Chương 14: Cất nó vào quá khứ

Ngự Huyền Lãng thở dài: “Mẹ nói vậy mà nghe được sao?”.

Dư Hồng ngồi xuống bắt chéo chân một cách chiễm chệ: “Không có Hàn Vân Hy thì vẫn còn rất rất nhiều cô gái khác đâu phải con gái trên đời này chỉ có mình nó”.

Ngự Huyền Lãng tức giận lên tiếng đáp: “Không còn Vân Hy con cũng sẽ chẳng kết hôn với ai hết”.

Dư Hồng vẫn dửng dưng: “Ngự Huyền Lãng con là con trai duy nhất ở Ngự gia này con gánh trên vai trách nhiệm nối dõi tông đường, tuyệt tử tuyện tôn là đại tội bất hiếu với tổ tiên đó, con không muốn ba con tức chết vì con thì cứ làm cho mẹ xem thử đi”.

Ngự Huyền Lãng liền đứng dậy bỏ đi ra ngoài, Dư Hồng liền đuổi theo: “Huyền Lãng con vừa về chưa bao lâu lại muốn đi đâu mau vào trong nghỉ ngơi đi con trai”.

Ngự Huyền Lãng tỏ vẻ không vui đáp: “Dưới sự vô tình của mẹ con cảm thấy không thở nổi cho đến lúc tìm được thi thể của Vân Hy con sẽ không về đâu”.

Vẻ mặt của Dư Hồng vô cùng hụt hẫng: “Ngự Huyền Lãng đối với con thì Hàn Vân Hy đó quan trọng hơn cả mẹ hay sao hả?”.

“Con không dám có ý đó nhưng con muốn tham gia cùng các đồng đội cũ để tìm kiếm thi thể của Vân Hy ít nhất con cũng phải mang thi thể của cô ấy về đất liền an táng cho đàng hoàng, tụi con chưa làm lễ kết hôn nhưng trong lòng con đã xem Vân Hy là vợ của mình rồi, con sẽ tổ chức lễ kết hôn với cô ấy dù sống hay chết cũng không quan trọng”.

Dự Hồng nghe vậy liền nổi trận lôi đình lên lớn tiếng quát: “Ngự Huyền Lãng con điên rồi ai cho phép con dám làm bừa như vậy chứ mẹ tuyệt đối không đồng ý chuyện này đâu, dù Hàn Vân Hy có làm ma cũng không được mang bất cứ danh phận gì ở Ngự gia của chúng ta hết”.

Ngự Huyền Lãng khẽ lắc đầu tỏ vẻ thất vọng: “Mẹ đã nói vậy thì con cũng chẳng phí thời gian đôi co thêm con đi đây”.



“Ngự Huyền Lãng con đứng lại đó cho mẹ”.

Mặc kệ Dư Hồng có nổi giận như thế nào thì Ngự Huyền Lãng vẫn một mực làm theo ý mình.

Lâm Thiệu đang chỉ huy công tác trục vớt xác của chiếm hạm A7 anh hy vọng có thể tìm thấy thi thể của Hàn Vân Hy, hôm nay đã vớt được một phần mảnh vụn của chiến hạm và hai thi thể đã tử trận.

Ngự Huyền Lãng đến tìm Lâm Thiệu làm cho anh có vẻ ngạc nhiên và cũng cảm thấy chua xót.

“Anh Lãng về sớm vậy hình như khóa học của anh gần cuối năm nay mới kết thúc có phải không?”.

Ngự Huyền Lãng gật đầu: “Phải đáng lẽ ra thì cuối năm tôi mới về nhưng mà nghe tin Vân Hy xảy ra chuyện không may tôi làm gì có tâm trạng để học tiếp nên đành bay về đây xem tình hình thế nào, Lâm Thiệu cậu cũng tham gia trận đánh đó phải không cậu nói cho tôi biết rốt cuộc là Vân Hy đã xảy ra chuyện gì dẫn đến mạng mất thân vong”.

Lâm Thiệu đau đớn nhớ về tình cảnh ngày hôm đó rồi thở dài rủ mắt đáp: “Hôm đó thời tiết trên biển vô cùng xấu, đối thủ lại quá mạnh nên quân ta không thể phản công, mặc dù là kẻ thù của nhau nhưng tôi phải công nhận tinh thần thép trong chiến đấu cảu bọn họ vượt xa chúng ta rất nhiều. Lúc đó Vân Hy đã bị thương rồi tôi bảo cõng cô ấy đến thuyền cứu sinh nhưng cô ấy nói không sao muốn tôi giúp đỡ mấy đồng đội bị thương nặng hơn không thể di chuyển, tôi hối hận vì đã nghe lời cô ấy nếu tôi kiên quyết đưa cô ấy đến thuyền cứu sinh thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ đến như vậy…ân hận hơn nữa là tôi không thể đem thi thể cô ấy về được vì lúc đó chiến hạm A7 đang bắt đầu chìm xuống biển Hoàng Lực ra lệnh cho tất cả mọi người cùng chèo thuyền cứu sinh đi một mình tôi không thể làm gì hết”.

Nhìn vẻ mặt buồn bã của Lâm Thiệu, Ngự Huyền Lãng cũng chẳng biết phải an ủi thế nào bởi vì anh cũng khá hơn Lâm Thiệu là mấy người yêu hy sinh hiện chưa tìm được thi thể có lẽ anh là người cần được an ủi nhất lúc này.

Ngự Huyền Lãng đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài vùng biển khơi mênh mông rộng lớn rồi trầm giọng lên tiếng: “Tôi nhất định sẽ tìm cho bằng được thi thể của Vân Hy để an ủi vong linh cô ấy cậu cho phép tôi tham gia vào đội tìm kiếm nhé Lâm Thiệu”.

Lâm Thiệu gật đầu tỏ vẻ đồng cảm: “Anh cũng đừng hy vọng nhiều quá bởi vì hôm đó trên biển bão rất lớn sợ là cuốn thi thể trôi theo dòng chảy mất rồi”.

Ngự Huyền Lãng gật đầu: “Tôi biết chứ nhưng chúng ta vẫn cứ nuôi dưỡng hy vọng biết đâu ông trời không phụ lòng người thì sao”.



Lâm Thiệu nở nụ cười miễn cường: “Uhm…Anh cũng đừng quá đau buồn…hy sinh cho Tổ quốc cũng là một loại vinh dự đi”.

“Tôi biết mà”.

Buổi tối, ngồi trên chiến hạm T1 có thể nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao nên Hàn Vân Hy rất thích cô đứng ngắm nhìn say sưa trên boong mà không thấy chán mắt, gió biển về đem lạnh đến thấu xương nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng để được nhìn thấy những vì sao trên bầu trời.

Lục Thần Duệ mang theo một cái áo lông dày sụ bước đến khoác lên người của Hàn Vân Hy: “Cô không thấy lạnh sao?”.

Hàn Vân Hy gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng không biết vì lý do gì mà tôi cảm thấy hình ảnh bầu trời đầy sao này rất quen thuộc cái lạnh lẽo này cũng chẳng mấy lạ lẫm hình như đã từng trãi qua rồi…nhưng mà lại chẳng nhớ nỗi là đã xảy ra ở đâu hết”.

Ánh mắt của Lục Thần Duệ rủ xuống theo thông tin anh điều tra được thì Hàn Vân Hy từng có thời gian nhận nhiệm vụ canh gác biên giới những nơi cô đến đều là thâm sơn cùng cốc quanh năm không có lấy chút ánh nắng mặt trời, không khí ở đó thì vô cùng lạnh lẽo dù mặc ba cái áo dày thì cái lạnh vẫn thấm qua da thịt vào đến tận tim. Ở những nơi như thế rất chán nản dễ đánh gãy tinh thần của người ta, chẳng có sóng để sử dụng điện thoại, chẳng có điện để bật đèn những người lính canh gác biên giới chỉ có thể dựa vào ánh trăng và những vì sao bầu bạn mà thôi.

Hàn Vân Hy đột ngột quay sang hỏi Lục Thần Duệ rồi lên tiếng hỏi: “Trước đây tôi là người như thế nào anh có biết không hả?”.

Ánh mắt của Lục Thần Duệ trở nên sâu xa khó đoán: “Cô muốn tìm lại ký ức đến như vậy sao ngộ nhỡ nó tàn khốc đến nỗi cô không chấp nhận được thì sao?”.

Hàn Vân Hy nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ít ra tôi cũng biết mình là ai đến từ đâu còn hơn bây giờ đầu óc tôi trống rỗng chẳng biết cái gì hết”.

Lục Thần Duệ đặt hai tay lên vai của Hàn Vân Hy rồi lên tiếng: “Cô tên là Hàn Vân Hy từ bây giờ cô đã chính thức trở thành người của Tartarus…những chuyện trước đó nếu nhớ được thì nhớ không nhớ được thì cất nó vào quá khứ luôn đi xem như làm lại từ đầu cũng không đến nỗi tệ”.