Chương 46

Hai người đi thẳng tới trung tâm mua sắm.

Vừa đến chạng vạng, người trong trung tâm mua sắm có hơi đông, rộn ràng nhốn nháo, hơi chen chúc.

Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh đi vào hai cửa hàng, đều phải xếp hàng dài.

Đi dạo một lúc, hai người mới nhìn thấy tin nhắn Trì Ứng gửi trong nhóm, hỏi bọn cô buổi chiều muốn ăn gì.

Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh thương lượng qua, gửi vị trí của trung tâm thương mại cho bọn họ.

Bác Mộ Trì: “Đến đây ăn đi, ở đây có một nhà hàng không tồi.”

Trì Ứng: “Hai người không ở khách sạn sao?”

Trình Vãn Chanh: “Đi dạo phố.”

Trì Ứng: “Sao đi dạo phố mà lại không gọi em, hai người không thiếu vệ sĩ sao?”

Bác Mộ Trì thấy vậy thì sâu sắc cảm thấy tinh thần tự giác của Trì Ứng rất cao, biết rằng cậu có tới đây thì cũng chỉ để làm vệ sĩ.

Bác Mộ Trì: “Bây giờ tới đây cũng không tính là muộn.”

Phó Vân Hành: “Ừm.”

Bác Mộ Trì sửng sốt, nhướng mày: “Em và Tiểu Quai chờ mọi người.”



Nhưng Bác Mộ Trì không ngờ trước khi mấy người Phó Vân Hành tới đây, cô lại chạm mặt Hứa Minh trước.

Cô và Trình Vãn Chanh đi dạo có hơi mệt nên để hết đồ ở một cửa hàng, sau đó tới vườn hoa trên sân thượng dùng cơm.

Trong vườn hoa trên sân thượng của trung tâm mua sắm này có vài nhà hàng không tồi, Bác Mộ Trì nhìn qua, có vài món cô có thể ăn được.

Lượng khách trong mấy nhà hàng này rất đông, hai người xếp hàng lấy số xong rồi qua ghế dài bên cạnh ngồi chờ tới lượt.

Bác Mộ Trì vừa ngồi xuống chưa được ba phút thì có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Bác Mộ Trì?”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra thì nhìn thấy Hứa Minh đang đứng bên cạnh.

Nhìn thấy cô, Hứa Minh thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là cậu thật.”

Bác Mộ Trì kéo khẩu trang xuống: “Sao cậu cũng ở đây?”

Hứa Minh gật đầu, chỉ về phía sau ra hiệu: “Tớ ra ngoài ăn cơm với bạn.”

Bác Mộ Trì nhìn theo thì thấy một vài ánh mắt nghiên cứu tìm tòi.

Cô thoáng khựng lại, hơi rũ mắt thu hồi tầm mắt, “Ồ” một tiếng: “Trùng hợp quá.”

Hứa Minh tiếp lời: “Cậu đi một mình à?”

“Không phải.” Bác Mộ Trì nói: “Bạn tớ đang đi vệ sinh.”

Hứa Minh gật đầu, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên: “Vậy cậu có muốn…” Cậu ta nhìn Bác Mộ Trì, dịu dàng nói: “Ghép bàn không?”

Bác Mộ Trì cười, lắc đầu từ chối: “Để lần sau đi, bên tớ cũng nhiều người lắm.”

Hứa Minh hơi sửng sốt.

Bác Mộ Trì đang định giải thích thì giọng nói của Trì Ứng truyền tới từ đằng xa: “Chị!”

Hai người nhìn qua, Bác Mộ Trì giơ tay vẫy vẫy với họ.

Hứa Minh ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy mấy người đang đi về phía này, cậu ta hơi nhíu mày: “Bọn họ đều là bạn bè của cậu à?”

Cậu ta hỏi một câu theo bản năng.

“Là người nhà.” Bác Mộ Trì trả lời.

Trong lúc Hứa Minh mất tập trung, mấy người đã bước tới.

“Anh ta là?” Trì Ứng là người đầu tiên hỏi.

“Hứa Minh.” Bác Mộ Trì giới thiệu hai bên với nhau: “Đồng đội của chị.”

Trì Ứng chợt hiểu ra: “Em có ấn tượng.”

Cậu cười tươi như ánh mặt trời, nói: “Chào anh, em là Trì Ứng, em trai của Bác Mộ Trì.”

Hứa Minh: “Chào em.”

Mọi người lần lượt giới thiệu qua, Hứa Minh tự biết mình không hợp ở đây cho lắm nên nói một tiếng với Bác Mộ Trì rồi rời đi trước.

Nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, Trì Ứng tò mò: “Chị, sao Hứa Minh cũng ở đây?”

“Trùng hợp gặp nhau.” Bác Mộ Trì không để tâm tới chuyện chạm mặt hm ở đây, thuận miệng nói: “Cậu ấy là người ở đây.”

Trì Ứng: “Bảo sao.”

Phó Vân Hành bỗng đến gần, nhìn hai tay trống trơn của cô: “Em đi dạo mà không mua đồ sao?”

“Có mua.” Bác Mộ Trì ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chỉ chỉ: “Em để trong cửa hàng, lát nữa ăn cơm xong mới qua lấy.”

Phó Vân Hành gật đầu, kéo cô ngồi xuống.

“Vậy thì nghỉ ngơi một lúc trước đi.”

Bác Mộ Trì đảo mắt, nhìn góc nghiêng bình tĩnh của anh một thoáng, nhân lúc mấy người Trì Ứng không chú ý, cô dùng khuỷu tay khẽ chạm vào cánh tay anh.

Nhận thấy động tác của cô, Phó Vân Hành rũ mắt nhìn cô, cũng không lên tiếng.

Bác Mộ Trì nhướng mày, muốn tiến lại gần anh thêm một chút nữa, nhưng rồi lại cảm thấy mình làm vậy thì chủ động quá.

Cô cũng im lặng theo, nhìn về phía khác: “Vừa rồi bọn anh ở khách sạn làm gì vậy?”

Phó Vân Hành: “Viết luận văn.”

“…”

Bác Mộ Trì cạn lời nhìn anh: “Không phải chúng ta tới đây để nghỉ ngơi xả stress hay sao, luận văn của anh sắp đến hạn nộp rồi à?”

“Vẫn chưa đến.” Phó Vân Hành thoáng dừng lại, nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bác Mộ Trì tò mò: “Vậy vì sao phải… viết?”

Cô nghĩ trong thời gian ngắn như vậy, chắc không cần đâu nhỉ.

Phó Vân Hành nhìn đôi mắt tò mò của cô, im lặng một lúc rồi nói: “Anh cần bình tĩnh lại.”

Đọc luận văn, viết luận văn có thể điều chỉnh lại trái tim đang điên cuồng loạn nhịp của anh.

“…”

Vì sao anh cần bình tĩnh, Bác Mộ Trì nghĩ có lẽ cô biết đáp án rồi.

Cô còn chưa ngốc tới mức ấy, huống hồ những thứ Phó Vân Hành muốn thể hiện qua ánh mắt anh nhìn cô quá rõ ràng.

Nghĩ rồi, không khỏi cười khẽ: “Vậy là anh căng thẳng hay kích động?”

“Có cả hai?” Phó Vân Hành nghĩ ngợi rồi nói đáp án cho cô nghe.

Bác Mộ Trì bật cười.

Cô đang định lên tiếng thì Trì Ứng chú ý tới nụ cười của cô, khó hiểu hỏi: “Chị, chị đang nói gì với anh Vân Hành thế, cười vui như vậy, có thể chia sẻ cho bọn em với được không?”

“…”

Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành liếc nhau, nghiến răng lẩm bẩm: “Em muốn tẩn nó.”

Phó Vân Hành nhướng mày: “Nhịn nào.”

Bác Mộ Trì đỡ trán, tức giận trừng cậu một cái: “Không thể chia sẻ với em được.”

“Vì sao?” Trì – ngu ngốc ngây thơ ngọt ngào - Ứng tỏ vẻ vô cùng đau lòng: “Lúc nào chị cũng giữ bí mật với em hết.”

Bác Mộ Trì gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Lúc nào cũng thế.”

Trì Ứng: “…”

Mấy người cười nói, thời gian trôi qua rất nhanh.

Không lâu sau đã đến lượt bọn họ dùng cơm.

Nhìn mấy người cùng đi vào nhà hàng, Hứa Minh thu hồi ánh mắt thường xuyên nhìn qua hướng đó của mình.

“Hứa Minh.”

Có người bạn gọi cậu ta, trêu chọc: “Nhìn gì đó?”

Hứa Minh liếc người nọ một cái: “Không có gì.”

“Haiz.” Người bạn kia đặt tay lên vai cậu ta, tò mò hất cằm về phía mấy người Bác Mộ Trì vừa đứng, thấp giọng hỏi: “Cậu có ý gì với Bác Mộ Trì à?”

Vừa rồi sau khi Hứa Minh chào hỏi Bác Mộ Trì quay về, người nọ thuận miệng hỏi một câu xem người bên kia là ai.

Hứa Minh không tiếp lời.

Người bạn đó nhìn vẻ mặt của cậu ta là biết mình đoán đúng rồi, cậu ta nghĩ ngợi, thấp giọng hỏi: “Trong số mấy người vừa rồi có bạn trai của cô ấy không?”

“Không có.” Hứa Minh trả lời, nhưng vẫn luôn có dự cảm không tốt cho lắm.

“Vậy ông còn không mau tranh thủ cơ hội đi?” Người bạn đó cổ vũ: “Thích thì nhích, ông ngượng ngùng xoắn xuýt thế này là sao?”

Người nọ sảng khoái nói: “Hơi nữa hai người cùng chung một đội, ngày nào cũng sớm chiều bên nhau, lại còn có đề tài chung, có triển vọng lắm.”

Vẻ mặt của Hứa Minh hơi biến đổi, hình như bị người nọ thuyết phục một chút.

“Hơn nữa.” Người bạn đó cảm thán: “Nếu cậu không tranh thủ, bên cạnh cô ấy có nhiều người giỏi giang như vậy, khó tránh khỏi chuyện có người nhanh chân đến trước.”

“…” Hứa Minh im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Để tôi xem xét.”

Người bạn đó cười cười, vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị từ chối thôi mà, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.”

“…”

Ăn cơm xong, một đoàn người tiếp tục đi dạo phố.

Trì Ứng và Hạ Lễ không hề kiên nhẫn, đi cùng hai người được một lúc rồi nói rằng muốn đi lên khu trò chơi điện tử trên lầu chơi.

Bác Mộ Trì xua xua tay với hai người: “Hai đứa đi đi.”

Hai người đi rồi, đội hình sáu người biến thành bốn người.

Trình Vãn Chanh và Khương Ký Bạch nhìn nhau, cô ấy cân nhắc một chút rồi nói: “Chị Đâu Đâu, em muốn đi xem phim.”

Bác Mộ Trì sửng sốt: “Vậy thì đi cùng nhau nhé? Hỏi lại hai đứa Trì Ứng xem bọn nó có đi cùng luôn không?”

“Để bọn nó đi chơi trò chơi đi.” Khương Ký Bạch nói: “Chúng ta đi xem là được.”

Bác Mộ Trì gật đầu, nhìn về phía Phó Vân Hành: “Anh có vội về viết luận văn không?”

Phó Vân Hành nghe ra sự trêu ghẹo trong lời của cô, anh bất đắc dĩ cười cười: "Không vội, đi xem phim đi.”

“Được thôi!”

Gửi đồ lại, bốn người đi thẳng tới rạp chiếu phim.

Bây giờ không có bộ phim nào nổi tiếng, vậy nên phần lớn phim trong rạp chiếu phim đều là những bộ phim bình thường ít nổi, cốt truyện cũng không quá nổi bật.

Bác Mộ Trì nhanh mắt chú ý tới một cái tên trên một tấm poster: “Chúng ta xem cái này đi.”

Cô kích động nói: “Có thần tượng của em.”

Phó Vân Hành tập trung nhìn kỹ, nhìn thấy tên của Chu Nghiên trên đó. Chu Nghiên là một diễn viên được các cô gái nhỏ vô cùng yêu thích khi bọn họ còn nhỏ, Phó Vân Hành và Bác Mộ Trì còn từng gặp anh ấy và vợ rất nhiều lần. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bởi vì Bác Duyên đã từng viết một kịch bản dựa vào câu chuyện của ông ấy và Trì Lục, nam chính được chọn lúc ấy là Chu Nghiên, nữ diễn viên chính là vợ hiện tại của anh ấy, Hứa Trĩ Ý.

Hai người thành đôi qua phim, bây giờ vẫn còn ân ái như lúc ban đầu.

Nhưng mấy năm gần đây, hai người đều rất ít xuất hiện. Bọn họ dần dần lui về phía sau màn ảnh, hưởng thụ cuộc sống của mình.

Hứa Trĩ Ý còn đỡ, thi thoảng vẫn đóng phim, còn Chu Nghiên gần như đã giải nghệ, thi thoảng có tin tức thì cũng là nhờ độ nổi tiếng của vợ anh ấy, Hứa Trĩ Ý.

Vậy nên bỗng nhiên nhìn thấy bộ phim có anh ấy làm diễn viên khách mời, Bác Mộ Trì và Trình Vãn Chanh không thèm nhìn thể loại phim mà quyết định luôn.

Phó Vân Hành và Khương Ký Bạch không có ý kiến gì, từ trước tới nay, bọn họ luôn nghe theo ý kiến của mấy cô gái.

Đi vào rạp chiếu phim rồi ngồi xuống, Bác Mộ Trì còn lấy điện thoại ra, bừng bừng hứng thú lướt bình luận về bộ phim điện ảnh này, nhìn thấy có người khen diễn xuất của Chu Nghiên, cô vui như thể đối phương đang khen mình vậy.

Phó Vân Hành cũng không muốn mình tỏ ra quá keo kiệt, nhưng người bên cạnh thường xuyên bật cười thật sự khiến anh không thể bỏ qua được.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu khi Bác Mộ Trì cảm thán với Trình Vãn Chanh rằng Chu Nghiên thật đẹp trai, anh nghiêng đầu, rũ mắt nhìn màn hình điện thoại đang sáng lên của cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Thật sự đẹp trai đến vậy sao?”

“…”

Động tác của Bác Mộ Trì khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

“Tất nhiên rồi.” Cô không nhanh không chậm trả lời.

Nhìn vẻ mặt nghẹn lời của Phó Vân Hành, Bác Mộ Trì đè khóe miệng đang muốn cong lên của mình xuống, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời: “Bác sĩ Tiểu Phó này.”

Cô nghiêng người về phía Phó Vân Hành, nói bên tai anh: “Anh đang ghen à?”

Phó Vân Hành thoáng khựng lại, nhìn khuôn mặt đang sát gần mình của cô, nhìn đôi mắt lanh lợi của cô, trái tim của anh khẽ loạn nhịp. Anh cúi thấp đầu, chóp mũi cọ qua cái mũi tinh xảo của cô, cảm nhận cảm giác khác lạ do chóp mũi của cô mang lại, thản nhiên thừa nhận: “Em mới phát hiện ra à?”