Chương 13: Em nhớ anh

Mấy ngày hôm sau cái cột gương vẫn chưa được mở. Lý do thì có nhiều, nhưng phần lớn là do cái khối tài sản lớn nhất của chủ nơi này vẫn chưa khỏi ốm.

Hàng hóa, nhu yếu phẩm tại điểm giao dịch đã không còn đủ để trao đổi nữa. Tuy nhiên vì muốn chăm sóc cho cô nên Phấn vẫn chưa đi bổ xung thêm. Mỗi lần Phấn đi là phải mất tới ba, bốn ngày. Để cô một mình ở nơi này trong tình trạng này cậu cảm thấy không an tâm. Số thuốc mà lần trước cậu lấy về nhìn chung là đã đủ. Giờ chỉ cần đợi cô khỏe lại.

Những ngày này điểm giao dịch không mở cửa, Phấn tự nhiên lại nhàn rỗi. Cậu giống một cậu trai mới lớn vừa được trải qua những cảm giác đầu đời vậy, cả ngày bám dính lấy cô. Tới mức mà cô không thể chịu nổi nữa. Cô ra cho Phấn một quy tắc, đó là không được lột đồ của cô vào ban ngày. Phấn thắc mắc hỏi tại sao, cô chỉ bảo là "do em đang ốm". Thế là cậu đành chịu.

Hai hôm sau thì sức khỏe của cô có khá lên thật, điều đó đồng nghĩa với việc Phấn phải chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, Phấn nói muốn tìm cho cô một vài bộ đồ lót. Cô ngạc nhiên khi nghe cậu nói như vậy. Lúc đó cô chỉ nói đùa, không có chúng thì cô vẫn có thể dùng thứ khác để thay thế. Tuy nhiên Phấn tỏ ra hoàn toàn nghiêm túc về chuyện này. Cuối cùng cô đành phải chịu cậu. Nhiều khi cô cũng không hiểu là cậu nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Ngặt một nỗi là Phấn không biết hình dạng đồ lót của phụ nữ là như thế nào, cả hai người bàn qua tính lại, cuối cùng đưa ra một giải pháp, đó là cô diễn tả cho Phấn phác họa lại lên giấy. Mặc dù nghe có hơi kỳ cục nhưng mọi thứ vẫn diễn ra đúng y chang như vậy. Trong căn phòng nhỏ, cô trút đồ ra, khoa tay múa chân trên cơ thể mình. Phấn thì cầm giấy và bút, cặm cụi vẽ. Kết cuộc của chuyện ấy thì không cần nói cũng biết, khi đã nằm thở hổn hển trên ngực của Phấn, cô tự hỏi rằng có phải cái tên này cố ý làm như vậy để lừa cô lột đồ ra hay không. Trong một cái thế giới mà chỉ sót lại toàn là đàn ông, cô không biết là cậu sẽ tìm cho cô một bộ đồ lót ở đâu cho được.

Ấy thế mà Phấn làm được thật. Sáng hôm sau cậu bắt đầu lên đường đi tới những điểm tập chung để trao đổi nhu yếu phẩm. Đi tới đâu cậu cũng giơ tờ giấy lên trước mặt người ta và hỏi rằng có loại mặt hàng đó không. Ai cũng ngơ ngác lắc đầu. Cả đời họ chưa từng nhìn thấy loại quần áo nào kỳ dị như vậy. Họ còn hỏi lại cậu rằng nhỏ như vậy thì mặc kiểu gì? Phấn không trả lời mà tỉnh bơ đi tiếp. Nếu là ở trong xã hội hiện đại, chắc chắn cậu đã bị hiểu lầm là một tên biếи ŧɦái mà bị cảnh sát gông cổ lại rồi.

Phấn tìm được thứ mà cậu muốn ở trong một cửa hàng đồ cổ. Tên chủ nơi đó vừa nhìn thấy tờ giấy là đã biết có phúc tinh tới dọn hàng tồn cho mình. Hắn dẫn cậu vào trong và lôi ra một đống, đó chính xác là những gì mà cô đã miêu tả. Mấy món đồ này đã ở trong kho của hắn được một thời gian rất lâu, chẳng có ai thèm để ý tới nó hết. Hắn đã muốn vứt đi nhưng vì chúng được bảo quản tốt, hơn nữa lại còn là đồ của thế kỷ trước cho nên đến giờ vẫn giữ lại.

Phấn rất vui vẻ khi nhìn thấy chúng, cậu nói cậu sẽ lấy tất cả, đổi lại cho hắn bằng vũ khí và đạn dược. Tên chủ tiệm đồng ý luôn. Thực ra ở đây người ta thích đổi hàng hóa lấy hàng hóa, đồng tiền trong thời kì này không đáng tin cậy.



Đi được hai ngày thì cậu hết hứng, chủ yếu là cậu cảm thấy lo lắng cho cô. Mặc dù cô đã khỏi ốm, trước khi đi cậu cũng đã dặn dò cô đủ thứ, nhưng những biến cố có thể xảy ra trên sa mạc thì không ai lường trước được. Phấn quyết định trở về sớm. Bình thường thì cậu sẽ đi thêm vài nơi nữa để tìm thêm mấy thứ hay ho, nhưng lần này sau khi tìm được đống đồ lót, cậu chẳng còn chút hứng thú nào với chuyện đi tiếp.

Ngay ngày hôm sau thì Phấn trở về, trên đường đi cậu cũng gặp vài biến cố nhỏ, nhưng nhìn chung là không có bõ bèn gì. Cậu đang nóng ruột, cho nên đυ.ng phải thứ gì thì thứ đó gặp vận xui, chứ kẻ gặp vận xui không phải là cậu. Lần này Phấn đã có chiếc xe nên trở về cũng khá nhanh chóng. Những lần trước cậu phải thuê người vận chuyển, vừa đi vừa phải kết hợp với họ nên khá mất thời gian.

Đến chập tối ngày thứ ba Phấn đã về tới nơi, vừa xuống xe là cậu đã đi tới mở cửa cabin. Căn phòng trước mắt cậu một lần nữa trống trơn, không còn thấy bóng dáng của ai nữa cả. Phấn bước vào, treo chiếc áo lên tường sau đó ngồi vào ghế. Có ai đó tiến tới và ôm lấy cậu từ đằng sau.

"Sao anh không lo lắng?"

"Anh ngửi thấy mùi của em."

Phấn đỡ lấy tay cô, cô sà vào lòng cậu.

"Em nhớ anh." Cô nói, sau khi rúc đầu vào trong ngực cậu.