Quyển 1 - Chương 3: Đế Vương tướng quân hiện tài năng
Bão tuyết bay lả tả xuống đất cả ngày.
Tiểu Thất quấn cái chăn thật dầy, cơ hồ nằm cả ngày ở trên giường. Tam tỷ nàng tới tìm nàng, muốn kéo nàng đi chơi, cũng nhờ nàng gắt gao ôm lấy chăn mới không bị lôi ra. Nàng từ trước đến giờ cực kỳ ghét mùa đông, khí trời rét lạnh luôn là khiến nàng khó di chuyển, thấy Tam tỷ chỉ mặc một cái áo bông không tính là dày cộng thêm một cái áo choàng đã tới kéo nàng đi chơi tuyết, khiến nàng thật bội phục nàng ấy. Nhưng ngày hôm sau vẫn không chống lại Tam tỷ được, nàng bọc một tầng thật dầy, mới dám đi ra ngoài, còn bị Ninh Kiêm Gia "Cười nhạo" một phen.
Chơi đùa tuyết xong, hai người bọn họ thở hồng hộc ngồi ở trên bậc thang cung điện, lòng bàn tay khẽ nóng lên, thở ra hơi thở nong nóng, toàn thân tựa hồ đã thoải mái nhiều.
Nhìn tuyết trắng phau phau trước mắt, Kiêm Gia chợt nói với nàng: "Tiểu Thất, ‘ Chiến thần ’ của Kỳ quốc chúng ta sắp về kinh."
Tiểu Thất lập tức không hiểu, quay đầu đi, nghi ngờ nhìn nàng: "Cái gì?"
Gương mặt Kiêm Gia ửng đỏ, giơ giơ tay cố ý che giấu, giải thích: "Tiểu Thất quên rồi, mỗi cuối năm, quan viên đại thần từ nhị phẩm trở lên ở ngoài kinh đều phải về gặp phụ hoàng!"
Tiểu Thất thấy mạt đỏ ửng lóe lên rồi biến mất trên mặt nàng, chế nhạo: "Ta hỏi 'Chiến Thần" mà tỷ nói."
Gương mặt Kiêm Gia lúng túng, đầu không được tự nhiên xoay lòng vòng, không nhìn nàng, ấp a ấp úng nói: "Ai nha, Tiểu Thất chưa nghe nói à, đó là tướng quân canh giữ ở phía nam Kỳ quốc ta! Nghe nói hắn từ một binh lính dựa vào chiến công mới lên làm tướng quân, dùng thời gian hai năm đã bình định rất nhiều man di phương nam! Cho nên người ở đó đều gọi hắn là ‘ Chiến thần ’."
Tiểu Thất lẳng lặng nghe, trên mặt luôn mang nụ cười đùa giỡn, chọc cho mặt của Kiêm Gia nhất thời đỏ một mảng lớn.
Kiêm Gia rốt cuộc không nhịn được, xông lại, chọt nách nàng: "Tốt! Tiểu Thất dám can đảm giễu cợt Tam tỷ của muội à!"
Tiểu Thất tránh trái tránh phải khỏi ma trảo của nàng, không nhịn được cười khanh khách.
Náo loạn một lúc lâu, họ mới thở hổn hển ngồi trở lại trên bậc thang lần nữa. Tiểu Thất nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ tam tỷ coi trọng hắn."
Kiêm Gia lại nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, trên mặt không có vẻ thẹn thùng của tiểu nữ nhi, nói: "Sang năm ta sẽ cập kê rồi, thay vì gả cho những hoàng tôn quý tộc tôn quý trong kinh, còn không bằng gả cho 'quân nhân nhà nghèo' trong mắt họ."
Một khắc kia, trên mặt Kiêm Gia có sự quật cường làm cho người ta không thể bỏ qua. Tiểu Thất Vi đυ.ng nhẹ nàng, ở trong lòng của nàng, Tam tỷ của nàng vẫn luôn dũng cảm, nàng sẽ hết sức đi tranh thủ tất cả mình muốn, mà nàng lại luôn là không biết thì sẽ không chủ động xuất kích, đối với cái gì cũng duy trì tư thái có cũng được mà không có cũng không sao, có lúc, nàng thậm chí không biết mình rốt cuộc muốn cái gì.
Lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì Kiêm Gia bu lại: "Tiểu Thất, ta phát hiện muội thật luôn thích mất hồn."
Tiểu Thất cười xấu hổ nói: "Nào có? Ta chỉ đang suy nghĩ một ít chuyện thôi."
Kiêm Gia nghe, gương mặt lại hứng thú dồi dào: "Đang suy nghĩ gì? Có phải đang suy nghĩ ‘ Chiến thần ’ đó trông như thế nào hay không? Nghe nói hắn còn rất trẻ, " Kiêm Gia nhìn phương xa, lẩm bẩm nói: "Không biết dáng dấp hắn có đẹp hay không?"
Tiểu Thất cũng nhìn phương xa, vẫn đang suy nghĩ, bất tri bất giác mình tới thế giới này đã một năm rồi sao. Lần đầu tiên mừng năm mới ở chỗ này, không biết náo nhiệt như thế nào. Chợt nghĩ đến bữa tiệc mừng năm mới mà mấy ngày trước Bích Ngô nhắc tới với nàng, nàng cũng phải tham gia, nói cách khác, nàng sẽ phải gặp "Phụ hoàng" của nàng rồi. Mặc dù ở nơi này gần một năm, nhưng nàng cũng chỉ là núp ở trong Tử Nhiễm cung nho nhỏ của nàng, cũng không tiếp xúc người trong cung nhiều, vừa nghĩ tới sẽ gặp Hoàng đế của thời đại này liền thấy hoảng hốt.
Kiêm Gia thấy Tiểu Thất mất hồn, hiển nhiên là hiểu lầm, nàng hào hứng nói: "Tiểu Thất, nghe nói mấy ngày nữa Chiến thần đó sẽ khải hoàn hồi triều, chúng ta len lén đi xem một chút đi!"
Lúc này Tiểu Thất mới phục hồi tinh thần lại, khải hoàn hồi triều? Nàng do dự một chút, chắc là một trường hợp trùng vĩ, những trường hợp chỉ xem trên ti vi đã cảm thấy sóng lòng sôi sục, quả thật đáng giá xem, nhưng nghĩ đến thời tiết lạnh giá, không khỏi lại co rúm lại một chút: "Như vậy —— không tốt lắm đâu —— nếu ——"
Kiêm Gia lại vội vàng cắt đứt nàng: "Không có chuyện gì! Chúng ta đứng xa xa nhìn. Tiểu Thất đi đi!" Ánh mắt nàng nhìn Tiểu Thất có vẻ chờ mong.
Tiểu Thất vẫn chạy không khỏi sự đeo bám dai dẳng của Kiêm Gia, đành đồng ý.
Nhưng vẫn không đi được, bởi vì buổi tối hôm đó nàng bị bệnh. Vì ở trên bậc thang ngoài trời tuyết cả ngày, nên bị sốt cao. Kiêm Gia bị Dục phi khiển trách dữ dội. Tiểu Thất rốt cuộc không cách nào thích ứng khí trời rét lạnh như vậy, mấy ngày liền đều sốt cao không lùi, Bích Ngô gấp đến độ thiếu chút nữa rơi lệ với Kiêm Gia. Cho nên lúc Tiểu Thất mở mắt ra, Kiêm Gia khóc đầu tiên: "Tiểu Thất, muội làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ——" Bích Ngô đứng ở bên giường, mắt cũng hồng hồng. Nàng rốt cuộc biết thì ra cảm giác được người quan tâm chính là như vậy, thời điểm mở mắt ra không phải bóng tối, mà là những ánh mắt ân cần. Nàng chậm rãi đưa tay ra, vỗ nhẹ Kiêm Gia nằm ở trên người nàng: "Tam tỷ, ta không sao rồi, đừng lo lắng."
Bích Ngô lại vội vàng bỏ tay nàng vào trong chăn ấm: "Công chúa, cơn sốt của người không dễ dàng hạ, không thể xảy ra chuyện nữa."
Thấy bộ dáng chuyện bé xé ra to của Bích Ngô, Tiểu Thất và Kiêm Gia đều cười ra tiếng. Vui vẻ như sống sót sau tai nạn, Kiêm Gia lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến nửa tháng sau, bệnh của Tiểu Thất mới bắt đầu đứt quãng tốt lên, mà bởi vì Kiêm Gia vẫn cho rằng là nàng hại Tiểu Thất sinh bệnh nặng, rất an phận ở trong Tử Nhiễm cung với nàng mấy ngày. Cho nên đến ngày khải hoàn hồi triều, Kiêm Gia cũng không dám nhắc lại chuyện đi xem, chỉ là ngày đó, nàng hơi mất hồn mất vía. Tiểu Thất rất nhanh liền phát hiện, vì vậy rất là "Khẳng khái hào phóng" thả nàng nghỉ một ngày.
Mãi cho đến sau này, nàng mới biết đó là lúc tất cả vận mạng bắt đầu, bỏ không xong, để ý lại loạn, dây dưa quấn quít, không người nào trốn thoát.
Nàng vẫn nhớ ngày đó Tam tỷ nàng hưng phấn chạy vào, ríu ra ríu rít nói nửa ngày, nguyên lai là lúc nàng đang nhìn trộm thì bị phụ hoàng của nàng phát hiện, vì vậy bắt nàng ra ngoài khiển trách, lại bị Tướng quân đó khen một câu "Nữ nhi nhà trời, nhất định là bậc cân quắc không thua đấng mày râu" . Nghe Kiêm Gia miêu tả có thanh có sắc như thế, khóe miệng Tiểu Thất không khỏi giương lên một độ cong đẹp mắt. Tam tỷ nàng cũng giống như những thiếu nữ khác, đang mong đợi bạch mã hoàng tử của nàng, nắm tay của nàng, kết thúc kiếp sống thiếu nữ của nàng.
Mấy ngày sau, vẫn không thể trốn gia yến, mặc dù bệnh của nàng cũng chưa hoàn toàn khỏe, mặc dù nàng một vạn lần không muốn đi, vẫn bị Bích Ngô mời qua. Nàng vừa sanh bệnh, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng sau khi được Bích Ngô trang điểm thì lại có một vẻ "bệnh" duyên dáng, như cành liễu đu đưa theo gió, đẹp đẽ động lòng người. Bởi vì, nàng luôn luôn cáo ốm không ra cung, cho nên ngày hôm đó ra sân rồi, "sự thật" Thất công chúa là một mỹ nhân bệnh lại càng được chứng tỏ.
Ngày đó khi nàng chậm rãi đi vào đại điện thì ngược lại không còn hốt hoảng như vừa bắt đầu, nàng nhẹ nhàng quỳ lạy, chỉ cảm thấy ở trên ghế rồng cao cao —— phụ hoàng của nàng —— xa lạ và cao quý, long bào vàng óng ánh lấp lánh sáng lên, nàng hơi ngẩng đầu, ở trong phồn hoa, nàng căn bản không cách nào thấy rõ mặt của phụ hoàng nàng, trong hoảng hốt. Nàng chỉ nghe một thanh âm trầm thấp uy nghiêm thản nhiên nói: "Tiểu Thất à? Tới an vị bên kia đi." Nàng nhìn thấy hắn chỉ vị trí ở bên cạnh Dục phi, Kiêm Gia bên cạnh trừng mắt nhìn nàng, vì vậy nàng thuận theo đi qua. Nàng ngồi xuống, Kiêm Gia lôi kéo ống tay áo của nàng, đến gần nàng, lặng lẽ nói: "Tiểu Thất. Thấy vị trí thứ hai bên trái không? Hắn chính là Tiêu Dật."
Tiểu Thất quay người lại, mang theo nghi ngờ: "Tiêu Dật là ai?" Thanh âm của nàng hơi lớn, vì vậy nàng liền thấy Tiêu Dạt mà Kiêm Gia nói đang nhìn về phía họ, cái nhìn kia, nàng đột nhiên cảm thấy khắp cả người sinh lạnh, ánh mắt âm trầm như vậy, giống như tất cả chuyện thế gian mà hắn thấy được đều trong suốt.
Kiêm Gia nhất thời có chút lúng túng, lặng lẽ lườm nàng một cái: "Chính là ‘ Chiến thần ’ mà chúng ta từng nhắc đến."
Tiểu Thất không nhịn được lại nhìn qua bên kia, chỉ thấy một bóng lưng kiên nghị cương dũng, cầm ly rượu trấn định tự nhiên uống rượu, giống như chưa từng để ý tất cả bên cạnh, tựa hồ cảm ứng được cái gì, hắn bỗng nhiên lại nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng trực tiếp chạm vào nàng, ở trong lúc ánh sáng bắn ra bốn phía, nàng mơ hồ cảm thấy người này quả nhiên là đảm đương nổi danh hiệu "Chiến thần". Thật ra Tiểu Thất cũng không thấy rõ diện mạo của hắn, chỉ dựa vào thân hình thì đã cho là như vậy. Nhưng nàng nghĩ đến Kiêm Gia, hơi cau lông mày, hắn và Tam tỷ, một như mặt trời, một như băng, thật thích hợp sao?
Có lẽ là nghĩ đến nhập hồn rồi, cũng không có phát hiện mình vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật đợi đến nàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn thì mới phát giác cư nhiên mình nhìn hắn thật lâu, vì vậy làm bộ như thẹn thùng cúi đầu, không ngoài dự đoán phát hiện nụ cười đùa cợt ở khóe miệng hắn. Lúc này Tiểu Thất mới thoải mái cười, nàng cũng không muốn trở thành "Con mồi". Nhưng nghĩ đến Tam tỷ của nàng, trong lòng nàng lại hơi lo lắng.
Người tham gia cung yến cũng không nhiều,có mặt đều là quan viên nhị phẩm trở lên của Kỳ quốc. Đa số tiệc như vậy đều nhàm chán, đã thấy rất nhiều loại giải trí ở hiện đại, cho nên những vũ điệu ở cổ đại cũng không có hấp dẫn bao nhiêu hứng thú của Tiểu Thất, vì vậy nàng liền không biến sắc bắt đầu quan sát quan viên có mặt. Ngồi ở bên phải là một lão nhân mặt mũi hiền lành, nhưng Tiểu Thất cảm thấy ông ta cũng không dễ dàng chung đυ.ng như vẻ bề ngoài, trong mắt ông ta thỉnh thoảng lóe lên sáng loáng, làm cho người ta không thể phân biệt, mà tay trái chính là một lão nhân tinh thần quắc thước, thỉnh thoảng nâng ly cùng uống với mọi người, bảo đao không già, càng già càng dẻo dai chính là người này. Mà bên phải, lại làm cho ánh mắt Tiểu Thất sáng lên, trong đầu lập tức hiện ra bốn chữ tao nhã lịch sự. Mái tóc dài của hắn tùy ý thả sau ót, khóe miệng có nụ cười ôn hòa, thỉnh thoảng cười nhạt cùng người chung quanh, ngũ quan tuấn lãng, giở tay nhấc chân có tự tin nhàn nhạt, mát mẻ tuấn dật.
Nàng khẽ nghiêng đầu đi: "Tam tỷ, trái phải có gì khác nhau?" Lúc nàng quan sát thì phát hiện, người bên trái tựa hồ có vẻ tao nhã lịch sự, mà người bên phải thì có vẻ phóng khoáng cởi mở.
Kiêm Gia lại gần nàng lần nữa: "Thất muội có phải coi trọng Mộ Thịnh Phong rồi hay không?" Giọng nói đùa giỡn rõ ràng.
Nàng do dự chốc lát, vì phòng ngừa lúng túng xuất hiện lúc trước, nàng lại gần Kiêm Gia: "Tam tỷ nói là người vị trí thứ hai bên trái à?"
Kiêm Gia nghe, xoay đầu lại, trên mặt không có đùa giỡn, ngược lại có chút nghi ngờ không hiểu: "Tiểu Thất, có lúc, ta thật sự hoài nghi số tuổi của muội."
Tiểu Thất cả kinh trong bụng, vẫn vững vàng mở miệng: "Tam tỷ, nói gì Tiểu Thất không hiểu."
"Ai! Muội ít nhiều cũng đỏ mặt chút chứ, lại còn không chút hoang mang hỏi ta phải hay không? Thật không biết cả ngày muội đang suy nghĩ gì, cứ luôn ngẩn người." Kiêm Gia nhìn Tiểu Thất, hơi không có cách nào.
Nàng mới nhớ tới lời nhạo báng vừa rồi của Tam tỷ, chỉ là lời như vậy trước kia đã nghe nhiều rồi, có lẽ đã miễn dịch, nhưng quả thật trước nay mình biểu hiện không giống một nữ tử 11 tuổi, nhưng thật bảo nàng giả bộ u mê ngu ngốc, vẫn rất khó khăn, nàng bất đắc dĩ "Thẹn thùng" nói: "Tiểu Thất còn nhỏ, mới không suy tính chuyện như vậy!"
Sau bữa tiệc, Tiểu Thất thật sự cảm thấy nhàm chán, liền nói với Dục phi thân thể khó chịu muốn hồi cung trước, Dục phi cũng không làm khó nàng, để nàng đi khỏi.
Nàng từ một góc hẻo lánh chuyển qua Thiên Điện, thời điểm bước ra màn cửa, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thẳng tắp ụp vào mặt. Nàng níu chặt áo choàng trên người, bước nhanh bđi ra ngoài. Quay đầu lại nhìn về phía tiền điện đèn đuốc sáng trưng, cảm thấy hoảng hốt, nơi đó lại có vẻ hư ảo như ảo ảnh, gần ngay trước mắt, nhưng không cách nào chạm đến.
Náo nhiệt là của bọn họ, mà ta đến tột cùng có thể lấy được cái gì đây? Nàng vừa nghĩ vừa bước nhanh đi về phía trước, ban đêm tuyết rơi, ở dưới ánh trăng càng có vẻ yên tĩnh và thanh u, nơi xa mơ hồ có thể thấy được ánh đèn, trong đêm tuyết, lại lộ ra ấm áp nhàn nhạt.