*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Filwy edit. "Mình có thể dùng bao bố trói cậu về nhà không?" Câu nói ở bên tai Trì Nhứ 360 độ, gần như đã đẩy cô vào "đường chết".
Trì Nhứ giấu đầu lòi đuôi nói: "Ý của mình là... À thì, cậu thông minh như thế, mình trói cậu về nhà, đống bài tập có thể giao cho cậu làm hết."
Thẩm Quân: "..." Đứa nhóc này, lí do này cũng kéo lại được một tí.
Hơn nữa đâu cần cháu trói về nhà, từ trước đến nay người ta vẫn luôn làm bài tập thay cháu mà.
Là đương sự, Trình Ngộ An không biến sắc, dưới ánh mắt căng thẳng của Trì Nhứ, thản nhiên nói: "Mình biết cậu đang nói đùa."
"!!!" Trì Nhứ rất hài lòng với giác ngộ của Trình Ngộ An.
Đây không phải là cái kết viên mãn sao? Trình Ngộ An đã cho cô một bậc thang.
Trì Nhứ thở phào, trở về chỗ.
...
Trình Ngộ An liếc nhìn Trì Nhứ đang cười vui vẻ, giơ tay đẩy kính mắt.
Xem ra cô thật sự nói đùa.
Câu "Mình biết cậu đang nói đùa." không chỉ nói cho Trì Nhứ nghe mà còn là nói cho anh.
Khi nghe thấy câu nói kinh thiên động địa của Trì Nhứ, trong lòng anh có hơi...
Mong đến ngày đó.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là một câu nói đùa, anh không thể bị hố, cũng không thể để Trì Nhứ thấy anh không chơi nổi.
–
Đúng như tên gọi, trường trung học tư thục Kiều Trạch là một trường tư nhân, học phí đắt đỏ, học sinh nhập học không phú thì quý. Tất nhiên học sinh có gia cảnh không tốt, chỉ cần có thành tích xuất sắc thì trường học sẽ xếp học bổng cho những học sinh này, miễn trừ phần lớn chi phí cho họ.
Nên Kiều Trạch không thiếu học sinh có thành tích nổi bật.
Một nửa đám bạn xấu của Trì Nhứ đều là ở chỗ này.
Trường tư Kiều Trạch có diện tích lớn, điều kiện cơ sở vật chất cũng là số một số hai ở thành phố Giang.
Lần nữa đặt chân vào mảnh đất này, chợt như một giấc mơ, ngón tay đang nắm quai cặp của Trì Nhứ hơi dùng sức.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay khớp xương rõ ràng, da trắng, trong tay đối phương còn cầm một lon sữa Vượng Tử.
"?" Trì Nhứ nhìn sang, đối diện với khuôn mặt không dính khói lửa trần gian của Trình Ngộ An.
Trình Ngộ An hơi mất tự nhiên rời mắt, nói: "Sáng nay dì Lê bỏ vào cho mình, mình không thích ngọt, cậu có muốn không?"
Trì Nhứ nhìn tai Trình Ngộ An đang đỏ lên, phiền não trong lòng nháy mắt tiêu tan thành mây khói, cô mỉm cười, nhận lấy lon sữa Vượng Tử: "Cảm ơn."
Sau khi nói tạm biệt với Thẩm Quân, Trì Nhứ lập tức kéo Trình Ngộ An chạy vào lớp.
Kiều Trạch không chia lớp thực nghiệm mà áp dụng hình thức chia lớp ngẫu nhiên. Trì Nhứ và Trình Ngộ An vừa khéo là học cùng lớp, ngày đầu đến lớp vẫn chưa sắp xếp chỗ ngồi, thông thường đều do học sinh tự xếp chỗ.
Trì Nhứ đứng trước cửa lớp, suy nghĩ xem nên ngồi chỗ nào, tay cô vẫn nắm cổ tay Trình Ngộ An, Trình Ngộ An cúi đầu nhìn qua, không nói gì, chậm rãi rời mắt.
Trên hành lang người đến người đi, ánh mặt trời chiếu trên đất, điểm thêm những tầng sáng vàng cho các thiếu niên.
Trì Nhứ suy nghĩ xong thì quay đầu nhìn người phía sau.
"Trình Ngộ An, chúng ta làm bạn cùng bàn nhé?"
Trong tiếng hít thở rối loạn khó nhận ra, đột nhiên Trình Ngộ An cảm thấy mặt trời hôm nay hơi chói mắt.
"Được." Anh nghe thấy mình nói.
Trì Nhứ mang tư lợi chọn bàn cuối, chỗ này tương đối khuất, bình thường giáo viên giảng bài cũng không hay để ý đến chỗ này.
Tuy đã quen biết rất nhiều năm, cấp hai cấp ba đều học chung nhưng Trì Nhứ chưa từng ngồi cùng bàn với Trình Ngộ An, nên ít nhiều cũng hơi mong đợi.
Vừa ngồi xuống đã có vài nữ sinh đi tới, đồng hồ vòng tay trên người đều là hàng hiệu. Khi đến gần, Trì Nhứ còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa hỗn độn trên người họ, có hương cỏ, hương hoa hồng và cam.
Đều là nước hoa rất tốt nhưng khi trộn chúng lại với nhau thì hơi lạ.
"Trì Nhứ, hôm nay cậu đến sớm thế."
Trì Nhứ nhìn sang chủ nhân của giọng nói, nghĩ rất lâu mới nhớ ra đối phương tên Lâm Nguyệt Nghi, cũng là một tiểu thư nhà giàu được người nhà chiều hư.
Lâm Nguyệt Nghi nổi tiếng là người có tiêu chuẩn kép trong trường, chỉ chơi với con em nhà giàu, và Trì Nhứ chính là đối tượng xu nịnh số một của cô.
"Ừm." Trì Nhứ trả lời cho có lệ, nhớ đến kiếp trước sau khi ông nội qua đời, nhóm bạn nhậu này sợ cô còn không kịp.
So với hiện tại thì châm chọc quá.
Thấy sắc mặt Trì Nhứ không tốt lắm, Lâm Nguyệt Nghi tiến lên, ra vẻ lo lắng hỏi: "Trì Nhứ cậu sao thế, không thoải mái à?"
Vừa nói xong, mấy người khác cũng thay phiên nhau hỏi lại một lần.
Sắc mặt Trì Nhứ kém hơn: "..." Các cậu là cái máy lặp đấy à?
Lâm Nguyệt Nghi không bước lên thì không sao, khi đến gần, Trì Nhứ bị mùi nước hoa nồng đậm trên người cô ta làm cho khó thở. Cô tỉnh bơ lui về sau, thấy Trình Ngộ An đang cúi đầu đọc sách, nhìn qua cũng không có gì...
Nếu như anh không lấy tay che miệng và mũi.
Giữ suy nghĩ "Trình Ngộ An là điểm mấu chốt", Trì Nhứ lập tức nở nụ cười thương hiệu của mình, nhìn mấy cái máy lặp có mùi nước hoa phía trước... À không, là mấy nữ sinh, nói: "Mình chỉ hơi buồn ngủ thôi, muốn ngủ một tí, không có gì đâu."
"À, vậy cậu nghỉ ngơi đi, đến trưa bọn mình sẽ quay lại." Một người trong số đó tên Lộ Dĩnh vô cùng thân thiện nói.
"Ừ." Trì Nhứ nín thở, sau khi đám người rời đi lập tức hít thở, cảm nhận không khí trong lành.
Sống lại rồi.
Trì Nhứ cúi đầu uống một ngụm sữa Vượng Tử, thấy Trình Ngộ An vẫn đang đọc sách, đến gần: "Cậu đang đọc cái gì thế?"
Trì Nhứ nhất thời không để ý đến khoảng cách giữa hai người, cằm của cô gần như đặt trên cánh tay của Trình Ngộ An.
Trình Ngộ An liếc mắt, làm như không thấy, trả lời câu hỏi của cô: "Tổng hợp tản văn."
"Ồ." Trì Nhứ không có hứng thú.
Ngồi trước Trình Ngộ An là một nam sinh đầu đinh, nam sinh bỗng nhiên quay đầu, đặt tay lên bàn Trình Ngộ An: "Nè lão Trình, cậu biết chủ nhiệm lớp chúng ta năm nay là ai không?"
Trì Nhứ không có ấn tượng gì với người này, cũng không giao tiếp nhiều, nhưng hình như cậu ta quen Trình Ngộ An.
Trình Ngộ An gấp sách lại, thờ ơ đáp: "Không biết."
Trì Nhứ có thể "biết trước tương lai" vô cùng tự tin trả lời: "Câu này để tôi, là chị Hồ."
Nam sinh đầu đinh nghe thấy giọng nói của Trì Nhứ thì giật mình, lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của cô. Cậu khó tin nhìn về phía Trình Ngộ An, miệng há thành hình chữ O.
Sống lại lần nữa, trừ trưởng bối và Trình Ngộ An, Trì Nhứ vẫn không có tính kiên trì với những người khác.
Thấy vẻ mặt nam sinh đầu đinh như nhìn thấy ma, cô đen mặt: "Biểu cảm của cậu là sao."
Trình Ngộ An nhìn cô.
Nhận thấy ánh mắt bên cạnh, Trì Nhứ đơ người.
Xong rồi, có phải Trình Ngộ An sẽ thấy tính khí cô không tốt không? Trì Nhứ hơi khổ não.
Nam sinh đầu đinh hồi phục tinh thần, theo bản năng nói: "À, có hơi..." Dưới cái nhìn chăm chú của Trình Ngộ An, nam sinh đầu đinh lặng lẽ nuốt những lời còn lại xuống.
Cậu lập tức xua tay, ấp úng nói với Trì Nhứ: "Không có không có, cậu, cậu siêu tốt..."
Kĩ thuật diễn này...
Trì Nhứ tức giận về chỗ, uống hết chỗ sữa Vượng Tử còn lại.
Thấy cô không để ý đến bên này, nam sinh đầu đinh lập tức cầm tay Trình Ngộ An, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi: "Trình Ngộ An cậu điên rồi à, ngồi cùng bàn với cậu ta?"
Trình Ngộ An cau mày.
Đương nhiên nam sinh đầu đinh không để ý, mách lẻo: "Cậu ta là Trì Nhứ, là Trì Nhứ trong truyền thuyết đấy, cậu không biết cậu ta à? Cậu ta tính tình không tốt, tôi nghe nói có lần cậu ta đến quán net với Lâm Nguyệt Nghi, bị người cùng trường tố cáo. Kết quả là hôm sau người tố cáo bị đánh cho một trận, tàn nhẫn quá, ngay cả cây giao thiệp nổi tiếng của trường quốc tế như tôi cũng không dám nói chuyện với cậu ta."
"Lý Mặc." Trình Ngộ An chậm rãi rút tay về, bình tĩnh nói, "Cậu ấy không phải người như vậy."
"Sao cậu biết? Bỏ đi, không nói chuyện này nữa." Lý Mặc hỏi lại câu hỏi vừa rồi, "Vậy sao cậu lại ngồi cùng bàn với cậu ta? Chỗ bên cạnh tôi vẫn còn trống, cậu muốn ngồi không?"
Trình Ngộ An không hề do dự: "Không cần."
Khóe miệng Lý Mặc giật giật: "Không phải là cậu bị cậu ta trói về đấy chứ? Lão Trình, nếu cậu bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái đi."
Trình Ngộ An không biến sắc nhìn cậu ta, không thèm động đậy một cái. Nhất thời Lý Mặc không dám lên tiếng, người cũng như tên, im lặng quay đầu lại ngồi thẳng lưng.
Bên tai yên tĩnh, Trình Ngộ An tiếp tục lấy sách trong ngăn bàn ra, vừa mới mở được một trang thì bị Trì Nhứ bên cạnh ngăn lại.
"Bộp!" Tiếng gấp sách của cô hơi lớn.
Trì Nhứ nhìn anh, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy?"
Mặc dù lúc cô dịu dàng còn đáng sợ hơn.
Trình Ngộ An ăn ngay nói thật: "Cậu ấy tên Lý Mặc."
"Rồi sao nữa?" Trì Nhứ chưa nghe đủ.
"Năm ngoái thi đọc diễn cảm có gặp, cũng có quen biết, thỉnh thoảng có trò chuyện, năm nay tình cờ học chung lớp." Trình Ngộ An nói.
Trì Nhứ nhíu mày: "Không còn gì nữa à?"
"Không còn."
Trì Nhứ vui vẻ, nở nụ cười: "Vậy thì cậu ta không bằng tình bạn của hai chúng ta." Dù sao thì cô với Trình Ngộ An cũng đã quen biết hơn chục năm.
"Đúng rồi." Cô chợt nhớ đến một chuyện, "Vừa nãy có phải cậu ta nói xấu mình không?"
Trình Ngộ An dừng lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trì Nhứ, vẫn quyết định bán đứng bạn thân.
Anh thấp giọng nói: "Ừm."
"Mình biết mà." Trì Nhứ vừa tức vừa đắc ý, "Cậu ta nói mình cái gì?"
Trình Ngộ An suy nghĩ một lúc, nói đúng sự thật: "Nói cậu đánh người tố cáo cậu đi chơi net."
"Không thể nào." Trì Nhứ trả lời ngay không cần suy nghĩ. Tuy tính tình cô không tốt nhưng cho dù rất mất bình tĩnh thì cũng không làm ra loại chuyện xấu này.
Trình Ngộ An nhìn khuôn mặt tức giận của cô, muốn cười nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Trì Nhứ sợ anh không tin: "Trình Ngộ An, cậu phải tin mình, mình thật sự chưa từng làm chuyện như thế này. Nếu mình nói dối thì ăn mì ăn liền không có nĩa, đi toilet không có giấy, đi trên đường bị sét đánh..."
"Mình biết." Trình Ngộ An ngắt lời cô, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương, nói từng chữ một: "Mình tin cậu."
Trì Nhứ run lên, tim giống như ngừng một nhịp.
Đột nhiên cô cảm thấy, trên đời này, lời tỏ tình khiến mình động tâm không phải câu "mình thích cậu", mà là câu "mình tin cậu" của Trình Ngộ An.
Một câu nói của anh, thắng được tất cả lời tỏ tình trên thế gian.
==
Sữa Vượng Tử: