gia nhân liền chạy vội ra ngoài Kỳ Lôi cũng dặn nhà bếp làm bánh hoa quế cho hai nàng.
Trên bàn ăn các nam nhân tiếp tục dùng bữa, cuối cùng bữa ăn cũng xong, Vĩnh Phúc đưa nương tử ra hoa viên dạo mát, Dạ Yến thì được phu quân bế về sương phòng vì nàng nói là buồn ngủ.
Kỳ Lôi cũng rời bước về sương phòng của mình, hắn nằm trên giường mà nhớ nhung về nương tử của mình .
Tại giang nhà gổ lúc này Uyên Nghi đã ăn cơm xong, nàng nhờ Ảnh Dạ đi tìm cho mình tấm gổ, nàng nhờ họ cắt ra thành những miếng bằng nhau kích thước, chà lán mặt trên nàng dùng viết, vẽ lên những biểu tượng của bộ bài tây đủ năm mươi hai tấm bài , để phơi cho khô mực, ngày mai có thể chơi rồi, nàng cười thầm trong bụng .
Mộ Nghiêm thấy nương tử và hai y vệ lui cui làm việc gì đó, hắn lên tiếng muốn vào làm phụ nương tử, ai ngờ bị nàng trừng mắt nhìn, ý không cho, nên hắn đành lặng lẽ đứng nhìn nàng .
Uyên Nghi làm xong, liền đi tắm thay y phục nàng nói với hai ca ca : " chúng ta ra ngoài đi dạo chút cho mát được không hai ca ca? " .
Anh em họ Ảnh nào dám từ chối nàng, họ sợ nhìn thấy nàng khóc, đầu họ gật lia lịa nhìn nàng.
Uyên Nghi đi giữa hai bên tả, hữu là anh em họ Ảnh, thời tiết đêm nay thật mát mẻ , lại có trăng sáng thật đẹp, nàng nhìn Ảnh Dạ đang ôm cây cổ cầm mà nàng mới hỏi mượn của Mộ Nghiêm, nàng lên tiếng hỏi : " ở đây có cảnh vật nào đẹp không vậy dạ ca ca ?" .
Ảnh Dạ nghe nàng hỏi, hắn quay sang nhìn nàng khẻ nói : " có đó tiểu muội, cách đây không xa về hướng nam" Uyên Nghi thích thú liền nói : " vậy chúng ta đi đến đó đi các huynh " hai nam nhân nhìn nàng cười nhẹ, mỗi người xách một bên cánh tay cả hai thi triển khinh công đem nàng đến đó cho lẹ .
Ít phút sau cả ba người đã đứng trước một dòng thác thật là đẹp, dòng nước trong xanh, cây cỏ xanh tươi, nhìn lên ánh trăng chiếu xuống dòng thác , nhìn từ xa như là một cảnh thần tiên , Uyên Nghi thích thú lớn tiếng nói : " oa đẹp quá các huynh ơi, muội thích quá phải chi muội có một gia trang ở đây, cùng với những người thân yêu sống đến già , thì còn mong ước gì hơn nữa các huynh nghĩ có đúng không? "
Hai nam nhân nhìn nàng liền gật đầu , Uyên Nghi nhìn Ảnh Dạ nói : " ca ca huynh đưa cây cổ cầm đây cho muội " .
Ảnh Dạ đưa cổ cầm cho nàng, Uyên Nghi ngồi xuống thảm cỏ, đặt cây cổ cầm an vị trên đùi, nàng nhìn hai nam nhân nói : " hai huynh ngồi xuống muội đánh và hát một bài cho các huynh nghe nha " .
Hai y vệ liền ngồi xuống kế bên nàng, Uyên Nghi lướt nhẹ các ngón tay trên dây đàn tiếng đàn trong trẻo vang lên, tiếp theo là giọng hát ngọt ngào của Uyên Nghi cất lên, hai anh em họ Ảnh liền ngẩn ngơ họ trong lòng thầm khen ngợi " ôi trời ơi, không ngờ muội muội lại hát hay, mà chơi đàn lại quá tuyệt như vậy kia chứ " .
Lúc này tại nhà căn nhà gỗ, Bạch Mộ Nghiêm đọc sách trong thư phòng hồi lâu, hắn chợt cảm giác sao trong nhà lại im lặng như vậy, thường thì nương tử hay trò chuyện với hai tên y vệ kia rất nhốn nháo, sao giờ lại im như vậy a ? Hắn liền đứng lên bước ra khỏi thư phòng.
Mộ Nghiêm đi hết nhà mà không thấy người đâu cả, bước vội ra trước cửa hắn lên tiếng gọi lớn hắc y vệ các người có ở đó không?.
Vừa dứt tiếng gọi từ trên cây lớn một bóng hắc y vệ phóng xuống trước mặt Mộ Nghiêm, hắc y vệ nhìn Mộ Nghiêm đáp : " tôi Lăng Triệt xin chào công tử! Người gọi chúng tôi có việc gì không?" .
Mộ Nghiêm nhìn Lăng Triệt nói : " các người có thấy nương tử của ta đi đâu không?"
Lăng Triệt cười nhẹ đáp : " phu nhân cùng hai huynh đệ họ Ảnh đi đến dòng thác đằng kia chơi rồi ạ, phu nhân đang chơi đàn ở đó đấy Mộ công tử " .
Nghe y vệ nói Mộ Nghiêm gật nhẹ đầu lên tiếng cảm ơn Lăng Triệt rồi quay đầu từ tốn bước đi về hướng đó .
Trở lại dòng thác Uyên Nghi vừa hát xong một bài, nàng đầy vui vẻ nên lại đánh thêm một bài nữa hai y vệ đang say mê nghe, bỗng dưng từ trên cao hai ám khi bay tới gim thẳng lên trên cổ của hai y vệ, ít giây sao đó cả hai đều nhắm mắt nằm xuống cỏ ngủ ngon lành, Uyên Nghi lo mãi đánh đàn nên không biết gì, vả lại nàng nghĩ họ buồn ngủ nên nàng cũng để yên cho họ ngủ, lúc này từ trên cây một bóng nam nhân phóng xuống đứng trước mặt nàng, Uyên Nghi giật mình , ngừng lại đánh đàn, nàng lo lắng lớn tiếng gọi : " hai ca ca mau dậy đi có người lạ, Ảnh Dạ! , Ảnh Tuyết! các huynh mau dậy đi! " .
Tên nam nhân nhìn nàng cười nhẹ nói : " bọn họ trúng thuốc của ta rồi nội trong ba canh giờ không có khả năng tỉnh lại đâu, lần trước ta để tuột mất nàng, lần này thì nàng không có cơ hội thoát đâu " vừa dứt lời cánh tay liền vương tới bắt lấy người Uyên Nghi, nàng nhanh nhẹn tránh được , vội quay đầu bỏ chạy, nhưng tên nam nhân chỉ cần tung người là đã đến trước mặt nàng rồi, hai cánh tay ôm lấy nàng, hắn lấy từ đai lưng ra viên dược, ép nàng mở miệng bỏ viên dược vào miệng, ép nàng nuốt xuống hắn dùng dây trói chân tay nàng lại mà ngồi chờ đợi .
Uyên Nghi biết đó là thuốc gì nên nàng lớn tiếng kêu : " cứu tôi với! .. Có ai không cứu tôi với! " .
Mộ Nghiêm đang thư thả bước đi bỗng một tiếng kêu làm Mộ Nghiêm chợt dừng lại bước chân lắng nghe , hắn giật mình khi nghe ra tiếng kêu đó là của nương tử, hắn liền tung người thi triển khinh công lướt gió với tốc độ nhanh nhất về phía tiếng kêu cứu của nương tử .