Cô gái thức dậy khi trời vẫn còn tối, nhưng không hiểu vì lí do gì mà đứng lì ở một chỗ cho tới tận bình minh. Ở bên ngoài mặt trời đã nhô cao, chiếu sáng rõ mọi thứ. Bóng của chiếc cabin trải dài trên mặt cát, tối hôm qua chủ nhân của nó đã trở về.
Cô chưa rơi nước mắt nhưng hai tròng mắt thì đã đỏ hoe. Cô khịt mũi, hít thở và lau bớt đi lớp nước còn đang ứ đọng trên bờ mi của mình. Ánh sáng xuyên qua ô cửa kính, dần chiếu sáng hết mọi thứ có trong căn phòng. Cô đã đứng ở đây và nhìn hắn được một lúc, trong lòng cô ngổn ngang, không biết phải làm như thế nào cả.
Chiếc bàn vẫn đổ từ khi cô rời đi, cái ngăn kéo của nó thì bây giờ đã bị đá bay ra một góc. Mọi thứ gần như đổ vỡ hết. Tất cả đều là do cô làm, cô đã gây ra tất cả mọi thứ.
Chỉ ba ngày trước khi cô đến đây, nơi này vô cùng ngăn nắp, tuy rằng nó có hơi cũ một chút, nhưng lúc nào cũng ấm áp.
Ba ngày sau khi cô đến, mọi thứ đã tan tành hết cả. Chủ nhân của nó hiện tại đang nằm sấp ngay trước cánh cửa, không thấy động tĩnh gì. Lớp áo trên lưng của hắn đã trở thành một mớ vải vụn, bên dưới là những vết thương, kinh khủng tới mức không thể diễn tả bằng lời.
Hắn còn chưa chết, cô đã kiểm tra rồi. Nhưng bây giờ có vẻ như không còn ai có thể cứu được hắn nữa. Cùng lắm hắn chỉ giữ được mấy hơi tàn. Trở về đến đây mà còn sống đã là kỳ tích.
Cô nhắm mắt, hít thở, lấy lại bình tĩnh. Tuy không hiểu tại sao hắn cứ hành động ngu ngốc tới mức như vậy nhưng cô rất cảm kích hắn, có thể nói từ trước đến nay hắn là người tử tế nhất mà cô từng gặp. Giờ cô không thể làm gì cả, thậm chí là chôn cất hắn. Cô càng ở lại đây lâu thì sẽ càng nguy hiểm. Bão đã ngừng rồi, giờ chỉ cần một vài người đến, kết cuộc của cô là gì thì không cần phải nói cũng biết. Không có hắn ở đây, cô không thể làm được gì cả.
Lựa chọn lí trí nhất của cô bây giờ là rời đi. Chiếc xe vẫn còn ở ngoài đó, bây giờ cô đi thì vẫn kịp.
Cô khẽ cúi đầu, nói một câu "Cảm ơn!" sau đó không nhìn hắn nữa. Cô cầm lấy chìa khóa xe sau đó bước qua cơ thể của hắn, dứt khoát bỏ đi. Cô vẫn còn việc phải làm, cô cần phải sống sót.
Cô đi tới phía cánh cửa và mở nó ra, cơn gió bên ngoài ngay lập tức ùa vào trong căn phòng. Cô ngửa cổ hít lấy một hơi thật sâu, không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì.
Khi vừa định đi tiếp thì một mảnh giấy bay từ trong ra chắn ngang tầm mắt của cô. Nó lượn quanh mấy vòng, sau đó mới rơi xuống đất. Cô nhìn hình vẽ trên tờ giấy, thoạt đầu là ngạc nhiên, sau đó thì run rẩy toàn thân.
Cô cúi xuống và nhặt mảnh giấy kia lên, muốn xem lại cho rõ. Không sai, đây là những mảnh giấy mà hắn hí hoáy ngồi vẽ. Cô quay lại. Bên trong cabin bây giờ bay toàn giấy là giấy, tất cả đều những bức chân dung vẽ chung một khuôn mặt, một cảnh vật, một con người. Tầm mắt của cô nhòe dần đi và rất nhanh chóng đã không còn nhìn thấy gì nữa. Mảnh giấy trong tay cô rơi xuống đất, trên đó vẽ khuôn mặt của cô đang khóc, khi hắn giúp cô lau đi những vết bụi bẩn.
Cánh cửa cabin được đóng lại, sẽ không có ai rời đi nữa cả.
Cô khóc, khóc rất lớn, nấc lên thành tiếng. Vừa khóc cô vừa lau nước mắt, kéo người đàn ông nằm ở trước cửa vào trong tấm thảm. Cô xé toạc lớp áo xơ xác còn bám dính trên cơ thể của hắn, sau đó lại xé toạc vạt áo của mình. Cô đặt tấm vải lên miệng vết thương. Đôi tay cô run rẩy, chẳng bao lâu đã nhơ nhớp toàn máu là máu. Hết tấm vải này đến tấm vải khác được đặt xuống, vừa chạm vào da thịt người bên dưới đã bị nhuộm thành một màu đỏ. Cô đang cố gắng cầm máu cho hắn, mặc dù cô biết điều đó là vô ích. Vừa làm cô vừa nói "Xin lỗi!" và "Xin lỗi"...
Cô chỉ dừng lại khi chiếc áo của cô đã tả tơi tới mức không thể xé thêm được nữa. Lưng của người đàn ông bây giờ đã biến thành một mảng vải máu, đầm đìa, và đỏ thẫm.
Cô vẫn khóc, nhưng không còn nhiều nữa. Trên tay cô là một miếng vải dính máu, có lẽ do cô chưa kịp đặt vào. Cô nhìn người đàn ông trước mặt. Thân nhiệt của hắn giờ đã biến mất, không còn lại chút hơi ấm nào cả.
Cô dùng miếng vải lau sạch đôi tay của mình, sau đó đứng dậy và lột hết những gì còn đang vương trên thân thể. Cô đặt hắn nằm ngửa ra. Mặc dù có hơi ngần ngại, nhưng cuối cùng cô cũng tháo cái khăn bịt mặt của hắn xuống. Bây giờ dù hắn trông có như thế nào, đối với cô cũng không còn quan trọng.
Thế rồi khi chiếc khăn được tháo ra, cô giật mình, thất thần. Sau đó cô bật cười, vừa cười vừa khóc.
Mặc cho gương mặt vẫn còn nhớp nước và đôi mắt vẫn đang đỏ hoe, cô nằm xuống, dùng thân thể của mình để sưởi ấm cho hắn. Cô kéo tấm vải lên, phủ kín cho cả hai người. Cô ốm lấy cổ hắn, cạ má mình vào khuôn mặt của hắn, sau đó thủ thỉ vào tai hắn:
"Thôi được rồi, em thừa nhận mình đã hoàn toàn bị rung động."
Cô tựa đầu lên vai hắn rồi ngủ thϊếp đi. Gương mặt cô vừa bi thương, vừa hạnh phúc.
Căn phòng lại yên lặng.