Chương 29: Chia tay

Đã ba ngày kể từ khi Phấn tới thành phố này. Những nơi cậu từng tàn phá vẫn đang được khắc phục lại. Phấn có tội, điều đó không cần phải tranh cãi. Cậu là nguyên nhân cái chết của một vài người và đã gây ra thiệt hại cho thành phố. Ở thời đại này không có thứ được gọi là luật pháp, tuy nhiên thì thành phố nào cũng có những quy định riêng của nó.

Ba ngày, nhưng vẫn chưa có động thái nào cho thấy Phấn bị phán xét cả. Nguyên nhân chính là ở cô. Hiện tại, ngoài Dương ra thì không có một ai dám động đến cô. Mà cô thì không bao giờ rời Phấn nửa bước. Thành thử, khi đám lính cấp cao bên hệ thống quân sự thắc mắc về chuyện này thì không biết phải tìm đến ai để hỏi. Sau cái đêm ấy thì Dương đã quay trở lại phòng, từ đó đến giờ cánh cửa phòng của hắn vẫn chưa mở. Thư Ký thì không cần phải nói, còn khi gặp Quạ, hắn chỉ dứt khoát phất tay: "Đi hỏi ông chủ!" Thế là cả đám lại nhìn nhau, rồi im thin thít biến mất.

Nói về Quạ, thì hắn đã quá đau đầu với chuyện của cô gái kia rồi. Từ ngày gặp cô ta, vầng trán của hắn gần như đã bị bóp nát. Hắn không còn muốn dính dáng tí gì đến cái chuyện tình tay ba sướt mướt đó nữa. Tuy nhiên, vào ngày thứ hai thì Quạ vẫn mang thuốc và một vài thứ đến cho cô gái, còn hỏi thăm tình của hai người. Cô gái đã cảm ơn hắn.

Hiện tại thì Phấn đang nằm trong phòng của cô. Cậu vẫn hôn mê từ tối hôm đó, có lẽ những thứ xảy ra trong ba tuần vừa rồi đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu. Không có ai dám lại gần cậu cả, thành ra chỉ một mình cô chăm sóc cho cậu. Hiện tại cô đang lau người cho Phấn. Chiếc khăn ở trong tay cô lướt qua khuôn mặt của cậu, còn cái chậu nước sạch thì đặt ngay bên trên đống giấy tờ tài liệu ở trên bàn.

Phấn nằm trên giường, đôi lông mi màu bạc cụp xuống, làn da trắng của cậu sáng lên vì lớp nước chưa kịp khô đi. Nhìn cậu bây giờ không khác gì một đứa trẻ con đang ngủ. Cô nhìn cậu, nhịn không được mà véo cái mũi của cậu. "Làm em khóc sưng hết cả mắt." Cô nói, sau đó bỗng nhiên im lặng.

Cô đặt ngón tay lên gò má của cậu mà vuốt ve nó. Khi cảm thấy sống mũi của mình lại bắt đầu cay cay. Cô vội vàng khụt khịt, hít thở để lấy lại bình tĩnh. Ba ngày nay cô khóc cũng đã đủ rồi, giờ việc cần làm không phải chuyện đó.

Cho đến tối, có một bóng người đi xuống, đứng ở cửa phòng mà đợi cô ở đấy. Không cần nhìn cô cũng biết đó là ai. Cô thở ra một hơi, đắp lại tấm chăn cho Phấn sau đó đi ra ngoài. Có một vài chuyện đã đến lúc phải giải quyết.

"Em kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra được chưa?" Dương hỏi, trong lúc nhìn ngắm bức tường từ ban công. Gương mặt của hắn giờ tiều tụy, mới có ba ngày mà nhìn hắn cứ như là đã trải qua ba năm vậy.

Cô gái đứng ngay cạnh hắn, đôi mắt cũng đang nhìn về hướng bức tường. "Giờ việc đó cũng không còn quan trọng!" Cô hít sâu một hơi, sau đó mới trả lời hắn.

Dương nghiến răng, hắn cũng đã tới giới hạn, câu trả lời của cô đã triệt để chọc giận hắn. "Chúng ta sắp cưới!" hắn gầm lên, sau đó quay sang đối mặt với cô. Khi thấy cô không nhìn hắn, hắn lại càng tức tối hơn. Ánh mắt của hắn như bị đốt lên bởi lửa vậy. Cô gái nghe xong câu nói của Dương thì nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

"Hai người đã ngủ với nhau rồi đúng không?" Dương chất vấn, hỏi một câu không nên hỏi. Hiện tại hắn đã không còn giữ được sự bình tĩnh thường ngày nữa. Mọi việc xảy ra như một cơn sóng thần, bỗng nhiên đổ ập lên đầu hắn. Hắn đã hoàn toàn mất đi tỉnh táo. Bây giờ ngoài nỗi đau vì bị phản bội ra thì đôi mắt của hắn đã không còn nhìn thấy một thứ gì.



"Em nói đi!" Dương tiếp tục gào lên.

"Tại sao anh không ở đó?" Cô đáp, giọng nói run rẩy.

"Sao cơ?" Dương tỏ ra bất ngờ với câu trả lời này của cô.

"Tại sao anh không đi tìm em?" Cô nhắc lại, nói theo một cách dễ hiểu hơn.

"Em trách anh?" Dương bàng hoàng. "Em chỉ đang cố kiếm cớ để bao biện cho việc em ở bên cạnh tên đó. Anh đã cử hai người giỏi nhất của mình đi, họ làm việc đó tốt hơn anh, nhanh hơn anh. Việc tốt nhất anh có thể làm cho em là ở lại đây!" Dương tiếp tục to tiếng.

"Em không hề trách anh," cô lắc đầu, đáp."Lúc trước, em cứ nghĩ là anh cũng đang chật vật giống em, em không hề trách anh, còn rất lo lắng cho anh. Sau khi tới đây, em cũng không hề trách anh, em hiểu những thứ anh làm là đúng. Tuy nhiên, sau tất cả những gì em đã trải qua, sau khi thấy anh có được tất cả những thứ này. Em có quyền hỏi anh câu đó." Cô gái đứng đối diện với thành phố về đêm. Thành phố ở bên nhìn từ bên ngoài là một kiểu, phản chiếu vào trong đôi mắt của cô lại thành một kiểu khác.

Dương thực sự bị câu nói này của cô làm cho cứng họng. Lần đầu tiên trong hai mươi sáu năm, có một câu hỏi của cô mà hắn không thể trả lời được. Phải, tại sao hắn lại không đi tìm cô mà để cô một mình chịu đựng tất cả mọi thứ như vậy? Việc hắn ở lại thành phố là đúng, nhưng tại sao hắn không làm sai đi?

Cô nghĩ lại chuyện cũ, cười chua chát. "Đã có rất nhiều người đàn ông có thể ngủ với em. Phải! Em và cậu ấy đã làʍ t̠ìиɦ, thậm chí còn là rất nhiều lần, tất cả đều là do em tự nguyện. Tuy nhiên, chỉ có một mình cậu ấy. Nếu đó là tất cả những gì anh muốn biết." Cô cũng nói ra một câu không nên nói, chỉ có điều không hề ngập ngừng. Có vẻ như mối quan hệ của bọn họ đã không thể cứu vãn được nữa.

Trái tim của Dương đã như bị một sợi chỉ buộc chặt. Nghe xong câu nói của cô thì sợi chỉ ấy ngay lập tức thiết lại, cắt tim hắn ra thành từng mảnh nhỏ. Hắn hoàn toàn sụp đổ. Người phụ nữ từng là của hắn đang đứng ngay trước mặt hắn, vậy mà bây giờ khoảng cách từ hắn đến người phụ nữ ấy xa tới mức hắn không còn nhìn thấy rõ nữa. Một giọt nước tràn lên từ đáy mắt của Dương, nhanh chóng chảy xuống. Đây là lần đầu tiên hắn thất bại, cũng là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt.

"Em xin lỗi," cô hít sâu một hơi. "Chúng ta chia tay đi."

Cô đã nói như vậy, sau đó bỏ đi.