Chương 114

Lúc hai người kịch liệt phàn nàn về Phó Vân Hành, chóp mũi anh bỗng hơi ngứa.

Anh vô thức quay đầu nhìn người đang gục đầu xuống cách đó không xa, ánh chiều tà lúc hoàng hôn đáp xuống từ ngoài cửa sổ, vẽ ra cần cổ thon dài trắng nõn của cô.

Cô mặc chiếc áo sơ mi đồng phục có cổ đứng, vừa thuần khiết vừa xinh đẹp.

“Phó Vân Hành?” Để ý anh lơ đãng, nữ sinh gọi một tiếng, cũng nhìn theo tầm mắt của anh, thấy anh nhìn chằm chằm người ta.

Lông mi của cậu ta khẽ run: “Có phải cậu đang gấp gáp hay không?”

Phó Vân Hành: “Còn bài khác không?”

Phó Vân Hành không trực tiếp trả lời câu hỏi của bạn học.

Nữ sinh suy nghĩ một chút, thật ra cũng không nghĩ ra câu hỏi nào.

Phó Vân Hành cũng tự hiểu cậu ta đã nói xong.

Anh kết thúc lời nói: “Được, trở về tôi sẽ ngẫm lại.”

Không đợi bạn học trả lời, anh đã đứng dậy đi về hướng Bác Mộ Trì: “Đâu Đâu, về nhà.”

Bác Mộ Trì ngẩng đầu: “Nói xong rồi?”

Phó Vân Hành gật đầu, cầm cặp sách của hai người: “Hôm nay muốn đạp xe hay là muốn anh chở em?”

Bọn họ đều đạp xe đến trường.

Nhưng thỉnh thoảng Bác Mộ Trì sẽ làm biếng, để Phó Vân Hành chở cô.

Bác Mộ Trì liếc nhìn anh một cái: “Tự mình đi.”

Phó Vân Hành bất ngờ: “Em chắc chứ?”

“Rất chắc chắn.” Bác Mộ Trì lẩm bẩm: “Số lần tự đi xe cũng không ít nhỉ.”

Phó Vân Hành không biết sao tâm trạng của Bác Mộ Trì thay đổi nhiều như vậy, anh không ngẫm nghĩ mà gật đầu nói: “Được.”

Tuy nói thế nhưng đến nhà để xe đạp rồi, anh vẫn vô thức bỏ hai chiếc cặp sách lên xe đạp của mình.

Hai người đạp xe về nhà.

Đã qua giờ cao điểm, trên đường cũng không còn nhiều người như thế nữa.

Gió đêm thổi lất phất, thỉnh thoảng cái bóng của hai người l*иg vào cùng một chỗ.

Tốc độ đạp xe của Phó Vân Hành không nhanh.

Chính xác mà nói, tốc độ đạp xe của anh là thay đổi theo tốc độ đạp xe của Bác Mộ Trì.

Anh luôn luôn ở phía sau Bác Mộ Trì và có thể trông thấy cô cách đó không xa, cũng có thể để cô vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mình.

-

Vừa tới con đường trước cửa nhà, ở không xa Bác Mộ Trì đã thấy Quý Vân Thư vẫy tay về hướng mình.

“Chị Đâu Đâu!”

Bác Mộ Trì mỉm cười, lập tức phanh lại.

Cô dừng lại ở bên người em ấy, khóe môi nhếch lên, “Sao em lại chờ chị ở bên ngoài?”

Quý Vân Thư kéo tay của cô: “Không kịp chờ nữa.”

Em ấy oán trách: “Sao anh chị về muộn vậy?”

Bác Mộ Trì quay đầu lại nhìn: “Em đã quên anh trai của em bị người đẹp quấn lấy?”

“….”

Quý Vân Thư chớp mắt mấy cái, “Không có quên.”

Nói đến đây em ấy quay đầu lại lên án Phó Vân Hành: “Anh, sao anh lại để chị Đâu Đâu chờ?”

Phó Vân Hành không để tâm tới ánh mắt đầy phẫn nộ của hai người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Hai người các em muốn làm gì?”

Quý Vân Thư: “Chị Đâu Đâu nói đi.”

Bác Mộ Trì im lặng cả buổi, ngước mắt nhìn ánh mắt sáng quắc của Phó Vân Hành.

“Chúng em muốn cùng nhau đọc truyện, không được à?”

Phó Vân Hành chưa nói không thể, nhưng cũng chưa nói có thể.

Phó Vân Hành nhắc nhở hai người: “Hôm nay không có bài tập?”

Bác Mộ Trì: “……”

Quý Vân Thư: “…..”

Hai tiểu học tra nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Đọc truyện xong rồi làm.”

Phó Vân Hành “Ừ” một tiếng, “Về nhà ăn cơm, ăn xong rồi làm bài tập trước.”

Rõ ràng nét mặt của anh không có gì thay đổi, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm, “Không biết thì tới đây hỏi anh.”

“…..”

Hai người lúng túng, muốn bác bỏ nhưng chưa đủ sức mạnh.

“Mà thôi.” Quý Vân Thư nhỏ giọng nói: “Làm bài tập trước đi?”

Bác Mộ Trì biết chống lại sẽ không có kết quả, chỉ có thể ấm ức mà gật đầu.

Cô muốn một ngày nào đó mình có thể hăm hở đấu tranh rồi đè bẹp Phó Vân Hành.

Hiện giờ chịu khổ trước một chút cũng không phải không thể. Ở loại chuyện này, từ trước đến nay Bác Mộ Trì biết rõ nên khuyên bảo mình thế nào.

Thấy cô ăn cơm như hổ đói, Trì Lục nhíu mày “Tối nay con ăn nhanh như thế làm gì? Vội vàng đi ra ngoài chơi?”

Bác Mộ Trì nuốt miếng thịt kho tàu bà ấy gắp, vụng về nói: “Làm bài tập.”

Bác Duyên bóc vỏ tôm cho cô và Trì Lục, lông mày cong lên, “Gấp gáp làm bài tập làm gì? Ăn từ từ thôi.”

Bác Mộ Trì rất là uất ức, “Vân Bảo nói con và Vân Thư không làm xong bài tập thì không được đọc truyện.”

Lục Trì: “…..”

Bác Duyên: “….”

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu điểm mấu chốt.

Bác Duyên suy nghĩ, dù có ý tưởng làm con gái vui nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Vậy cũng đâu cần gấp gáp mấy phút thế này.” Ông ấy bỏ thịt tôm vào trong bát của cô, giọng nói ấm áp, “Con đã quên chuyện lần trước ăn cơm nhanh nên bụng khó chịu?”

Trì Ứng ở trước mặt đang lùa cơm, gật đầu rất tự nhiên: “Đúng vậy chị à, thật sự không được thì chị đừng làm bài tập nữa, đây cũng đâu phải lần đầu tiên chị làm loại chuyện này.”

Bác Mộ Trì nghẹn lời.

Trì Lục không nói gì, gắp cho Trì Ứng một miếng thịt, “Bớt nói chuyện, vất vả lắm chị của con mới cải tà quy chính, chúng ta không nên nối giáo cho giặc.”

Trì Ứng kéo dài giọng điệu, lười biếng mà “Ừ” một tiếng, “Được rồi.”

Ăn cơm xong Bác Mộ Trì tự giác cầm theo sách bài tập sang nhà bên cạnh.

Cô và Quý Vân Thư không học giỏi, đa số thời gian đều chép bài tập của Phó Vân Hành. Đành chịu vì hai người họ tách ra hay là ở cùng một chỗ cũng lười biếng rồi nói chuyện phiếm trong vô thức.

Vốn dĩ có thể làm xong bài tập trong một tiếng, hai người họ có thể làm suốt đêm.

Lâu ngày Quý Thanh Ảnh và Trì Lục nghĩ ra một cách, ở nhà họ Phó xuất hiện một gian phòng làm bài tập riêng, kê hai cái bàn rất dài, ba người ngồi xuống một cái bàn cũng đủ.

Từ sau khi căn phòng này tồn tại, hầu hết Bác Mộ Trì đều làm bài tập ở đây.

Lúc cô đi qua, Quý Vân Thư vẫn đang trong phòng tắm, phòng làm bài chỉ có Phó Vân Hành.

Ở cửa ra vào, Bác Mộ Trì lén nhìn anh một cái rồi rón ra rón rén đến gần. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cô đang chuẩn bị hù doạ anh, bỗng chốc anh quay đầu lại.

Mất cảnh giác, cô đυ.ng phải ánh mắt thâm thuý của anh.

Sau khi im lặng hồi lâu.

Bác Mộ Trì chớp mắt nhìn qua ánh mắt của anh, cảm giác bầu không khí có chút vi diệu. Cô mím môi dưới, có hơi mất tự nhiên: “Anh biết em đến?”

Tầm mắt của Phó Vân Hành đi xuống theo khuôn mặt cô, rơi vào chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cô mặc trên người.

Ánh mắt của anh dừng lại, thấp giọng hỏi: “Không lạnh à?”

Bác Mộ Trì sững sờ, nhìn bản thân một chút rồi lại nhìn áo sơ mi trên người anh và cô, “Không phải anh cũng mặc áo ngắn tay sao?”

Đồng phục của trường họ rất đẹp mắt và hiện đại.

Các trường học khác toàn là áo thun xanh trắng đan xen với quần dài, đồng phục nữ sinh của trường họ là váy dài và áo sơ mi ngắn tay, của nam sinh là quần đen và áo sơ mi trắng, trông vừa sạch sẽ lại vừa thoải mái.

Quan trọng là đẹp hơn.

Vì lý do này, Bác Mộ Trì không chỉ cảm thán đồng phục của trường họ rất đẹp một lần, nếu không thì chắc chắn cô sẽ không thành thật mặc đồng phục đến trường đi học.

Nghe cô nói vậy, mãi mà Phó Vân Hành không nói gì: “Anh là con trai.”

Nghe thế, Bác Mộ Trì ngước mắt, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh còn phân biệt nam nữ?”

“…..”

Phó Vân Hành cũng chẳng có ý này.

Thật ra Phó Vân Hành muốn nói anh là con trai nên không sợ lạnh như thế. Hơn nữa sức khoẻ của chính Bác Mộ Trì khá yếu.

Nhưng đối diện với đôi mắt đang trợn to của Bác Mộ Trì, đúng là trong một lúc anh không biết nên nói gì.

Phó Vân Hành bất đắc dĩ nhếch môi, thay đổi đề tài: “Hôm nay có nhiều bài tập không?”

Bác Mộ Trì: “Tàm tạm.”

Phó Vân Hành gõ vào chỗ bên cạnh để ra hiệu.

Bác Mộ Trì ngoan ngoãn đi tới rồi ngồi xuống.

Cô lấy bài tập ra, đặt lên bàn từng loại, chủ động yêu cầu: “Làm toán trước đi.”

Phó Vân Hành biết từ trước đến nay cô là người thích hoàn thành bài khó rồi đến dễ.

Anh “Ừ” một tiếng, “Em thử giải đề trước đi, không biết thì gọi anh.”

“Biết rồi.”

Bác Mộ Trì ham chơi, nhưng mà đối với học tập, lúc nên nghiêm túc vẫn sẽ nghiêm túc, cô cũng không muốn trở thành một người gây cản trở trong xã hội.

Lên lớp cô không thể nào chăm chỉ, nhưng khi nước tới chân cô sẽ nhảy.

Bác Mộ Trì làm hết bài tập mình biết làm trước, sau đó mới xin giúp đỡ của Phó Vân Hành.

Phó Vân Hành đã giải đề cho cô, Bác Mộ Trì luôn cảm thấy anh sẽ dịu dàng hơn lúc bình thường mấy phần. Giống như anh sẽ trở nên có kiên nhẫn.

Thật ra cho tới nay Phó Vân Hành cũng là một người có kiên nhẫn.

Làm xong bài tập, Bác Mộ Trì và Quý Vân Thư phấn khởi về phòng đọc truyện.

Phó Vân Hành cũng không ngăn cản hai người.

Bác Mộ Trì chui vào phòng của Quý Vân Thư, nằm trên sô pha cùng đọc truyện với em ấy.

Hai người có cùng sở thích, cũng yêu thích nhân vật trong truyện tranh.

Đọc một lúc, Quý Thanh Ảnh lên tầng đưa hoa quả cho hai người.

“Mẹ nuôi.” Bác Trì Trì gọi bà ấy, “Mẹ đưa cho Vân Bảo à?”

Quý Thanh Ảnh cười nói, “Đưa cho các con rồi đi.”

Bác Mộ Trì gật đầu, nghĩ một chút rồi nói: “Để con.”

Bà ấy liếc nhìn, vừa hay phim cũng chiếu tập tiếp theo.

Quý Thanh Ảnh nhướng mày, không chút do dự nói: “Được thôi. Vậy mẹ nuôi xuống tầng đây.”

“Dạ.”

Bác Mộ Trì hướng đến phòng làm bài.

Cô cố tình thả nhẹ bước chân, phòng bài tập không đóng cửa hoàn toàn. Bác Mộ Trì nhìn vào qua khe cửa, Phó Vân Hành đang đưa lưng về phía này rồi làm bài tập.

Nhìn bóng lưng của anh, Bác Mộ Trì không khỏi cảm thán….cấp 3 khổ thật.

Dù Phó Vân Hành là một tài năng xuất chúng thế này, cũng phải làm nhiều bài tập như thế. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bác Mộ Trì nghĩ ngợi lung tung rồi đẩy cửa đi vào.

Vốn dĩ cô định để hoa quả xuống rồi đi.

Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy một mình Phó Vân Hành ngồi trong phòng bài tập hơi cô đơn. Nghĩ đến điều này, cô quay đầu nhìn về phía người ở lại: “Nếu như em đọc sách ở đây, có làm ồn đến anh không?”

Phó Vân Hành dùng nĩa xiên một miếng dưa hấu nhét vào miệng cô, “Đọc xong truyện tranh rồi?”

“……”

Bác Mộ Trì yên lặng, “Không phải anh nói mỗi ngày đọc một quyển là được? Em đọc xong một tập rồi.”

Cô muốn tìm cớ để mình được ở lại nơi này, “Hơn nữa anh cố gắng như vậy, em không muốn bị so sánh thê thảm với anh.”

Phó Vân Hành ngước mắt, “Muốn đọc sách gì?”

“…..Khoảng thời gian trước em nghe Khương Ký Bạch nói có một cuốn tiểu thuyết thần bí đọc rất hay.” Bác Mộ Trì yếu ớt nói.

Vẻ mặt Phó Vân Hành không thay đổi, đứng dậy tìm sách cho cô.

Anh lục lọi nhưng không tìm được.

“Không có sách.”

Anh nhìn Bác Mộ Trì, “Đọc cái khác?”

Bác Mộ Trì: “Để em tự tìm, anh làm bài tập đi.”

Lục lọi trong phòng bài tập, Bác Mộ Trì tìm được cuốn tiểu thuyết đợt trước Quý Vân Thư đang đọc.

Cô có hứng thú bình thường với thể loại tiểu thuyết ngôn tình. So sánh mà nói, Bác Mộ Trì càng thích trinh thám và thần bí hơn. Nhưng thỉnh thoảng đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô cũng cảm thấy rất thoải mái.

Người bên cạnh bỗng dưng yên lặng, Phó Vân Hành nghiêng đầu nhìn cô vài cái, cô cũng không để ý.

Đến mùa thu, dường như gió đêm cũng lớn hơn mọi ngày một chút.

Gió thổi vào từ ngoài cửa sổ, còn có từng đợt hương hoa.

Nhưng chui vào mũi Phó Vân Hành lại là hương hoa sơn chi của người bên cạnh.

Một mùi nước hoa Bác Mộ Trì rất thích.

Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng Bác Mộ Trì khẽ cười.

Vẻ mặt của Phó Vân Hành sững lại, vô thức nghiêng người nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay cô.

……

Một phút sau, Bác Mộ Trì cảm giác có chỗ nào không thích hợp lắm.

Cô nhìn bóng râm ở trên cuốn sách, ngẩng đầu với nụ cười cứng đờ, đối diện với đôi mắt không rõ ý vị của Phó Vân Hành.

“Em….” Bác Mộ Trì lập tức mở miệng, gấp sách lại theo bản năng.

Phó Vân Hành rũ mi nhìn hành động của cô, thản nhiên đối mặt: “Trong sách viết gì? Sao mặt em đỏ thế.”