Chương 18

Tôi về nhà trước khi ba má thức dậy khoảng hai mươi phút. Giấu l*иg nhện vào một góc tủ áo, tôi phủ lên trên một đống áo quần, nhưng thận trọng chừa khoảng trống cho quý bà Octa thở. Con nhện sẽ được an toàn tại đây, vì việc dọn phòng má để tôi tự lo, bà ít khi lục soát phòng riêng của tôi lắm.Tôi chui vào giường giả bộ ngủ. Ba gọi tôi lúc tám giờ thiếu mười lăm. Tôi thay quần áo, vừa xuống thang vừa vươn vai ngáp, như vừa thức dậy.

Ăn sáng vội vàng, rồi tôi chạy lên lầu thăm bà Octa. Con nhện nằm ngay đơ từ lúc tôi trộm nó về. Tôi lắc nhẹ cái l*иg, nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

Tôi chỉ muốn ở nhà để thăm dò con nhện. Nhưng không thể. Chuyện giả bệnh để nghỉ học khó lòng qua khỏi cặp mắt của má tôi.

Ngày hôm đó dài lê thê như cả tuần. Mỗi giây chậm chạp trôi như một giờ. Thậm chí giờ nghỉ ăn trưa hình như cũng kéo dài hơn thường lệ. Tôi chơi bóng đá như đứa mất hồn. Trong lớp, tôi mất tập trung, ngơ ngơ trả lời những câu hỏi đơn giản nhất cũng không xong!

Sau cùng, cũng đến giờ tan trường. Tôi chạy như bay về nhà và lên thẳng phòng riêng.

Quý bà Octa vẫn nằm im một chỗ. Tôi đã sợ là nó chết rồi, nhưng thấy bụng nó vẫn phập phồng thở. Rồi tôi giật mình chợt nhớ: nó đói. Trước đây tôi đã từng thấy những con nhện nằm đờ ra cả ngày chờ được cho ăn.

Không biết nó ăn gì, nhưng tôi đoán, chắc nó không ăn những món ăn như những con nhện bình thường khác. Tôi chạy xuống bếp, vơ vội một cái bình không, rồi vọt ngay ra vườn.

Nhặt ruồi chết, bắt mấy con côn trùng và đào mấy con giun lớn, rồi tôi giấu cái lọ trong áo. Nếu má nhìn thấy sẽ đặt ra cả ngàn câu hỏi.

Trở lại phòng, tôi đóng cửa, chặn thêm một cái ghế, rồi xách l*иg nhện đặt lên giường và mở tấm vải ra.

Con nhện lim dim mắt, thụp người xuống vì nguồn sáng thình lình. Vừa định mở cửa l*иg để bỏ đồ ăn vào, tôi mới nhớ ra: mình đang “giao du” với một con nhện độc. Chỉ vài cú cắn của nó là mình chết đứ đừ.

Lấy từ trong lọ ra một con châu chấu còn sống, thả qua nan l*иg. Con châu chấu nằm ngửa, ngo ngoe mấy cái chân, rồi lật sấp lại, tìm đường thoát ra khỏi l*иg.

Nhanh như cắt, con nhện chộp con mồi, nanh nhe ra.

Nó nuốt gọn con châu chấu. Nếu là một con nhện bình thường, miếng mồi này sẽ được tiêu thụ vài ngày mới hết. Nhưng với quý bà Octa, con châu chấu này chẳng thấm thía gì, chỉ là món khai vị nhẹ nhàng. Con nhện nhìn tôi như bảo: “Được đấy. Còn món chính đâu?”

Tôi cho nó ăn hết côn trùng trong lọ. Con giun lớn vặn vẹo, trườn mình, tranh đấu quyết liệt. Nhưng những cái nanh của bà Octa xé nó ra làm hai, rồi làm bốn khúc. Hình như con nhện khoái khẩu nhất món này.

Tôi lấy ra cuốn nhật ký dưới nệm giường. Đây là tài sản quý nhất của tôi. Tôi ghi chép tất cả mọi chuyện, để có thể viết nên cuốn sách này. Dù tôi nhớ hầu hết những gì xảy ra, nhưng nếu khi nào bị bí, tôi chỉ việc mở nhật ký, kiểm tra lại các sự việc.

Tôi lật trang cuối, ghi lại tất cả những điều tôi biết về bà Octa: những gì ông Crepsley nói về nó, những trò nó biểu diễn, món ăn nó thích. Tôi đánh một dấu bên món nó thích. Hai dấu bên món nó khoái khẩu nhất (Lúc này tôi mới chỉ biết đó là món giun). Bằng cách này, tôi sẽ biết cách cho nó ăn và dùng đồ ăn để bắt nó làm trò theo ý của tôi.

Sau đó, tôi lấy trong tủ lạnh ra một ít phô-ma, thịt dăm-bông, rau xà-lách. Nó tém gọn hết ráo. Điệu này chắc tôi sẽ phải tất bật lo ăn cho quý bà xấu xí này khá vất vả đây.

Đêm thứ ba, với tôi, thật là kinh khủng. Tôi luôn tự nhủ, ông Crepsley nghĩ gì khi thức dậy, phát hiện ra con nhện bị mất và lá thư dán trên nắp quan tài. Ông ta rời thành phố theo lời tôi, hay đang tìm kiếm con vật cưng của mình? Hoặc ông ta và con nhện có khả năng nói với nhau bằng thần giao cách cảm, và ông ta đang lần mò tới nhà tôi?

Tôi ngồi hàng giờ trên giường, ôm khư khư cây thánh giá sát ngực. Trong phim tôi thấy người ta làm thế này và rất hiệu quả. Nhưng có lần Steve bảo là chẳng ăn thua gì đâu.

Sau cùng, tôi thϊếp ngủ vào khoảng hai giờ sáng. Nếu ông Crepsley xuất hiện, tôi hoàn toàn chẳng biết gì. Nhưng khi tôi thức dậy sáng hôm sau, không thấy dấu vết nào chứng tỏ ông ta đã đến phòng tôi và quý bà Octa vẫn ngủ yên trong tủ áo.

Ngày thứ tư tôi đã cảm thấy thoải mái hơn, nhất là khi rảo ngang rạp hát sau buổi học, tôi thấy xe cộ của gánh xiếc không còn đó nữa. Họ đã dọn đi rồi!

Để ăn mừng, tôi mua một cái bánh pizza, thịt dăm bông và bắp rang. Ba má hỏi nhân dịp đặc biệt gì đây. Tôi bảo chỉ muốn thay đổi món ăn thôi. Không ai hỏi gì thêm nữa.

Con nhện tỏ ra rất khoái khi tôi cho nó một mẩu bánh. Nó chạy quanh l*иg, liếʍ láp từng mẩu vụn. Tôi ghi ngay vào nhật ký: “Món khoái khẩu đặc biệt: pizza.”

Trong mấy ngày sau, tôi tập cho nó quen với nhà mới. Tôi xách l*иg đi quanh phòng, để nó nhìn từng ngóc ngách. Tôi không muốn nó bị bối rối khi được cho ra khỏi l*иg.

Tôi luôn chuyện trò với nó, kể cho nó nghe về tôi, gia đình và căn nhà. Tôi nói với nó là tôi rất khâm phục và ái mộ nó, tôi cũng bảo cho nó biết những món ăn tôi sẽ đem về cho nó và những trò chúng tôi sẽ cùng biểu diễn. Dường như nó hiểu, tuy không hiểu tất cả những gì tôi nói.

Thứ năm và thứ sáu, sau giờ học, tôi vào thư viện trường, tìm đọc tất cả những sách về loài nhện. Còn quá nhiều điều tôi chưa biết. Chẳng hạn như chúng có thể có đến tám con mắt, và tơ của chúng là một chất nhựa lỏng, khi ra không khí mới rắn lại dần. Nhưng không cuốn sách nào đề cập tới một con nhện diễn viên và có khả năng thần giao cách cảm. Tôi không thể tìm thấy một hình ảnh nào giống con nhện của tôi. Hình như chưa tác giả nào được nhìn thấy một con nhện giống như quý bà Octa. Octa là một sinh vật độc nhất vô nhị!

Thứ bảy tới rồi! Tôi quyết định đã đến thời điểm cho con nhện ra khỏi l*иg và làm thử vài trò. Tôi đã tập và có thể thổi ống sáo được một vài nốt đơn giản. Vấn đề gay go nhất là truyền tư tưởng cho nó trong khi thổi sáo. Nhưng tôi có cảm tưởng là mình sẽ làm được.

Tôi đóng hết cửa sổ và cửa ra vào. Lúc này là chiều thứ bảy. Ba chưa đi làm về, má và Annie đi mua sắm. Chỉ một mình tôi ở nhà, nếu có chuyện không hay xảy ra, lỗi tôi, một mình tôi gánh chịu.

Tôi đặt cái l*иg giữa sàn. Từ đêm hôm qua tôi chưa cho nó ăn gì. Tôi đoán, nó không chịu làm trò gì, nếu nó kềnh bụng. Vật cũng như người, no bụng là trở nên lười biếng lắm.

Mở tấm vải phủ l*иg, tôi vặn khóa, rồi mở cái cửa bé tí xíu. Sáo đặt trên môi, tôi thu mình sát sàn để con nhện có thể nhìn thấy tôi.

Quý bà Octa bất động một lúc, rồi bò tới cửa l*иg. Ngừng lại, đánh hơi. Nó có vẻ quá mập để lách qua khỏi cửa. Tôi nghĩ là mình đã bồi dưỡng nó hơi quá đáng. Nhưng rồi nó cũng thu mình, chui ra được.

Ngồi trên thảm, cái bụng bự của nó luôn phập phồng. Tôi tưởng nó sẽ dạo quanh quan sát căn phòng, nhưng nó không tỏ ra chút dấu hiệu nào quan tâm đến chung quanh.

Đôi mắt con nhện chỉ gắn chặt vào tôi.

Tôi nuốt ực nước bọt, cố gắng không để nó nhận ra là tôi đang sợ. Tôi cũng phải khó khăn mới kềm nổi mình run rẩy và bật ra một tiếng kêu. Ống sáo rời khỏi môi, dù tôi vẫn giữ chặt trong tay. Vừa lom lom nhìn con nhện tôi vừa khẽ khàng đặt lại ống sáo lên miệng thổi.

Đúng lúc đó nó hành động. Nó nhảy vọt lên, bay tới trước, hàm há hốc, nanh nhe ra, những cái chân đầy lông quơ quào trong khoảng không và… phóng thẳng vào mặt tôi.