Chương 10

Cứ như vậy, hai người là ông Tân và Lâm Phàm lặng lẽ xem buổi biểu diễn tương tự.Đương nhiên, điều bọn họ không biết là còn có hàng triệu khán giả cũng đều đang xem buổi phát sóng trực tiếp này.

Có rất nhiều nữ quyền sư nhận được tin bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp.

Những nữ quyền sư này đều vô cùng phấn khởi.

Nhưng khi các cô gái ấy hào hứng lao vào trong phòng phát sóng trực tiếp, còn chưa đợi bọn họ kịp có hành động gì thì đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.

Đột nhiên có vô số nữ quyền sư đều thất vọng mà ngây người nhìn.

Tình huống gì đây?

Chẳng lẽ đây không phải là một chương trình tồn tại để kiểm tra đàn ông sao?

Tại sao bây giờ lại từ một nữ khách quý đi vào quyến rũ người khác biến thành đối tượng bị dạy dỗ vậy.

Rốt cuộc là bọn họ vào nhầm chương trình phát sóng trực tiếp hay là phòng phát sóng trực tiếp đã thay đổi hướng đi rồi?

Lúc này Tân Hàm Yến, tổng đạo diễn của nhóm chương trình không hề vui vẻ gì khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Chỉ thấy gương mặt của cô ta lạnh lùng, hai bàn tay siết chặt vào laptop.

Sự tức giận ngập tràn trong đôi mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Là một tổng đạo diễn, ban đầu cô ta định khiến cho từng người đàn ông biến thành trò cười trước mặt khán giả trên toàn cầu.

Nhưng kết quả sự thật lại không giống như dự đoán của cô ta.

Bây giờ lại biến thành nữ khách quý được phái đi phải chịu bị quản giáo dạy dỗ.

Nó hoàn toàn ngược lại với ý muốn mà cô ta muốn bày tỏ.

Cô ta đột nhiên không nghĩ ra được bất kỳ cách giải quyết nào trước tình hình như vậy.

Cũng không thể bảo nhân viên làm việc xông lên, ngăn hành vi của Từ Thanh Thanh lại được.

Đương nhiên lúc này nhiệt độ trong phòng phát sóng trực tiếp cao lên một cách khác thường, cho dù cô ta có một trăm ý muốn muốn cắt ngang, nhưng cũng không thể nào làm bất kỳ thao tác nào để cắt ngang chương trình vào lúc này được.

Trong bãi đậu xe ở dưới mặt đất.

Ông cảnh sát hình sự nhìn chằm chằm vào Từ Thanh Thanh đang đứng trước mặt mình, gương mặt nghiêm túc: "Nể tình cô vi phạm lần đầu nên ngày mai đến đồn cảnh sát đọc thuộc lòng và báo cáo là được rồi."

"Nếu như lần sau còn tái phạm thì không đơn giản như vậy nữa đâu."

Nghe thấy lời nói này, Từ Thanh Thanh vội vàng gật đầu đồng ý: "Vâng ạ, vâng ạ. Chú cảnh sát cứ yên tâm, cháu đảm bảo sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa."

"Biết sai là được rồi, nếu như đã như vậy thì tôi quay về tuần tra đây."

"Không có việc gì thì về nhà đi, một cô gái ở bên

ngoài vào đêm hôm thế này không an toàn đâu."

Cho dù người đối diện mình mắc sai lầm, nhưng ông ta vẫn có lòng nhắc nhở.

"Vâng ạ, vâng ạ, vâng ạ!"

"Cháu đi về đây, tạm biệt chủ cảnh sát!" Từ Thanh Thanh vẫy tay về phía chiếc xe cảnh sát đang dần dần đi xa, ra dáng một cô gái ngoan ngoãn.

Nhưng sau khi xe cảnh sát đi xa rồi, gương mặt cô lập tức tối sầm xuống.

Vừa nãy cô bị ép phải chịu sự dạy dỗ, trong lòng cô vô cùng ác cảm với những hành động thế này.

Đối với cô mà nói mình chỉ đang nói dối một chút thôi, nhưng kết quả lại khiến cô bẽ mặt trước khán giả trên toàn cầu.

Sự trừng phạt này thật sự nghiêm trọng quá rồi.

Nhưng cho dù trong lòng cô có bất mãn thì cũng không dám thể hiện ra trước cảnh sát.

Chỉ là cô đối với kẻ đầu têu chuyện này như Lâm

Phàm thì đương nhiên cô sẽ rất oán hận.

Nếu như không phải Lâm Thàm làm ra những trò này thì cô không cần phải chịu "sự sỉ nhục" lớn như vậy.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Thanh nhìn về phía Lâm Phàm với vẻ mặt đầy oán hận, muốn tìm một câu trả lời hợp lý từ người kia.

Trong lòng cô cái tên vừa lùn vừa cứng đầu vừa xấu xí như Lâm Phàm này nên quỳ xuống lè lưỡi liếʍ cô mới đúng.

Lúc trước cô vừa mới bước chân vào môi trường đại học đã được vô số đàn ông theo đuổi.

Bọn họ nâng cô lên tận mây xanh.

Đừng nói là tức giận, cho dù cô nhíu mày một chút hay là nhếch khóe môi lên một chút thì đều sẽ thu hút sự quan tâm của rất nhiều kẻ nịnh bợ.

Trong đó có không thiếu những tên nhà giàu vừa đẹp trai vừa giàu có.

Điều này ngay từ đầu cũng khiến cho cô có cảm giác, cô cho rằng một tên vừa nghèo vừa thất bại như Lâm Phàm chỉ dựa vào gương mặt mà thôi.

Trước khi chương trình chưa bắt đầu, anh ta cơ bản cũng không xứng để nói chuyện với cô mới đúng.

Hơn nữa hắn là anh ta cũng nên chủ động xun xoe nịnh bợ cô.

Nhưng trên thực tế, hành động của Lâm Phàm lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng của cô.

Nhưng không để cô kịp mở miệng nói gì đó, Lâm Phàm đã quay đầu đi vào trong bãi đỗ xe.

Trước kia Lâm Phàm không có hành động gì cũng là vì cho người cảnh sát ấy thể diện.

Bây giờ nếu như cảnh sát đã đi rồi, vậy anh cũng phải làm chuyện chính của mình là đi lấy xế hộp Pagani Zonda.

Phải biết rằng giá trị của chiếc xe sang này là bốn mươi triệu nhân dân tệ, cộng với giá trị sưu tập của nó, cũng gần được một trăm triệu.

Cái cô gái này cứ làm trễ nải thời gian của anh, một giây thôi cũng đã là vàng là bạc rồi.

Đương nhiên, vì thế mà Lâm Phàm không có hứng thú gì với Từ Thanh Thanh.

Cho dù Từ Thanh Thanh có xinh đẹp như hoa, đẹp như Tây Thi hay Điêu Thuyền, chẳng lẽ có thể quan trọng hơn so với một trăm triệu sao?

Huống hồ Lâm Phàm còn là một con người có kiến thức xã hội sâu rộng.

Vì vậy anh càng nảy sinh cảm giác ghét bỏ nhất định với những hành vi của Từ Thanh Thanh trong ngày hôm nay.

Cho dù anh không biết rốt cuộc trong đầu Từ Thanh Thanh đang có những suy nghĩ quái quỷ gì thì trực giác mách bảo Lâm Phàm răng Từ Thanh Thanh không phải là người tốt.

"Này, cái anh này có đạo lý không hả?"

"Tôi làm sai cái gì? Chẳng phải chỉ nhờ anh chứa tôi một đêm thôi sao? Anh nhỏ nhen như vậy sao, còn gọi cảnh sát đến sỉ nhục tôi!"

Lâm Phàm đi về phía trước, chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng chất vấn của Từ Thanh Thanh.

Âm thanh này vô cùng sắc bén, giọng nói cũng vô cùng ngang ngược.

Dường như đối với người ở phía sau, tất cả những vấn đề này đều là của Lâm Phàm chứ không liên quan gì đến cô.

Nhưng vẻ mặt của Lâm Phàm lại không hề thay đổi trước lời chất vấn của Từ Thanh Thanh, không hề có ý muốn đáp lại người ở phía sau.

Chỉ thấy bước chân của anh ta càng ngày càng nhanh hơn, dường như muốn dùng cách này để vứt bỏ người phía sau.

"Này, anh đi nhanh như vậy để làm gì?"

"Anh đợi tôi đã!"

Từ Thanh Thanh thấ Lâm Phàm không hề muốn để ý đến mình, cũng cảm thấy có hơi sốt ruột.

Phải biết rằng trước đó cô đã trả giá rất nhiều cho Lâm Phàm, từ cải trang thành cô gái bất lương, lại nói dối trước mặt tất cả khán giả khi phát sóng trực tiếp, cuối cùng còn lớn tiếng đọc bộ luật công dân trước mặt tất cả mọi người.

Điều đó chẳng khác nào tự tìm cái chết.

Mà bây giờ hành động như người qua đường của Lâm Phàm lại khiến cho cô có cảm giác mất

mát.

Lúc này trong lòng Từ Thanh Thanh chỉ có một suy nghĩ.

Cho dù như thế nào cũng phải khiến cho Lâm Phàm làm gì đó cho mình để đền bù tổn thất.

Hoặc là cô sẽ loại bỏ phần thưởng mà Lâm Phàn có được, hoặc là khiến anh thấy nhục nhã một phen, khiến cho anh cũng phải nếm thử cảm giác mất mặt muốn độn thổ đó. Tốt nhất là làm cả hai điều này với nhau.

Vì vậy Từ Thanh Thanh lại đổi giọng điệu, bắt đầu giả vờ đáng thương.

"Ôi chao, anh à, anh đừng chạy. Tôi sai rồi được chưa?"

"Tôi không nên lừa gạt anh!"

"Tôi nói thật với anh, thật sự lần đầu tiên nhìn thấy anh ở bên ngoài quán bar thì tôi đã thích anh rồi."

"Tôi là một cô gái từ nơi khác tới đây làm công nhân, ông chủ bỏ trốn cùng cô em vợ của ông ta, trốn tránh không trả lương cho tôi."

"Bây giờ trên người tôi không có lấy một đồng, tôi có thể đi đến nhà anh ở một ngày được không?"

"Anh yên tâm đi, tôi rất ngoan ngoãn, sẽ không làm chuyện xấu gì đâu. Sau này đợi tôi có tiền rồi, tôi còn có thể đền thù một phần chi phí cho anh."

"Cho dù trong bất kỳ trường hợp nào, những điều mà chúng ta trải qua cũng coi như là duyên phận đi."

"Anh tên là gì, có thể nói cho tôi trước một tiếng không?"

Cô vừa nói ra lời này, khán giả nữ trong phòng phát sóng trực tiếp đều trợn tròn mắt.

Sao có thể nói dối trắng trợn như vậy, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn gấp chục lần tốc độ trở mặt của Xuyên kịch.

Nhưng bọn họ nhanh chóng mỉm cười, dù sao khả năng phản ứng của Từ Tanh Thanh càng nhanh thì lại càng là chuyện hay đối với bọn họ.

"Được đấy, tốc độ phản ứng của Từ Thanh Thanh rất nhanh. Không hổ là người được nhóm chương trình lựa chọn."

"Nhưng cái người qua đường cũng ngay thẳng quá, đã đi đến bước này rồi mà không chịu nói tên ra. Thật là kỳ quái."

"Chắc chắn trong hiện thực loại đàn ông này không có bạn gái, có lẽ cũng không biết chung đυ.ng với phụ nữ như thế nào."

"Ôi! Đàn ông Châu Á nước Cửu Châu là như vậy đó, không hề hiểu trong lòng phụ nữ đang nghĩ gì. Đúng là quá ngay thẳng."

Những khán giả nam ở trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này.

"Mẹ nó, rốt cuộc những người phụ nữ này thế nào vậy? Từ Thanh Thanh vừa mới bị dạy dỗ xong mà bây giờ lại phạm sai lầm nữa rồi, còn đặt điều linh tinh cái gì thế?"

"Tôi thấy tam quan của những người phụ nữ này đều có vấn đề rất lớn, thổi phồng lên những hành vi sai trái."

"Chẳng lẽ bọn họ không biết Từ Thanh Thanh đang cố tình gây sự nhiều như thế nào sao mà còn nói người anh em này là trai thẳng không

biết gì, đúng là không biết đang nghĩ gì."

"Má nó, Từ Thanh Thanh lại bắt đầu bịa ra một đồng chuyện rồi, người anh em đi ngang này sẽ không mắc lừa đâu nhỉ!"

"Có lẽ sẽ không đâu, đương nhiên tôi chỉ nói là có lẽ."

Khi mọi người ở trong phòng phát sóng trực tiếp đang bàn tán thì trong bãi đỗ xe, Lâm Phàm đi ở đằng trước cuối cùng cũng không chịu nổi Từ Thanh Thanh đang làm phiền giống như con muỗi nữa.

Chỉ thấy anh dừng bước lại, quay đầu nhìn châm châm vào Từ Thanh Thanh và nói:

"Cô đi đâu hay là cô thích ai không liên quan gì đến tôi cả, mời cô cút đi một cách nhẹ nhàng cho tôi, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa."

Nhưng Từ Thanh Thanh lại cho rằng đây là cơ hội nói chuyện hiếm có, vì vậy cô lại hỏi: "Có chuyện gì mà gấp như vậy?"

"Lẽ nào còn có chuyện hấp dẫn hơn cả tôi sao?"

Nói đến đây, Từ Thanh Thanh còn cố tình vén tóc, bày ra dáng vẻ yêu kiều.

Nhìn thấy cảnh tượng này, các khán giả ở phòng phát sóng trực tiếp cũng phải kêu cô đang ăn gian.

Rất nhiều khán giả nam đều bày tỏ sự khiển trách mãnh liệt trước hành vi dụ dỗ của Từ Thanh Thanh.

"Mẹ nó, bây giờ còn dụ dỗ bằng sắc đẹp, cũng thật là quá đáng!"

"Tiêu rồi, người anh em qua đường sẽ không chịu nổi mà chịu thua đâu đúng không?"

"Có sao nói vậy, mặc dù suy nghĩ của Từ Thanh Thanh không ổn nhưng ba mẹ lại cho cô ấy một ngoại hình cực phẩm."

"Phụ nữ bây giờ đều như vậy, hoàn toàn không để ý đến phẩm chất của bản thân mà toàn dựa vào ba mẹ, nhưng ngoài miệng lại còn coi thường những người đàn ông phấn đấu dựa vào chính bản thân mình."

"Hết cách rồi, những thứ này đều thiên vị cho nữ quyền sư, đàn ông nào mà chả nhìn mặt. Cho xin đi, cái kiểu tổ tông như thế này hẳn là đến đàn ông bình thường cũng chẳng thèm đâu!"

"Không chắc chắn đâu."

"Cái cô Từ Thanh Thanh này lừa gạt người khác như vậy, nói không chừng một ngày nào đó cô ta sẽ cầm cho anh một cái sừng, phản bội chồng của mình. Anh có khóc cũng không khóc được đâu."

"Anh trai ở tầng trên đã khiến cho người ta ngộ ra rồi đó, xin ghi nhận!"

Lúc này trước câu hỏi của Từ Thanh Thanh, trên gương mặt Lâm Phàm toát lên vẻ lạnh lùng.

Anh lạnh lẽo liếc mắt nhìn Từ Thanh Thanh, phun ra vài chữ: "Chỉ dựa vào cô mà cũng muốn so sánh với xe của tôi?"

"Xin lỗi, cô không xứng."

"Đừng nói là so sánh, ngay cả một phần trăm cô cũng không bằng."

Anh vừa nói ra lời này, cả phòng phát sóng trực tiếp đều bùng nổ.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Phải biết rằng dù thế nào Từ Thanh Thanh cũng là hoa khôi học đường.

Lâm Phàm nói như vậy cũng hơi quá đáng rồi.