Chương 2: Bom của xác sống

Vẻ đẹp chết chóc của Đầm Xác ban ngày là một kiểu, ban đêm lại thành một kiểu khác.

Phấn ngồi trong căn nhà nhỏ giữa sa mạc và nhìn ngắm món hàng mới của mình.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một cô gái, lại còn là con người thuần chủng. Từ sau cuộc thanh trừng thế kỉ, vì việc biến đổi gen mà tỉ lệ sinh ra một người phụ nữ là một phần một triệu. Về cơ bản là rất khó để xuất hiện phụ nữ trong thế giới sau này. Phấn chưa bao giờ nghĩ mình có thể gặp một thứ sinh vật tưởng rằng chỉ tồn tại trong sách vở.

Phấn cảm thấy rất phấn khích, cậu kiểu tra lại quần áo trước khi bắt đầu khám phá thứ sinh vật mới mẻ này. Vẫn là mặc áo trùm đầu, che khuôn mặt lại bằng khăn… nhìn chung là hiện tại cậu ăn mặc chẳng có gì khác biệt so với ban ngày. Phấn có một số nguyên tắc khi tiếp xúc với con người, đó là không bao giờ để lộ mặt thật của mình.

Cậu cảm thấy hơi hồi hộp khi kéo lớp mũ áo của cô ta lên. Cô ta vẫn ngất xỉu từ khi cậu lôi cô ta ra khỏi hộp, có lẽ là do cơn đói, mệt mỏi hoặc là sợ hãi, cũng có thể là cả ba. Cậu thử suy nghĩ xem có nên đánh thức cô ta dậy không, cuối cùng cậu quyết định cứ để cô ta như vậy.

Khuôn mặt của cô gái lấm lem bụi cát cùng với những vết trầy xước. Phấn cảm thấy hơi phiền một chút vì không thể làm sạch những vết bẩn trên món hàng của mình, tuy nhiên cậu cũng không còn cách nào khác ngoài việc bọc cô ta lại. Cậu đã gần như mất đi toàn bộ số nước dự trữ do cuộc giao dịch chiều nay. Bão cát ngoài kia vẫn đang thổi, không thể phí phạm thêm nước nữa.

Phấn tháo lớp băng vải bọc bàn tay mình ra và bắt đầu chạm vào cô gái. Cậu muốn cảm nhận xem làn da của "phụ nữ" có cấu tạo như thế nào. Trong sách viết về thứ đó rất là nhiều, nhưng theo một cách rất khó hiểu.

Cậu chạm vào môi cô ta trước, nó đã bớt khô khốc khi cậu cho cô ta uống chút nước lúc vừa rồi. Giờ nó mềm mại, và hơi ẩm ướt. Phấn tò mò đưa đầu ngón tay vào trong miệng cô gái, cảm giác ấm nóng lập tức lấp đầy đầu ngón tay của cậu.

Phấn thử xoa hai đầu ngón tay của mình, hiển nhiên đó là nước bọt. Có điều cậu cảm thấy có cái gì đó khác lạ, nó giống như một thứ cảm xúc mới mẻ lần đầu tiên cậu biết tới. Tim của Phấn bắt đầu đập nhanh hơn. Cậu tò mò muốn nếm thử thứ trên ngón tay, nhưng ngay lập tức Phấn gạt phắt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cách nhanh nhất để chết ở nơi này là bỏ những thứ mình không biết vào miệng.

Phấn cũng chẳng hiểu sao mình lại có cái ý tưởng như vậy.

Phấn tiếp tục khám phá người phụ nữ. Cậu đặt tay lên má và nhẹ nhàng gạt bớt bụi bẩn đi. Cậu chạm vào vành tai và luồn những ngón tay của mình ra sau gáy, cảm nhận từng sợi tóc lăn tăn đang bám vào da thịt. Cậu đưa tay xuống chiếc cổ, miết dần xuống và chẳng bao lâu, nó đã yên vị ở bên trong lớp áo của người phụ nữ. Tay cậu bỗng chạm phải thứ gì đó rất mềm mại.

Phấn chớp mắt hai lần, sau đó sợ hãi rụt tay lại và lùi về sau.



Cậu thở hổn hển, thứ đầu tiên mà cậu nghĩ ra trong đầu là cái túi bom khí của xác sống.

Một số xác sống có những cái bướu bằng da xung quanh người, bên trong ấy chứa đầy bào tử độc ăn mòn, một khi mà nó nổ ra thì tất cả những sinh vật sống xung quanh sẽ gần như chết sạch. Cậu nuốt nước bọt, sau khi kiểm tra lại bàn tay của mình thì mới thở phào nhẹ nhõm, nó không có chút dấu hiệu nào là bị nhiễm độc bào tử cả.

Phấn nhìn người phụ nữ, cô ta vẫn nằm im bất động, không có vẻ gì là nguy hiểm. Cậu tiếp tục nhớ lại những miêu tả về "phụ nữ" trong cuốn sách mà cậu đã đọc trước kia, nhưng hiển nhiên là chẳng có thông tin nào về "bom khí" hết. Đó chỉ là một chương sách toàn toàn bằng chữ cái latinh, không có hình vẽ, chú thích, hay bất cứ thứ gì khác. Nó không hề miêu tả về cơ thể của một người phụ nữ, thay vào đó lại miêu tả phụ nữ theo những khía cạnh khác khá trừu tượng.

Phấn vẫn bất động quan sát cô gái này. Cậu phân vân, không biết sẽ phải xử lý như thế nào. Suy đi tính lại, cậu vẫn quyết định tiến tới và xác thực suy nghĩ của mình. Phấn nghĩ rằng nếu cô ta thực sự nguy hiểm, cậu cần phải biết điều đó. Ít nhất là trước khi cô ta tỉnh lại. Suy cho cùng thì cậu cũng chưa bao giờ chiến thắng được trí tò mò của bản thân.

Phấn mở tấm vải cuộn người phụ nữ ra đến thắt lưng, sau đó lấy tay giữ chặt tấm khăn che mặt của mình. Cậu nín thở, và bắt đầu nhẹ nhàng cởi từng nút áo. Khi mở tới chiếc nút cuối cùng, Phấn lật áo của cô gái sang một bên và ngỡ ngàng với những gì mình nhìn thấy.

Phấn thầm nghĩ: "Trông nó giống như một phần của da thịt vậy". Cậu nhớ lại cái cảm giác vừa nãy, bên trong cái đó hình như không phải là không khí. Bây giờ thì cậu đã gần như bác bỏ suy đoán ban đầu của mình.

Phấn không dè chừng nữa, tiếp tục làm những thứ mình đang làm dở. Cậu chạm vào ngực cô gái, thử bóp nhẹ một chút, sau khi chắc chắn rằng nó sẽ không bị vỡ, cậu mới làm nhiều thứ hơn.

Mặc dù không biết đó là gì nhưng Phấn không phủ nhận rằng cảm giác chạm vào nó rất dễ chịu. Thứ trong tay cậu rất mềm mại, ấm áp. Nó gần như lấp đầy, kể cả là những kẽ ngón tay của cậu. Phấn còn có thể cảm nhận được cả hơi thở và nhịp tim của người phụ nữ đang rung lên bên dưới lòng bàn tay ấy. Cậu khá vui vẻ, như một đứa trẻ mới tìm được món đồ chơi đất sét của mình vậy. Phấn bắt đầu thích thú và nhào nặn nó. Cậu không để ý rằng ngay khi cậu bắt đầu, cô gái đã thở gấp hơn. Khi ngón tay cái của cậu vô tình chạm vào một thứ gì đó khác bên trên bộ ngực, cô ấy khẽ ngửa cổ lên và phát ra một âm thanh trầm thấp từ sâu trong cổ họng.

Sau khi đã cảm thấy đủ, bàn tay của cậu rời khỏi bộ ngực của người phụ nữ và trượt dần xuống. Nó tiếp tục trượt xuống, và trượt xuống, ở nơi quần áo đã che đi và không còn thấy dấu vết của bụi bẩn nữa mà nó vẫn chưa chịu dừng lại. Bụng của cô gái phập phồng bên dưới lòng bàn tay của cậu. Làn da của cô vì đổ mồ hôi mà trở nên láng mịn, mềm mại và ẩm ướt hơn. Cũng không biết là do thân nhiệt của cậu vốn thấp hơn người bình thường hay do cơ thể của cô gái đang nóng lên mà cậu cảm thấy mọi thứ đang bị đốt cháy. Hô hấp của cô gái càng ngày càng gấp gáp hơn trong ánh đèn dầu lập lờ vàng rọt. Cô thở hổn hển, hơi nóng từ hai lỗ mũi nhỏ nhắn ngắt thành từng cơn, tuôn ra hầm hập.

Phấn cảm thấy má mình nóng lên, rất nhanh chóng nó đã trở nên bỏng rát. Có thứ gì đó đã đánh vào mặt cậu. Khi Phấn còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị người ta đạp tiếp một cú nữa tới mức phải lùi lại, đập lưng vào vách tường. Cái tường bê tông cũ nát phủ một lớp bụi xuống. Mặc dù đã che mặt lại nhưng vì khứu giác của Phấn rất nhạy nên cậu vẫn phải ho lên sù sụ. Chẳng hiểu cô ta lấy cái sức lực ở đâu ra mà có thể đạp mạnh tới như vậy.

Cô gái đã bị cậu làm cho tỉnh giấc, run rẩy ngồi dậy và cố gắng lùi lại phía sau. Hai tay cô bám lấy tấm vải che đi thân thể, đôi mắt lõng bõng nước. Cô vừa tức giận vừa sợ hãi, nhìn vào kẻ mặc áo chùm đầu ở góc tường với ánh mắt đầy căm hận.

Phấn ho sặc sụa vì mùi ẩm mốc, thực chất là cậu bị đánh, nhưng mấy cái tác động đó đối với cậu cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, chủ yếu là do đám bụi này. Cậu không cảm thấy tức giận vì món hàng của cậu tự ý cắt ngang việc làm của cậu. Cô ta đã phản kháng, điều đó chứng tỏ rằng cô ta vẫn rất khỏe mạnh. Phấn cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì trong sách đã viết rồi: "Phụ nữ vốn rất kỳ lạ."