Chương 9

Con mẹ nó thế này không phải cái tên chết dẫm này quá mạnh rồi sao?Khán giả ở trong phòng phát sóng trực tiếp, nhìn chiếc xe cảnh sát chạy nhanh đến như bay.

Tất cả khán giả nam đều cười. Ngay từ đầu, bọn họ đều cho rằng Lâm Phàm đầu hàng, thất bại, đều đã nghĩ đợi lát nữa nên ngụy biện như thế nào. Nhưng không ngờ rằng hiện tại lại có một bước ngoặt lớn, xuất hiện một cảnh tượng mới như vậy.

"Ha ha ha ha! Đây chính là bạn bè anh em trong lời nói chăng?"

"Con mẹ nó, có hứng thú với cô gái vị thành niên, chú cảnh sát giúp đỡ quần chúng, giúp đỡ người vị thành niên không phải là rất bình thường sao!"

Cảnh sát vừa mới đi, bây giờ lại có một cảnh sát mới đến, không có sự giúp đỡ của nhân viên làm việc, tôi xem Từ Thanh Thanh sẽ ngụy biện như thế nào.

"Còn giả vờ bản thân là vị thành niên, nói dối là mối quan hệ trong gia đình không tốt, dưới sự

gặng hỏi của chú cảnh sát, xem cô ta giải thích thế nào, giấu đầu lòi đuôi, thì giấu vào chỗ nào!"

"Tất cả mọi người đều xem xong rồi, đây chính là kết cục lừa gạt người khác!"

"Những nhà nữ quyền độc hại vừa rồi có suy đoán ác ý đâu rồi? Đều lăn ra đây chịu chết cho tôi!"

"Hiện tại tôi chỉ ước mình có thể đấm vỡ kính mắt của mấy người nữ quyền lúc nãy! Để cho bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là mùi vị quả đấm thép của xã hội!"

"Ông anh nóng tính, ông đây rất thích!"

Đối mặt với những lời châm biếm từ khán giả nam, các khán giả nữ lúc trước còn dương dương đắc ý chế giễu lúc này đều rơi vào sự im lặng. Rất rõ ràng, bọn họ vốn dĩ không tưởng tượng được, sự việc lại phát triển thành tình trạng như bây giờ. Không nghĩ tới, người có suy nghĩ bẩn thỉu vẫn luôn là bọn họ chứ không phải là người qua đường như Lâm Phàm này.

Lúc này bởi vì câu chuyện trong phòng phát

sóng trực tiếp thay đổi trong nháy mắt, vô cùng ngoạn mục, rất nhiều khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu đề cử phòng phát sóng trực tiếp này cho bạn bè của mình. Kết quả là, một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn. Độ nóng của phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Từ hơn một triệu người xem trước đó, hiện tại đã tăng lên hơn hai triệu người. Số lượng người xem đã tăng lên gấp đôi, và vẫn còn đang tiếp tục tăng lên nhanh chóng. Càng ngày càng có nhiều khán giả phát hiện ra phòng phát sóng trực tiếp này rất thú vị.

Cùng lúc đó, ở trong bãi đậu xe dưới lòng đất, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

"Két két..."

Lốp của xe cảnh sát trượt trên mặt đất, một tiếng phanh xe ngắn ngủi vang lên khắp cả bãi đậu xe. Xe cảnh sát dừng ngang trước mặt Lâm Phàm và Từ Thanh Thanh.

Cửa xe mở ra, một cảnh sát trung niên tầm bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm nghị bước xuống xe. Ông ta là cảnh sát nhân dân phụ trách tuần tra khu vực này. Mọi người tặng cho ông ta biệt hiệu là Bao Chửng mặt đen, ông Tần. Trước đó, ông

ta nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát của một người đàn ông lạ, nói gặp phải một cô gái vị thành niên, có lẽ là do sơ suất của ba mẹ, suýt chút nữa thì đi vào con đường sai lầm. Ông ta thân là một cảnh sát kỳ cựu, đương nhiên là phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi có người báo cảnh sát.

Vừa xuống xe, đôi mắt như chim ưng của ông Tần đã tập trung vào Lâm Phàm.

"Cậu nhóc, là cậu gọi điện báo cảnh sát sao? Cô gái này chính là cô gái vị thành niên trong lời của cậu đúng không?"

Giọng nói của ông Tần hơi cứng nhắc và nghiêm túc, thậm chí có hơi tức giận, đối với ông ta mà nói, hành vi không thể chấp nhận nhất trong cuộc đời chính là hành vi không công bằng. Ông ta là người ngay thẳng, không a dua nịnh bợ, đồng thời tính tình vô cùng nóng nảy. Dường như tất cả những tên côn đồ bị ông ta tóm được đều bị ông ta mắng chửi cho mất mặt. Đây cũng chính là lý do ông ta có biệt hiệu: "Bao Chửng mặt đen." 2

"Đúng vậy, cô ta nói tối nay cô ta không có chỗ nào để ở, trong nhà ba mẹ mâu thuẫn đòi ly hôn."

"Hy vọng đồng chí cảnh sát có thể giúp đỡ cô ấy."

Thái độ của Lâm Phàm đối với vị cảnh sát kỳ cựu này khá tốt. Từ trước đến nay anh ta luôn tỏ ra rất thân thiện đối với cảnh sát có năng lực như vậy.

"Ồ? Đây là bỏ nhà trốn đi phải không?"

"Đây cũng không phải là cách giải quyết, hay là như thế này, cô dẫn tôi về nhà tôi sẽ giúp cô khuyên nhủ ba mẹ của cô."

"Người một nhà không nói hai lời, hai vợ chồng mà, cũng chỉ là những chuyện nhỏ vặt vãnh, khuyên nhủ là được rồi."

Giọng điệu của một cảnh sát kỳ cựu như ông Tần vô cùng ôn hoà, không giống với phong cách xử sự bình thường của ông ta. Đối mặt với cô gái vị thành niên này, ông ta cũng có một mặt nhẹ nhàng của mình. Nhưng những lời này lọt vào tai Từ Thanh Thanh, cô ta lập tức sợ hãi, trong lòng dấy lên phong ba bão táp. Nguyên nhân rất đơn giản, ba mẹ nhà cô ta vốn dĩ không có cãi nhau, cô ta cũng không phải trẻ vị thành niên, càng không phải là bỏ nhà trốn đi như vừa nói. Trước khi cảnh sát chưa tới, cô ta nói dối cái gì cũng

đều không kiêng nể ai. Nhưng hiện tại không giống như vậy, đối mặt với một cảnh sát kỳ cựu, cho dù có cho cô ta mười lá gan cô ta cũng không dám nói dối.

"Không... Không cần đâu." Giọng nói Từ Thanh Thanh rõ ràng có hơi chột dạ.

ông Tần nghe nói như thế, còn tưởng rằng cô gái này sợ ba mẹ sẽ quở trách.

Vì thế ông ta chủ động nói:

"Đừng sợ, nếu ba mẹ cô trách tội, tôi sẽ giúp cô giải thích."

"Công việc của cảnh sát nhân dân chính là giúp đỡ quần chúng nhân dân giải quyết vấn đề. Nếu tôi đã gặp phải chuyện này, thì tôi phải giúp cô giải quyết xong."

"Nói đi, nhà cô ở đâu?"

Câu nói này vừa thốt ra. Từ Thanh Thanh lập tức rơi vào trầm mặc. Lúc này. Thấy Từ Thanh Thanh không trả lời, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều cười.

"Ha ha ha! Đối mặt với cảnh sát như thế này thì không dám nói dối đây mà!"

"Không có việc gì, cô lại to gan nói dối, có thể cùng làm là ngồi tù vài ngày, rất phù hợp với cô!"

"Nói không chừng, Từ Thanh Thanh đến trại giam chịu dạy dỗ hai ngày lại là chuyện tốt đối với cô ta."

"Quả thật, nhìn ra được, tam quan của cô gái này có gì đó không ổn lắm, mở miệng ra là nói dối, làm gì có dáng vẻ của một cô gái."

"Lúc trước còn nói cái gì mà nếp sống ở nước ngoài tốt, thật ra là đang nói linh tinh, chính là thiếu sự giáo dục."

"Nói như vậy, Từ Thanh Thanh còn phải cảm ơn người anh em qua đường này, người kia dù sao cũng đã giúp cô ta nhiều như vậy!"

"Ha ha ha, nói đúng lắm! Người anh em này quả thật rất thú vị, thủ đoạn vừa nhìn là biết không phải người thường rồi!"

Trong lúc khán giả đang bàn tán sôi nổi ở trong phòng phát sóng trực tiếp, thời gian đã chậm rãi trôi qua. Mà vị cảnh sát kỳ cựu như ông Tân vẫn luôn dùng giọng điệu chậm rãi ôn hoà hỏi địa chỉ

nhà Từ Thanh Thanh, chỉ sợ không kiềm chế được tính tình nóng nảy của mình mà doạ đến cô bé đáng thương này. Nhưng đối mặt với sự quan tâm nhiệt tình của ông Tân, Từ Thanh Thanh lại lộ rõ vẻ ấp a ấp úng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào vị cảnh sát kỳ cựu. Dần dần trực giác của một cảnh sát kỳ cựu đã nói với ông Tần, cô gái này chắc là đang nói dối. Vì thế, ông Tân thu lại nụ cười trên mặt, cố ý dùng giọng điệu nghiêm khắc hơn vài phần.

Ông ta chất vấn: "Tại sao lại ấp a ấp úng không trả lời, lẽ nào cô muốn làm tốn thời gian của công chức nhà nước?"

"Cô cảm thấy tôi rất nhàn rỗi sao?"

Lời này vừa nói ra, Từ Thanh Thanh vội vàng xua tay phủ nhận: "Không không không, tôi không phải có ý này."

"Vậy ý của cô là gì? Chẳng lẽ cô đang nói dối?" ông Tân từng bước tiến lại phía Từ Thanh Thanh.

Giọng nói của ông ta không khác gì đang thẩm vấn tội phạm, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng khắc nghiệt giống như Bao Chủng mặt đen. Đối với sự thay đổi thái độ đột ngột của ông Tần. Từ Thanh Thanh bị dọa sợ, không dám đối phó qua

loa. Vì thế cô vội vàng lấy chứng minh nhân dân từ trong túi quần ra, giải thích với hai người: “Thực ra tôi đã mười tám tuổi rồi."

"Vừa rồi chỉ là nói đùa một chút với anh trai này thôi, ba mẹ ở nhà tôi không có cãi nhau, chỉ là nói đùa mà thôi."

Chứng minh nhân dân này nhân viên công tác vừa đưa cho cô ta, không ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng. Nhưng khi nghe lời giải thích này, sắc mặt của ông Tân lập tức tối sầm xuống. Trên mặt giống như có mây đen kéo tới, ông ta lạnh lùng chất vấn: "Cô có biết mình đang làm cái gì không?"

"Từ chỗ của tôi lái xe đến đây cũng phải hơn hai mươi tám phút, tại sao ngay từ đầu cô không giải thích?"

"Chẳng lẽ cô cảm thấy thời gian của cảnh sát chúng tôi rất nhiều sao? Có thể chơi trò chơi với cô?"

Sau khi biết được chân tướng sự việc, khí thế của ông Tần đều thay đổi. Từ Thanh Thanh sợ tới mức muốn khóc lên thành tiếng, cô ta vội vàng xua tay xin lỗi.

"Xin... Xin lỗi chú cảnh sát, tôi không cố ý, tôi đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa."

Nhưng ông Tân không định bỏ qua như vậy. Nếu như xin lỗi có tác dụng, vậy thì còn cần cảnh sát để làm gì. Sau đó, ông ta xoay người từ trong xe lấy ra một cuốn sổ tay hành vi công dân, nhét thẳng vào tay Từ Thanh Thanh.

"Xin lỗi không có tác dụng, nếu cô đã là một người trưởng thành, thì phải chịu trách nhiệm với việc mà mình làm.”

"Đây là sổ tay công dân, tối nay cô phải đọc thuộc cho tôi, ngày mai đến sở cảnh sát báo cáo, đọc thuộc lòng cho tôi nghe!"

"Nếu không, tôi sẽ lấy danh nghĩa làm lãng phí thời gian của công chức nhà nước để trừng phạt cô!"

Nhận lấy số tay, Từ Thanh Thanh cảm thấy mình không ổn một chút nào, cô ta ghét nhất chính là học tập. Bây giờ còn bắt cô ta học thuộc cái thứ này, đúng là còn khó chịu hơn so với gϊếŧ cô ta. Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc, ông Tần chỉ vào mặt cô nói một câu: "Đừng có bày ra vẻ mặt như đang khóc tang thế! Bây giờ cô đọc to câu đầu tiên lên đi!"

Ông ta vừa mới dứt lời, Từ Thanh Thanh lập tức

trợn tròn mắt. Cô ta sững sờ quay đầu nhìn Lâm Phàm, lập tức nghĩ đến mình còn đang đồng bộ phát sóng trực tiếp. Phải biết rằng, bây giờ khán giả cả nước đều đang theo dõi từng hành động cử chỉ của bọn họ. Nếu cô ta làm như vậy, gần như tương đương với việc cô ta thất bại, xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người. Vì thế Từ Thanh Thanh hơi ngượng ngùng trả lời lại: "Hay là thôi đi, tôi xấu hổ."

"Xấu hổ? Vậy lúc trước khi cô lừa dối tôi, sao lại không xấu hổ?"

"Lừa gạt người đàn ông ở bên cạnh cô đây, sao cô không cảm thấy xấu hổ?"

"Bây giờ xấu hổ? Muộn rồi! Đọc! Đọc to lên!"

ông Tân không quan tâm người đối diện mình ngượng ngùng cỡ nào, lạnh lùng quát lớn.

Lúc này, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều cười. Trước giờ bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng này, suýt chút nữa chết vì cười.

"Ha ha ha! Bây giờ xấu hổ? Lúc nãy khi lừa gạt người khác thì không xấu hổ?"

"Đúng đấy, tiêu chuẩn kép, tôi có thể nói dối

người khác mà mặt không biến sắc, lại không dám lớn tiếng ăn năn sám hối!"

"Các cô gái bây giờ đều có đức hạnh như thế này sao. Rõ ràng đã là người trưởng thành, lại còn điêu ngoa không nói đạo lý, thật không biết xã hội có còn tồn tại pháp luật hay không?"

"Đọc mau lên! Cũng để cho những nhà nữ quyền độc hại trên thế giới này nghe xem, cái gì gọi là tuân thủ pháp luật!"

"Nói rất đúng! Đọc!"

Lúc này, độ hot của phòng phát sóng trực tiếp đã tăng lên tới hơn hai triệu rưỡi người. Càng ngày càng có nhiều bình luận phủ kín phòng phát sóng trực tiếp. Sau khi biết được chân tướng sự việc rất nhiều người đã lên tiếng trách móc hành vi trước đó của Từ Thanh Thanh. Loại người tiêu chuẩn kép ủng hộ nữ quyền này tồn tại công khai chính là nguyên nhân bọn họ khó chịu.

Ở bãi đậu xe dưới lòng đất, Từ Thanh Thanh đối mặt với sự dạy dỗ của vị cảnh sát kỳ cựu, cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà đọc lên. Dù sao thì quả thật là cô ta đã sai phạm, bây giờ cũng chỉ có thể dùng cách này để hối cải.

"Tôi là một người công dân! Tôi nên..."

"Đọc to lên! Chưa ăn cơm sao?"

"Tôi là một người công dân! Tôi nên..."

Cứ như vậy, cả phòng phát sóng trực tiếp đều nghe thấy tiếng Từ Thanh Thanh đọc sổ tay công dân. Phòng phát sóng trực tiếp rất lớn, tràn một bầu không khí vô cùng vui vẻ.