Chương 13: Ngự Huyền Lãng trở về

Lục Thần Duệ ra lệnh nhổ neo di chuyển về nước Z nhưng anh đã dặn dò thân tín của mình ở thành phố Phi Bạch tiếp tục theo dõi động tĩnh ở Hàn gia, Ngự gia và cả việc trục vớt xác chiến hạm A7 mỗi ngày.

Lục Thần Không tỏ vẻ không đồng tình việc mang theo Hàn Vân Hy về trụ sở ở nước Z liền lên tiếng khuyên can Lục Thần Duệ: “Thủ lĩnh tôi nghĩ nên bỏ cô gái đó lại đảo hoang hoặc là thành phố nào đó trên đường chúng ta đi qua thì tốt hơn đưa cô ta về tổ chức không ổn đâu lỡ như cô ta có mang thiết bị theo dõi định vị trong người thì cả tổ chức sẽ bại lộ mất”.

Vân Hạ liền lên tiếng chen vào: “Đại sư huynh à huynh lo xa quá rồi đó, mấy hôm nay muội cùng ăn cùng ngủ với cô gái đó làm gì có cái thiết bị theo dõi định vị nào chứ, hơn nữa về đến trụ sở nước Z là địa bàn của chúng ta cô ấy trước đó dù có tài giỏi đến đâu cũng không thể một mình chống chọi lại cả tổ chức Tartarus được hết”.

Lục Thần Duệ gật đầu lên tiếng tán dương Vân Hạ: “Xem như lần này cô thông minh đi, nếu cần thiết tôi sẽ cho Thần Không tự mình kiểm chứng với máy phát hiện nói dối để anh không còn nghi ngờ nữa là được rồi”.

Lục Thần Không biết mình không thể thay đổi được ý đã quyết của Lục Thần Duệ nên đành gật đầu: “Được rồi tới lúc đó phải để tôi tự mình kiểm tra cô ấy mới được đó nhé”.

“Được thôi” Lục Thần Duệ đồng ý.

Chiến hạm T1 hướng thẳng về nước Z mà lao đi, Hàn Vân Hy vẫn ngây ngô không biết là mình đang từng bước rời xa quê hương của mình, cô đang có một bước ngoặc rất lớn trong đời, càng không đoán trước được tương lai của cô sẽ có những thay đổi nhất định như thế nào.

Ánh mắt của Lục Thần Duệ nhìn xa xăm thầm nghĩ trong đầu “Lần sau tôi quay lại nhất định làm cho thành phố Phi Bạch này nổi đầy giông bão lấy máu các người hiến tế mẹ tôi và những người vô tội ở Lục gia năm đó”.

Ngự Huyền Lãng không còn phục vụ trong quân đội nữa mà đã đi tu nghiệp ở nước ngoài được mấy năm, anh chuẩn bị về công ty Ngự Hồng của gia đình làm tổng giám đốc đáng lý ra khóa học của anh sẽ kết thúc vào tháng 11 cuối năm, sau đó sẽ trở về kết hôn với Hàn Vân Hy.

Nhưng khi sự việc Hàn Vân Hy gặp chuyện trên biển được báo đài phổ biến rộng rãi thì anh liền bay về thành phố Phi Bạch để tìm hiểu cho ra lẽ dù sao cô cũng là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh, hơn nữa bọn họ còn có khoảng thời gian 8 năm cùng nhau lớn lên ở học viện quân đội.

Về đến thành phố Phi Bạch, Ngự Huyền Lãng liền chạy đi tìm Dư Chí để nói chuyện về vụ việc của Hàn Vân Hy.

Đối mặt với Ngự Huyền Lãng, Dư Chí quả thật là có chút chột dạ không yên: “Huyền Lãng con vẫn chưa kết thúc khóa học ở nước ngoài mà sao lại chạy về đây rồi”.

Ngự Huyền Lãng tỏ vẻ tức giận không thèm nể mặt Dư Chí mà cáu gắt lên tiếng: “Cậu hai à, cậu lớn tuổi rồi nên lú lẫn à? sao có thể để cho Vân Hy một mình đối đầu với người của Tartarus được chứ???”.

Dư Chí đang rất tức giận trước thái độ ăn nói ngông cuồng không tôn trọng ông của Ngự Huyền Lãng nhưng vì nể tình Dư Hồng đã bỏ ra rất nhiều tiền của mới đưa ông lên cái ghế Bộ Trưởng Bộ Quốc phòng nên đành nhịn xuống.



Dư Chí tỏ vẻ áy náy lên tiếng: “Lần này hoàn toàn là lỗi của chú…chú cũng không đùn đẩy cho ai hết là chú không biết nặng nhẹ lại quá tin tưởng vào tài năng của Vân Hy cho nên mới để nó chỉ huy trận đánh này, hơn nữa hôm đó Vân Hy một mực đòi tiên phong chú nghe con bé nói một hồi cũng mũi lòng nhưng ai ngờ lại gây ra họa lớn như thế này”.

Ngự Huyền Lãng không những không nguôi giận mà còn hằn hộc với Dự Chí hơn nữa: “Con phải nói sao đây ha…người có kinh nghiệm quân trường nhiều năm như chú chưa chắc dám giao tranh trực tiếp với người của Tartarus nữa vậy mà chú lại cử một thiếu tá tuổi đời còn rất trẻ kinh nghiệm chiến đấu lại không nhiều ra đối đầu với một đối thủ mạnh như thế, con thật không hiểu nổi cậu làm việc kiểu gì nữa”.

Dư Chí tỏ vẻ uất ức lên tiếng: “Người cũng đã mất rồi con ngồi đây trách móc cậu thì làm được gì chứ, bây giờ quan trọng là phải tìm được thi thể của Vân Hy để đưa con bé về an táng cơ”.

Ngự Huyền Lãng tức giận đứng dậy: “Nếu cậu suy xét cẩn thận hơn một chút thì Vân Hy cũng đã không gặp chuyện như thế này rồi hạnh phúc cả đời của con đều tan vỡ hết rồi cậu vừa lòng chưa?!”.

Ngự Huyền Lãng hằn hộc bỏ đi ra ngoài vừa tức giận mà vừa đau khổ khi xác nhận tin Hàn Vân Hy đã chết là sự thật. Bọn họ đã hứa hẹn với nhau rằng sau khi anh hoàn tất khóa tu nghiệp ở nước ngoài sẽ quay về cưới cô lúc đó cô cũng sẽ rời khỏi quân đội lui về làm hậu phương cho anh nhưng rốt cuộc người tính không bằng trời tính, giờ đây hai người âm dương cách biệt hai thế giới.

Sau khi Ngự Huyền Lãng rời khỏi văn phòng làm việc của Dư Chí ông cũng nổi điên lên ném cái tách trà trong tay xuống đất vỡ tan tành, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ kiếp, bộ tính bắt Dư Chí này cả đời làm con trâu con chó cho Dư gia mấy người hay sao chứ ngay cả một thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng dám chạy đến đây để dạy đời mình…Ngự Huyền Lãng thay vì chạy đến đây chấp vấn tao thì mày nên đi tìm mẹ mày nói lý thì hơn chính mẹ mày là người ép buộc tao đẩy Hàn Vân Hy vào chỗ chết còn gì”.

Ngự Huyền Lãng về đến Ngự Trạch thì thấy Dư Hồng đang ngồi cắm hoa trong phòng khách, bà tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy con trai trở về sớm hơn dự tính ban đầu.

“Huyền Lãng sao con lại về đây khóa học của con chưa kết thúc mà” Dư Hồng lên tiếng hỏi.

Ngự Huyền Lãng cau mày tỏ vẻ không vui: “Mẹ, tại sao Vân Hy gặp chuyện mấy ngày rồi mà mẹ không gọi điện báo tin cho con biết vậy hả???”.

Con trai bảo bối vào mới về đến nhà đã lên tiếng chấp vấn mẹ mình vì chuyện của Hàn Vân Hy nên làm cho Dư Hồng tỏ thái độ không vui, bà hời hợt đáp: “Dù sao thì người cũng đã chết rồi có báo cho con biết cũng đâu có thay đổi được gì”.

Ngự Huyền Lãng nhíu chặt tâm mi gắt giọng: “Mẹ nói vậy mà nghe được à, Vân Hy là vợ sắp cưới của con đó bọn con có hôn ước với nhau hơn 20 năm rồi, sắp tới cô ấy cũng trở thành con dâu của mẹ mà”.

Dư Hồng liền trợn mắt lên lớn tiếng với Ngự Huyền Lãng: “Ai nói mẹ chấp nhận Hàn Vân Hy là con dâu chứ, chuyện hôn ước đó chẳng qua cũng chỉ là lời nói đùa của ông nội con thôi không cần thiết phải để tâm đến”.

“Nhưng con thật lòng yêu Vân Hy”.

Dư Hồng nhếch môi mỉm cười: “Nhưng giờ thì nó chết rồi có yêu cũng vậy thôi”.