Tôi làm bộ ngạc nhiên khi má bỏ điện thoại xuống, báo tin Steve đã bình phục. Bà phấn khởi ôm tôi và Annie quay vòng, khiêu vũ trong nhà bếp.Ba hỏi:
- Tự nhiên nó tỉnh lại à?
- Dạ, các bác sĩ cũng không hiểu và cắt nghĩa được vì sao.
- Thật không thể nào tin nổi.
Nghe ba lẩm bẩm, Annie (mặt mày nghiêm túc) bảo:
- Phép lạ đấy!
Tôi phải quay đi để cười. Đúng là phép lạ!
Khi má ra khỏi nhà để đến nhà bà Leonard, tôi sửa soạn đi học. Bước ra ngoài trời, tôi hơi hoảng, chỉ sợ bị mặt trời thiêu rụi, Nhưng không có gì xảy ra. Tất nhiên. Vì ông Crepsley đã nói tôi có thể đi lung tung vào ban ngày.
Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, phải chăng tất cả chỉ là cơn ác mộng? Thâm tâm tôi vẫn biết đó là sự thật, nhưng tôi cứ cố tin ngược lại.
Điều làm tôi căm ghét nhất là ý nghĩ phải gắn bó với thể xác này quá lâu. Mấy năm nữa, tôi sẽ phải cắt nghĩa thế nào với ba má và mọi người, nhất là trong khi các bạn cùng lớp “già” đi, còn tôi thì cứ dường như “trẻ mãi không già”.
Tôi đến thăm Steve vào thứ ba. Nó đang ngồi xem TV và ăn sô-cô-la. Gặp tôi nó rất mừng, ríu rít kể chuyện nhà thương, đồ ăn tại đây, những cô y tá và hàng đống quà cáp. Nó nói đùa:
- Tớ khoái được mấy con nhện độc xực thêm vài miếng nữa.
- Nếu là cậu, mình không mong vậy đâu. Bị lần nữa là cậu ngủm luôn.
- Cậu biết không, các bác sĩ ngọng luôn. Các bác sĩ ấy cóc biết nguyên nhân làm tớ bệnh, rồi đùng một phát, bệnh biến mất tiêu.
- Cậu không nói gì về quý bà Octa chứ?
- Không đời nào. Nói ra chỉ tổ gây rắc rối cho cậu.
- Cám ơn.
- Nó sao rồi? Sau khi nó cắn mình, cậu đã làm gì?
Tôi đã nói dối:
- Mình gϊếŧ nó rồi.
- Thật sao?
- Thật.
Nó gật nhưng vẫn nhìn tôi lom lom:
- Lần đầu tỉnh lại, mình nghĩ là đã nhìn thấy cậu, nhưng có lẽ mình lầm, vì lúc đó là nửa đêm mà, làm sao cậu vào đây được. Nhưng cứ y như thật vậy, rõ ràng mình thấy cậu và một người khác nữa – cao lêu khêu, xấu xí, có một chỏm tóc màu cam và một cái sẹo dài trên mặt.
Tôi im lặng, vặn hai bàn tay, nhìn xuống sàn. Biết nói gì đây? Steve lại nói:
- Còn chuyện kỳ cục nữa, cô y tá đã phát hiện mình tỉnh lại, thề là cô ta đã thấy hai người trong phòng lúc đó: một người đàn ông và một đứa con trai. Các bác sĩ cho là cô ta bị ảo giác. Lạ không?
- Ừa, lạ thật.
Tôi trả lời, nhưng không dám nhìn thẳng nó.
Mấy ngày sau, tôi bắt đầu nhận ra những biến chuyển trong mình: buổi tối, khi vào giường, tôi rất khó ngủ và cứ nửa đêm là tôi choàng tỉnh dậy. Tai tôi thính hơn, có thể nghe mọi người nói chuyện từ xa. Trong lớp, tôi nghe được cả tiếng nói cách lớp tôi hai, ba phòng – cứ như không hề có mấy bức tường ngăn cách. Giờ ra chơi tôi chạy vòng sân, không ai bắt kịp, mà không đổ chút mồ hôi. Tôi hiểu rõ cơ thể mình, điều khiển được nó. Ngoài sân cỏ, tôi có khả năng điều hành đối thủ theo ý muốn của tôi. Hôm thứ năm, tôi ghi mười sáu bàn.
Tôi cũng khỏe đến lạ lùng, có thể hít đất vô tư bao nhiêu cũng được. Tuy không thấy những cơ bắp nổi lên, nhưng rõ ràng trong tôi có một luồng sinh lực tràn trề. Tôi chưa chính thức thử nghiệm, nhưng tôi tin nguồn sinh lực đó là vô tận.
Giấu giếm những khả năng đó không dễ chút nào. Chuyện chạy và bóng đá có thể nói là do tập luyện, nhưng còn biết bao điều khác rất khó lý giải cho mọi người tin được.
Chẳng hạn hôm thứ năm, chuông nghỉ vừa reo, một bạn đá bóng về phía tôi, hai tay tôi đưa lên bắt thì… những móng tay cắm phập qua làn da dày, làm quả bóng nổ tung. Tối hôm đó, đang ngồi ăn tại nhà – tôi không hề lắng nghe – nhưng tiếng cãi nhau bên hàng xóm vẫn l*иg lộng vào tai. Đang nhai khoai tây và xúc-xích, tôi bỗng cảm thấy món ăn hình như cứng hơn bình thường. Nhìn xuống, tôi mới biết mình đang nhai rau ráu đầu cái nĩa inox ra từng mảnh nhỏ. Rất may không ai nhìn thấy.
Cũng trong buổi tối thứ năm đó, Steve gọi cho tôi. Nó đã xuất viện và sẽ nghỉ ngơi tới hết tuần mới đi học lại. Nhưng nó phát điên lên vì buồn chán, nên chỉ muốn mẹ nó cho đi học ngay ngày mai.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Cậu mà lại khoái đi học à?
- Hà hà, nghe ngộ không? Tớ luôn tìm cớ để nghỉ học, bây giờ được nghỉ đàng hoàng, lại chỉ khoái tới trường. Cậu không biết đâu, ở nhà vài ngày còn sướиɠ, nhưng cứ ru rú suốt cả tuần trong nhà, ớn tận cổ rồi.
Không biết Steve có thái độ thế nào, nếu tôi cho nó biết mọi chuyện. Vì nó đã từng muốn thành ma-cà-rồng, nhưng ông Crepsley lại chọn tôi thay vì là nó.
Tôi cũng không thể tâm sự gì được với Annie. Từ khi Steve bình phục, nó không hề nhắc tới con nhện, nhưng tôi vẫn luôn bắt gặp cái nhìn của nó. Không biết nó nghĩ ngợi gì, nhưng tôi đoán nó đang thầm bảo: “Anh Steve thoát chết không phải vì anh. Anh đã có dịp cứu anh ấy, nhưng anh đã không làm. Anh nói dối và phó mặc mạng sống của anh ấy cho may rủi, chỉ để tránh cho bản thân anh những rắc rối. Nếu chuyện đó xảy ra cho em, anh cũng xử sự như thế phải không?”
Thứ sáu đó Steve là siêu sao. Cả lớp xúm quanh, năn nỉ nó kể chuyện. Đứa nào cũng muốn biết con gì đã cắn nó, nó thoát chết ra sao, sống trong bệnh viện như thế nào, người ta có mổ nó không…
Nó bảo:
- Tớ cóc biết bị con gì cắn. Đang ngồi bên cửa sổ, trong phòng Darren, tớ nghe có tiếng động, vừa dòm thử ra, xem là cái gì, thì… phập một cú đớp. Tớ cóc còn biết gì nữa.
Đây là câu chuyện hai đứa tôi đã nhất trí từ trong bệnh viện.
Thứ sáu đó thật kỳ lạ đối với tôi. Ngồi trong lớp, tôi luôn nhìn ngắm chung quanh tự nhủ: “Mình không nên có mặt tại đây. Mình đâu còn là một đứa trẻ bình thường nữa. Mình nên đi kiếm sống bằng công việc phụ tá ma-cà-rồng. Anh văn, sử ký, địa lý còn có ích gì cho mình nữa đâu? Khung cảnh này không còn dành cho mình nữa.”
Alan và Tommy tíu tít khoe tài năng của tôi trên sân cỏ. Alan bảo:
- Hồi này thằng Darren chạy như gió.
Tommy tán thêm:
- Nó chơi bóng như siêu sao Pele.
Steve nhìn tôi dò hỏi:
- Thật à? Chuyện gì làm mày thay đổi ghê thế?
- Thay đổi đếch gì đâu. May mắn thôi.
Tôi lại nói dối. Tommy cười ngặt nghẽo:
- Ôi! Nghe ông Khiêm-Tốn nói kìa! Thầy Dalton đang định đưa nó vào đội U-17 đấy. Cỡ tuổi chúng mình, có thằng nào dám mơ được vào đội U-17 chưa?
Thằng Steve trầm ngâm ra mặt:
- Đúng vậy.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi cố tình chơi bóng không tốt, nhưng rõ ràng Steve có vẻ nghi ngờ. Tôi không nghĩ là nó biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó cảm thấy tôi có điều khác lạ.
Tôi chạy như rùa và bỏ lỡ nhiều dịp làm bàn. Gần cuối trận, Steve không còn dò xét từng đường chuyền, cú nhả bóng của tôi nữa. Nó đã bắt đầu đùa giỡn với tôi. Nhưng rồi một chuyện xảy ra làm hỏng hết màn kịch của tôi.
Alan và tôi cùng rướn theo quả bóng. Thật ra nó không nên làm thế, vì quả bóng gần sát bên tôi, nhưng Alan nhỏ tuổi nhất trong đám và đôi khi nó hành động ngốc vô cùng. Tôi đã định lùi lại, nhưng quá oải kiểu đá “đóng kịch” này, lại sắp hết giờ nghỉ, tôi muốn ít nhất phải ghi một bàn, Thây kệ thằng Alan Morris.
Trước khi đυ.ng tới quả bóng, hai chúng tôi đâm sầm vào nhau. Alan la lớn, bật tung người. Tôi cười ha hả, kềm cứng quả bóng dưới chân rồi xoay mình, sút!
Nhưng chợt thấy máu, tôi khựng lại. Một đứa móc bóng từ chân tôi, tôi không còn quan tâm nữa, chỉ chăm chú nhìn Alan. Đầu gối trái nó sưng tù vù và nó đang khóc la, nằm ngay đơ cho mọi người băng bó vết thương. Tôi nhìn nó, nhìn đầu gối nó, không, chính xác hơn, tôi nhìn máu nó.
Tôi tiến một bước, rồi hai bước về phía nó. Tôi đứng trên nó, che khuất ánh sáng. Nó ngước lên – chắc phải thấy mặt tôi có vẻ kỳ dị lắm – nên nó nín bặt, trừng trừng nhìn tôi hoảng hốt.
Tôi quỳ xuống, và trước khi biết mình đang làm gì, tôi ghé miệng vào vết thương của nó và hút máu.
Hai mắt nhắm trong khi máu trào vào miệng, tôi không biết mình đã uống bao nhiêu và như vậy có hại gì cho Alan không.
Nhớ ra mọi người chung quanh, tôi choàng mở mắt. Tất cả đã ngừng chơi và đang lom lom nhìn tôi khϊếp đảm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn quanh. Tôi sẽ cắt nghĩa chuyện này thế nào đây?
Chợt nghĩ ra một giải pháp, tôi nhảy lên, hai tay giang rộng, miệng la lớn:
- Ta là chúa tể ma-cà-rồng đây. Ta sẽ hút máu tất cả các ngươi.
Chúng nó giật mình nhìn, rồi hô hố cười. Chúng nó tưởng tôi đùa, giả bộ làm ma. Một đứa bảo:
- Mày khùng quá đi, Shan.
Một đứa con gái nhìn máu dính tèm lem trên cằm tôi, nhăn nhó:
- Khϊếp! Trông kinh quá! Cậu phải bị bắt mới đúng.
Chuông reo vào lớp. Tôi khoái trá, cảm thấy tự phục mình. Tôi đã lừa được cả đám. Nhưng rồi tôi nhìn thấy một người, gần cuối đám đông, niềm vui của tôi biến mất. Đó là Steve Leonard – bộ mặt u ám của nó nói với tôi – nó đã biết chính xác chuyện gì xảy ra. Nó không hề bị tôi lừa.
Nó đã biết tất cả!