Chương 2: Quá khứ của anh phần 2

Về đúng với phòng bệnh của mẹ mình, thấy ba đang ngồi bần thần ra đó. Tiêu Chiến đi đến gần ba nói: “Ba mệt quá thì về nghỉ đi, con ngồi đây trông, có vấn đề gì con sẽ chạy ra gọi bác sĩ, ba biết con chạy nhanh như nào mà.”

Ba Tiêu nhìn lên nhớ lại hồi 4 tuổi nhà trẻ có tổ chức cuộc thi “ba và bé” và đương nhiên ba và anh đã đạt giải nhất. Ba anh cười nhẹ nhàng, xoa đầu Tiêu Chiến nói: “Chiến Chiến của ba thật là ngoan và hiểu chuyện quá.”

Ông đứng lên hỏi Tiêu Chiến ăn gì chưa tiện ba ra ngoài mua luôn cho, anh gật đầu nói: “Hồi nãy trước khi tới đây con ăn rồi ạ.” Ba anh gật đầu rồi ra ngoài mua đồ. Tiêu Chiến đi lại gần, nhìn mẹ nằm im trên chiếc giường bệnh, sụt sùi nói: “Mẹ mau khỏi đi rồi mẹ con ta đi công viên chơi nha.”

Đang ngồi đó chợt có ai đó hỏi: “Đó là mẹ cháu sao nhóc.” Tiêu Chiến quay lại thấy một chú cũng gần tuổi ba anh đáp lại: “Vâng ạ, mẹ cháu do sinh cháu ra nên không khỏe lắm nên mới nằm đây.”

Người đó nói tiếp: “Chú cũng biết mẹ cháu đó hồi trước chú cùng một người nữa theo đuổi mẹ cháu, nhưng mẹ cháu lại chọn người đó chứ không phải chú. Nhìn cháu thế kia chắc bố cháu tên là Tiêu Văn Bình đúng không.”

Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi: “Sao chú biết ba cháu vậy ạ?” Người đó bật cười nói: “Đương nhiên là biết chứ, hồi đó chú và ba cháu cùng theo đuổi mẹ cháu mà.” Tiêu Chiến gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Một lúc sau ba Tiêu về thấy một người khác trong phòng đang trò chuyện vui vẻ với con mình liền lên tiếng: “Tên Vương đáng ghét kia ngồi đó làm gì.” Chợt người đàn ông kia quay sang với vẻ mặt tươi cười nói: “Có con mà chả thèm nói với bạn bè gì cả không phải vợ tôi đang dưỡng thai ngay phòng bên cạnh chắc tới lúc quy tiên cậu cũng không thèm nói với tôi phải không.”

Ba tiêu ngao ngán tiếp lời: “Có vợ rồi thì lo mà chăm vợ đi, ở đó mà xỉa xói người khác.” Ông Vương cũng tiếp lời lại ngay: “Vợ tôi đang nghỉ rồi, nãy con trai cưng của ông chạy sang nhầm bên phòng nghỉ của vợ tôi gọi mẹ kìa. Hay chúng ta kết thông gia cũng được đó.”

Ba tiêu với vẻ mặt khinh bỉ nói: “Làm như con ông quý lắm ý, muốn cưới Chiến Chiến nhà tôi thì phải xem trình độ nhóc kia như nào đã, lôi ra đây cho tôi xem mặt đã rồi nói.”

Ông Vương nói lại: “Gớm nữa thằng nhóc kia đã chịu ra đâu mà xem với chả mặt, mà nhóc con của ông mấy tuổi rồi, tôi đoán chắc cũng sắp sang 6 tuổi nhỉ.”

Ba Tiêu với vẻ mặt đắc ý nói: “Thì đúng rồi đợt Phương Lan đồng ý tới giờ cũng được 12 năm rồi còn gì nữa. Giờ bà ý bị ốm nằm đó cũng do tôi không để ý tới bà ý đó.”

Tiêu Chiến quay ra nhìn hai người đàn ông đang tán gẫu kia mà nói: “Hai người không để mẹ con nghỉ à, muốn nói thì ra ngoài kia mà nói đi.”

Ông Vương nhịn cười khi thấy lời nói đó phát ra từ đứa trẻ mặt còn non choẹt mà tỏ ra như ông cụ nọ kia. Ông Vương đứng lên định về xem vợ mình dậy chưa thì nói: “Nhóc con, cháu muốn sang kia chơi với con chú không.” Ông định lấy cái này ra để giúp Tiêu Chiến vơi chút nỗi buồn. Tiêu Chiến quay sang ba mình thấy ba ra hiệu ý muốn bảo cậu đi chơi đi cho khuây khỏa.

Anh đứng dậy đi theo ông Vương sang phòng bên cạnh thì thấy bà Vương dậy rồi đang nằm xem trương trình gì đó thì quay ra thấy phía sau chồng mình là thằng nhóc hồi nãy. Bà nổi hứng trêu ghẹo cậu nói: “Lại đây “mẹ” bế chút nào.” Tiêu Chiến nhớ lại chuyện hồi nãy thấy xấu hỏi tai hơi đỏ lên nhưng vẫn tiến đến hỏi: “Bác ơi bao giờ bác sinh vậy ạ.”

Bà xoa lên phần bụng nhô lên của mình nói: “Sắp rồi 3 tháng nữa thôi.” Tiêu Chiến xòe tay ra đếm quay lên nói: “Vậy là năm sau em bé mới ra, em bé bé hơn cháu 6 tuổi lận sao mà cháu cưới được.”

Bà Vương với vẻ mặt khó hiểu quay sang chồng mình đang nhịn cười đằng kia bà nói: “Cháu muốn cưới Nhất Bác nhà bác sao vậy thì đợi nó lớn lên thì hỏi lại nó là được mà tới lúc đó cũng chưa muộn giờ thì hơi sớm quá.”

Tiêu Chiến sờ lên bụng bà Vương thì thấy bụng bà hơi nhô lên hình bàn tay có vẻ như em bé đang chạm tay với anh, anh tỏ vẻ thích thủ xong quay ra chào hai bác rồi chạy về phía phòng bệnh của mẹ.

Tầm 1 tháng sau mẹ Tiêu Chiến cũng đỡ hơn phần nào và được về nhà. Tiêu Chiến đang ngồi học bài thấy mẹ về chạy ra ôm mẹ hỏi: “Mẹ bớt đau rồi đúng không mai hai chúng ta đi công viên “ Thảo Nguyên ” con sẽ tìm cho mẹ hoa lan giống với tên mẹ nha.” mẹ Tiêu thấy thế cũng chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng xoa đầu anh, cố quên đi câu nói của bác sĩ: “Phu nhân hiện tại đang uống giảm đau nhưng…” sau đó bà từ chối không nghe nữa và yêu cầu được về nhà nhìn cậu con trai cười nói vui vẻ lần cuối.

Sáng hôm sau hai mẹ con đi công viên thì trong lúc đang chạy đi tìm hoa cùng với bác quản gia mẹ anh đột nhiên nôn ra máu xong ngất. Tiêu Chiến quay về thấy mẹ đang được mấy chú nhân viên hồi sức tim phổi, bông hoa trên tay rơi xuống cũng với hai hàng nước mắt lăn dài trên cái má bầu bĩnh.

Ngày hôm sau đám tang được tổ chức. Hai ông bà Vương cũng tới thấy anh ngồi im lìm trong góc nhà mà trong lòng xót xa vô cùng. Hai người tiến tới an ủi anh và đặt tiền viếng xong quay ra hành lễ với gia chủ.

Một tuần sau Tiêu Chiến vẫn chưa thể vui vẻ hơn ngày nào cũng ủ rũ, ba Tiêu thấy vậy liền gọi cho Tiêu Vãn tỏ ý muốn cho Tiêu Thành là em họ lớn hơn Tiêu Chiến 2 tuổi sang chơi phần nào mong Tiêu Chiến bớt buồn phiền đi.

Sáng thứ 7 cùng tuần đó ngày nghỉ của anh, đang nằm ỳ trên giường không muốn dậy thì có tiếng gõ của cùng tiếng của Tiêu Thành vang lên: “Em không định dậy sao? Mặt trời lên tới mông rồi đấy.”

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói quen thuộc nhảy ra khỏi giường mở cửa với mẻ mặt hớn hở: “Anh Thành sang đây lúc nào vậy sao không bảo em.”

Tiêu Chiến vội chạy đi vệ sinh cá nhân rồi ra cửa kéo Tiêu Thành xuống ăn sáng. Quản gia thấy lần đầu sau 1 tuần thiếu gia vui vẻ như vậy lòng cũng nhẹ nhàng hơn bởi sau phu nhân và chủ tịch bác là người bên cạnh anh nhìn anh lớn lên nên cũng phần nào hiểu được cảm giác của anh.

Ăn sáng xong Tiêu Chiến rủ Tiêu Thành ra ngoài ngồi xem tv, trong lúc đó luôn miệng hỏi “Anh ở đây đến bao giờ? anh muốn xem gì?” Tiêu Thành tới đây nhằm mục đích giúp Tiêu chiến vui lên nên hầu như cái gì cũng chiều anh nên trả lời: “Anh ở đây tới khi nào em đuổi anh về thì thôi và anh xem cái gì em thích xem ý.”

Tiêu Chiến trở nên vui vẻ hơn, nói nhiều hơn. Cũng nhờ Tiêu Thành mà ngôi nhà đã bớt u ám, ảm đạm hơn.

Lúc ở Tiêu gia hầu như lúc nào Tiêu Thành cũng ở cạnh Tiêu Chiến tới tận 1 tháng Tiêu Thành phải về quê ngoại cùng mẹ nên đành rời đi. Tuy không nỡ nhưng Tiêu Chiến cũng phải tạm biệt anh.

Ngỡ như hết điều vui rồi thì Tiêu ba tối hôm đó báo cho anh là bà vương chuẩn bị đẻ rồi, nghe vậy Tiêu Chiến lại vui hơn hẳn ngồi đếm ngày để gặp em bé.



Lần đầu gặp em công thì không biết ra sao nhỉ mọi người hãy chờ đón nhaaaa <3

15/12/2023