Một cô gái ganh tị với Đoàn Chân Ái, nói. “Đoàn Chân Ái, lần trước Mỹ Anh, Bội Đan, Tiểu Dung kết hôn hoa cưới đều do cậu chụp được. Rốt cuộc bao giờ cậu mới lấy chồng? Cậu như vậy làm chúng tôi không giành được hoa cưới, hại chúng tôi đều không lấy được chồng.”
“Cậu cho rằng tôi thích bị người khác vượt mặt mà kết hôn trước sao. Lần này tôi chắc chắn sẽ lấy được chồng.” Đoàn Chân Ái vỗ ngực tự tin.
Đám con gái tản đi nơi khác, một số khác bỏ về.
Đoàn Chân Ái vẫy bó hoa cưới về phía Điền Chính Quốc, cười toe toét. Anh miễn cưỡng cười đáp lại.
Đoàn Chân Ái nghĩ ngợi một lúc lên sân khấu cướp micro, nói dõng dạc. “Các vị bà con thân thích, các vị bằng hữu bốn phương. Chân Ái tôi hôm nay xin phép được xin của mọi người chút thời gian. Tại vì hôm nay là ngày tôi và bạn trai tôi - Điền Chính Quốc ở bên nhau tròn ba tháng.”
Cô nói tới đây, có tiếng cười khúc khích từ phía dưới rộ lên. Điền Chính Quốc chỉ muốn đất nứt ra để chui xuống vì xấu hổ.
Cô nhìn về phía Điền Chính Quốc, tiếp tục nói. “Chính Quốc, anh biết em ghét nhất là loại người nhát gan. Anh hẹn hò với em lâu như vậy rồi, rốt cuộc anh có thật lòng muốn ở bên em hay không? Hôm nay anh hãy dũng cảm nói ra đi. Nếu anh không có ý định ở bên em thật lâu thì hôm nay anh cũng cứ nói luôn ra. Nghe chưa hả?”
Đám bạn ngồi cùng bàn với Điền Chính Quốc cười thầm.
Trời ạ, hẹn hò với cô ta ba tháng, cảm giác một ngày dài như một năm vậy. Nếu như thật sự phải kết hôn, với sức khỏe như voi của cô ta, mình ít nhất còn phải đợi thêm 30 năm nữa chắc mới lấy được tài sản của cô ta. Điền Chính Quốc vuốt trán dù chẳng có giọt mồ hôi nào.
“Thời gian đã hết, mời lên sân khấu.” Đoàn Chân Ái nói.
Điền Chính Quốc uống hết cốc bia, rồi bước lên sân khấu đứng cạnh cô. Cô đưa micro cho anh.
Hít một hơi thật sâu, anh nói. “Đoàn Chân Ái, tôi chịu đủ rồi. Nếu như không phải vì cô có rất nhiều tiền thì tôi cho dù chỉ là ở bên cô một tiếng cũng không chịu nổi cái tính sớm nắng chiều mưa, tính khí nóng nảy của cô. Cô muốn tôi lấy cô sao? Cả kiếp này rồi kiếp sau, kiếp sau nữa, tôi cũng không thể kết hôn với một con cọp cái.”
Những người phía dưới tròn mắt kinh ngạc, mồm há to. Còn Đoàn Chân Ái điên tiết, cô trợn mắt. “Bây giờ anh muốn sao? Anh uống say rồi phải không? Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem nào.”
“Tôi đâu có giống dạng nhà giàu mới nổi như cô. Không trình độ, không văn hoa, không phẩm chất, không tài năng. Nhất định sẽ không có ai yêu.”
“Cái đồ nhát gan. Anh là loại sống bám váy đàn bà, anh có tư cách gì mà nói hả?” Đoàn Chân Ái xoắn tay áo, túm tóc, túm cổ Điền Chính Quốc, luôn miệng chửi bới. “Hôm nay tôi mà không gϊếŧ anh thì tôi không phải họ Đoàn. Anh dám sống bám váy tôi, đồ thỏ đế. Anh muốn gì hả?”
Giang Thy Doanh - bạn thân của cô lên cản nhưng cả hai vẫn lao vào cấu xe nhau.
“Tôi nói cho biết cái thứ con gái dữ dằn như cô có ma mới thèm.”
“Đồ khốn, anh nói ai dữ dằn… đừng cản tớ… tớ phải gϊếŧ con người kia…” Giang Thy Doanh giữ chặt bạn mình.
Điền Chính Quốc nói tiếp. “Im lặng, tôi có lời muốn nói. Tôi cứ tưởng rằng tôi có thể chịu được tính cách của cô, ở bên cô thì có thể thuận lợi bước chân vào giới thượng lưu. Không ngờ rằng giới thượng lưu căn bản chỉ coi cô là dạng con gái thô tục nhà giàu mới nổi. Tiệc, cắt băng khánh thành, hoạt đồng từ thiện căn bản không có ai mời cô tới dự. Tôi nói cô nghe nếu như tôi thật sự cưới cô, tôi ở nhà thì sống không sung sướиɠ, tôi ra ngoài mà đem theo cô còn sợ thế diện nữa.”
Những người có mặt tại buổi lễ đều chuyển sự chú tâm của mình sang cặp đôi đang gây rối trên sân khấu.
Đoàn Chân Ái cũng không thua gì, lớn giọng gào to. “Giới thượng lưu thì có gì ghê gớm chứ? Tôi sẽ gia nhập giới thượng lưu cho anh xem.”
“Cô đừng có nằm mơ. Cô không bao giờ gia nhập được vào giới thượng lưu cũng chẳng có ai thèm yêu cô đâu.”
“Tôi nói cho anh biết Đoàn Chân Ái tôi nhất định sẽ gia nhập vào giới thượng lưu, tìm một bạn trai đẹp trai, nhiều tiền hơn anh, có khí chất, có văn hóa hơn anh cả ngàn lần. Quan trọng nhất là đó sẽ là một anh chàng đẹp trai giàu có hơn tôi và yêu tôi vô cùng.” Trong cơn tức giận, Đoàn Chân Ái hùng hổ nói.
“Là cô nói đấy nhé. Được. Cô đợi một chút.” Điền Chính Quốc lấy điện thoại ra, vào chế độ ghi âm. “Cô dám nói lại lần nữa không?”
“Đừng mà, Chân Ái.” Giang Thy Doanh giựt áo bạn.
Nhưng cô không đoái hoài đến. Hắng giọng, cô nói. “Tôi - Đoàn Chân Ái tại đây nói rõ cho anh biết…”
Giang Thy Doanh bịt miệng cô. “Đừng kích động.”
“Bỏ tớ ra.” Đoàn Chân Ái đẩy bạn sang bên, nói với vẻ tự tin. “Ngày này năm sau nếu như tôi vẫn chưa tìm ra được một người bạn trai giàu có, đẹp trai, có tiển hơn anh thì tôi…tôi sẽ cạo trọc đầu làm ni cô.”