Editor:
Wave Literature
Hắc Long Cẩu Đản từ xa hô lên với Mạc La Tư xong, tiếp tục quay sang phía thợ rèn hét lên.
Ngay khi Mạc La Tư nghe có lệnh họp liền biết chắc chắn Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ có động thái lớn. Trong một năm kể từ khi hắn đến Vương quốc Vĩnh Hằng làm, hắn đã tổ chức tổng cộng ba hội nghị như thế này. Mỗi lần sau khi kết thúc hội nghị sẽ có một nhóm binh sĩ mới ồ ạt tràn vào. Tất nhiên những tên này sẽ cần đến sự chỉ đường của Mạc La Tư và lần nào Mạc La Tư cũng đều bận rộn hoài nghi về cuộc sống của đám người này.
Nhưng sự bận rộn này lại giống như một loại hạnh phúc.
Mặc dù không được hưởng nhiều tiền cho công việc này nhưng Mạc La Tư lại vô cùng thỏa mãn với công việc của mình.
Mạc La Tư đi đến cửa hội trường của Lãnh Chúa đã thấy có rất nhiều binh sĩ của Vương quốc Vĩnh Hằng tập hợp ngay tại cửa ra vào. Mỗi lần có hội nghị, những tên này đều tụ hội tới đây và nói những lời rất kỳ lạ. Ở thế giới dưới mặt đất lâu như vậy, Mạc La Tư cũng coi như có một chút hiểu biết về những gì mà những binh sĩ này nói, như "NPC" đề cập đến việc mình và Tân Ba đang hợp tác, mà phó bản cũng là đang nói đến sự hợp tác cùng Học Viện Linh hồn.
Hắn không rõ tại sao những tên này lại có cách xưng hô theo kiểu kỳ lạ như vậy.
Tuy nhiên những tên này chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, chúng không được quyền tiến vào bên trong hội trường của Lãnh Chúa. Sau khi đi vào hội trường, Mạc La Tư đã thấy có rất nhiều nhân vật lớn tụ tập tại đây: Simba, Mục Pháp Sa, Y Phù Lâm, Học Bá, Dã Thú, Vưu Đạt.
Có cả những động)vật nhỏ không đếm được giống như là mèo đen, vẹt đen và một con rùa đen.
Dù sao chúng cũng là một đám động vật nhỏ mà thôi.
Cũng không cần phải chờ đợi quá lâu, toàn bộ nhân viên đều đã đến đông đủ. Lãnh Chúa Hạ Lạc Khắc vẫn như trước, bước vào hội trường với một chút vội vã.
Mạc La Tư lập tức đứng lên, cung kính nhìn Hạ Lạc Khắc đại nhân bước vào. Những nhân viên khác cũng có phản ứng tương tự như Mạc La Tư, đối với Hạ Lạc Khắc đại nhân vô cùng tôn kính. Ba con vật nuôi mèo đen, vẹt đen, rùa đen thì trong đó rùa đen có vẻ rất kích động, thậm chí mắt có vẻ ươn ướt.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, Mạc La Tư đang lắng nghe bài phát biểu sắp tới của Đại nhân Hạ Lạc Khắc.
"Chào buổi sáng tất cả mọi người, lại là một ngày đẹp trời".
Hạ Lạc Khắc hắng giọng một cái, sau đó ngước lên nhìn các nhân viên, mọi người cũng đồng loạt đáp lại lời chào của Hạ Lạc Khắc. Sau đó Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói:
"Đã được một năm kể từ khi lập ra Vương quốc này, ta tin rằng mỗi một nhân viên ở đây đều toàn tâm toàn ý chiến đấu cho Vương quốc này mặc dù nó chỉ là một Vương quốc dưới mặt đất và tại chỗ này…"
Sau khi Hạ Lạc Khắc nói tới đây, Ma Lạc Tư liền lập tức ưỡn ngực lên tự hào, Mạc La Tư chính là nhân viên đầu tiên tới Vương quốc Vĩnh Hằng này trong số những nhân viên mà Hạ Lạc Khắc nói tới.
"…trước đây đã gia nhập vào Vương quốc của chúng ta không lâu. Bây giờ, Vương quốc Vĩnh Hằng sẽ cùng chờ đón sự phát triển mới cùng những cơ hội mới".
Hạ Lạc Khắc dừng lại một chút:
"Chúng ta sắp sửa nhận thêm người mới, sau ba ngày tới đây, sẽ có nhiều thành viên mới gia nhập với chúng ta. Đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ trở nên vô cùng bận rộn. Xin mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt vì sắp tới đây sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi nữa đâu".
Sau khi nghe Hạ Lạc Khắc nói xong, mọi người đều xì xầm bàn tán, Ma Lạc Tư cũng có chút lo lắng quay sang nói với không khí:
"Phải làm thêm giờ sao, không biết có thêm tiền hay không, nhiều người tới như vậy, thật là đáng lo lắng…"
Lãnh Chúa Hạ Lạc Khắc phớt lờ những lời xì xầm bàn tán kia, vỗ nhẹ vào bàn để mọi người yên lặng rồi tiếp tục nói:
"Ta biết mọi người gần đây đều rất mệt mỏi nhưng không cần phải lo lắng quá, nói cho mọi người biết, ta đã nghĩ ra biện pháp để giảm bớt đi những nhiệm vụ của mọi người, mọi người sẽ bắt đầu công việc mới vào ba ngày sau".
Hạ Lạc Khắc đương nhiên là có chuẩn bị vì hội nghị lần này hắn đã chuẩn bị văn kiện thật dày cho sinh nhật. Mỗi văn kiện tương ứng với một công việc mới mà mỗi nhân viên sẽ phải đảm nhiệm trong ba ngày tới.
Mạc La Tư cũng nhận được văn kiện của mình từ Hạ Lạc Khắc đại nhân, Mạc La Tư hào hứng mở ra, liền nhìn thấy:
[Hệ thống hướng dẫn bậc thầy học việc]
[Khi Vương quốc Vĩnh Hằng ngày càng nhiều thành viên thì việc huấn luyện tập trung không còn thích hợp trong tình hình này nữa. Họ đã là những anh hùng trong Vương quốc Vĩnh Hằng và họ đương nhiên có thể tự học cách rèn luyện bản thân. Đây chính là lúc để họ thể hiện tài năng thực sự của mình mà không cần phải lo lắng về việc chỉ dạy như thế nào đối với cư dân của Vương quốc Vĩnh Hằng, mọi người nên hướng dẫn họ tự mình tìm thầy và theo thầy học 1-1]
[Phí bái sư học đạo: 10 xu]
[Phí làm thủ tục nghỉ học: 10 đồng bạc]
[Phần thưởng cho thầy trò:
Phần thưởng cho người thầy: Binh sĩ của Vương quốc Vĩnh Hằng trở thành thầy hướng dẫn có thể dẫn dắt người học việc hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được một điểm số nhất định. Sau khi người học việc lên cấp độ 5, họ có thể lựa chọn việc tách ra và có một số lượng lớn điểm học việc.
Phần thưởng tập sự: Sau khi đã thành công tách ra khỏi người thầy của mình, tốc độ huấn luyện của binh sĩ Vương quốc Vĩnh Hằng sẽ tăng lên một mức độ nhất định. Họ sẽ nhận được rất nhiều tiền bạc, địa vị cũng như là các trang bị trong nhiệm vụ hằng ngày của người học việc]
Đằng sau còn có rất nhiều nội dung, ví dụ như việc trao đổi điểm số dành cho thầy và học viên, danh hiệu thời trang độc đáo cùng với nhiều mục đặc biệt khác.
Mạc La Tư bàng hoàng nhìn văn kiện một hồi liền trực tiếp hỏi Hạ Lạc Khắc:
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi biết là không nên làm phiền Ngài khi đang trong hội nghị nhưng vị trí của thầy và học viên trong hệ thống này là gì? Chính xác là phải làm những gì?"
Mạc La Tư gấp rút hỏi như vậy không phải vì muốn chống đối với Hạ Lạc Khắc đại nhân mà bởi vì đối với nhiệm vụ mới này hắn không hiểu rõ, đâm ra vô cùng lo lắng sợ mình sẽ mất đi chân sau tại Vĩnh Hằng, việc này làm cho hắn đối với Hạ Lạc Khắc kém quan trọng hơn và đương nhiên không hề tốt chút nào.
Lúc đầu, Mạc La Tư cho rằng Hạ Lạ Khắc sẽ giúp mình hiểu rõ hơn, sau đó sẽ từ từ giải thích cho hắn ta hiểu về những việc cần làm đối với nhiệm vụ mới nhưng Hạ Lạc Khắc chỉ khoát tay và nói một cách tùy tiện:
"Không cần quá chú ý vào những hướng dẫn chuyên nghiệp đó, ngươi chỉ cần xem quy tắc ứng xử chuyên nghiệp ở đằng sau".
Sau khi Hạ Lạc Khắc nói xong, Mạc La Tư nhanh chóng dựa vào mục lục lật cuốn văn kiện đến trang quy tắc ứng xử chuyên nghiệp:
[Hướng dẫn quy tắc ứng xử chuyên nghiệp]
Thứ nhất: Không nên tùy tiện giao lưu với những cư dân của Vương quốc Vĩnh Hằng, đặc biệt là không phải về nội dung của Hội nghị.
Nội dung các cuộc hội thoại bị cấm được ghi chi tiết tại trang cuối của văn kiện này, xin mọi người hãy ghi nhớ.
Thứ hai: Hãy mỉm cười và đối xử tốt đối với những cư dân của Vương quốc Vĩnh Hằng. Bởi vì họ sẽ chiến đấu cho chính tính mạng của họ cũng như giữ gìn sự hòa bình cho thế giới dưới mặt đất này, sẽ mỉm cười với tình yêu cùng lòng thành của mình trước khi họ chết. Điều này không phải rất tốt sao?
Thứ ba: Xin đừng bao giờ nói bất cứ điều gì khác ngoài công việc bởi vì những cư dân ở đây sẽ trò chuyện điên cuồng và bạn không muốn mất ngủ vào giữa đêm phải không? Hãy nhớ cho kỹ điều này nếu không muốn tự mình gánh lấy hậu quả.
Thư tư: Một số người có thể sẽ có những hành động thù địch, nhưng đừng lo, bọn họ sẽ không thực sự làm tổn thương bạn hoặc nói cho cùng là bọn họ không thể.
Thứ năm: Nếu có bất kỳ điều gì phiền lòng, bạn có thể tìm đến chuyên gia tâm lý, rùa đen Kê Đản Hoa. Sau khi nghe lời tư vấn của ông ấy, bạn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn.
Thứ sáu: Nếu còn có vấn đề gì khác, vui lòng liên hệ thư ký Hắc Long Cẩu Đản hoặc là Học Bá.
Thứ bảy: Luôn luôn trung thành với Hạ Lạc Khắc đại nhân.
Thứ tám: Đừng hỏi, dù hỏi cũng không thể trả lời.
Nhìn vào nội dung những tài liệu này, thật sự rất hợp với phong cách của Hạ Lạc Khắc đại nhân.
Mạc La Tư nhìn qua Tân Ba ở phía bên trên, khuôn mặt cũng đang biểu lộ sự hiếu chiến. Không biết văn kiện trên tay anh ta viết cái gì nhưng nội dung công việc chắc chắn là có sự thay đổi.
Mặc dù hầu hết mọi người đều tỏ ra có phần hung hăng nhưng vẫn có những người rất hứng thú như Y Phù Lâm.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân thật sự nghiêm túc chứ? Ta hiện tại là nhân viên tạm thời của Vương quốc Vĩnh Hằng sao?"
"Đương nhiên là nghiêm túc, lúc đầu tiên tiền lương là tương đối thấp, giờ làm việc sẽ dài hơn một chút, ngày nghỉ sẽ ít đi một chút, cũng vất vả hơn một chút, mong rằng mọi người sẽ cố gắng".
Hạ Lạc Khắc nói với Y Phù Lâm như vậy, Y Phù Lâm cũng không tỏ ra sợ sệt những lời Hạ Lạc Khắc nói mà gật đầu chắc chắn biểu hiện rằng mình sẽ hết lòng cố gắng.
"Tốt, hội nghị đến đây kết thúc, mọi người hãy về nghỉ ngơi thật tốt trong hai ngày tới. Ba ngày sau hãy thật sự nỗ lực vì ước mơ của chúng ta, vì tương lai của tất cả mọi người".
Hạ Lạc Khắc đại nhân say sưa nói.
Mạc La Tư nhìn Hạ Lạc Khắc đại nhân bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Chỉ có Hạ Lạc Khắc đại nhân mới khiến hắn hào hứng như vậy. Chỉ cần đi theo Hạ Lạc Khắc đại nhân, anh ta tin chắc cuộc sống của mình sẽ vô cùng tươi sáng.
"Vì sao Hạ Lạc Khắc đại nhân lại không để ta làm đầu bếp, chẳng lẽ ta làm không tốt hay sao?"
Sau khi Hạ Lạc Khắc đại nhân tuyên bố hội nghị kết thúc, mọi người đã nhanh chóng rời khỏi hội trường. Mạc La Tư đi theo hai anh em người sắt lùn trên con đường đến Vương quốc Vĩnh Hằng. Người em trai tên Mộc Pháp Sa than thở và nói:
"Tôi không chắc có thể làm được công việc đầu bếp này một cách chuyên nghiệp đâu. Những người kia nói chuyện thật kỳ lạ, tôi cơ bản là không thể nói chuyện với họ được. Tại sao lại không để tôi nấu ăn cho họ vì đất nước to lớn này?"
Sau khi Mộc Pháp Sa nói xong, Mạc La Tư trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Hắn nhớ rõ Mộc Pháp Sa đến đây để làm thợ mộc mặc dù hắn lại dành nhiều thời gian hơn để nấu ăn.
Nhưng thấy Tân Ba không nói lời nào nên Mạc La Tư cũng không nói gì thêm.
Rõ ràng mọi người đều giống Mạc La Tư, nội dung công việc cụ thể từ đầu giờ đã bị thay đổi trở thành hướng dẫn trừu tượng khó hiểu hơn. Những người hướng dẫn nghề nghiệp không phải là cố vấn, không cần phải dạy học cho cư dân của Vương quốc Vĩnh Hằng. Việc bọn họ cần làm là dạy cách làm một nghề nghiệp nào đó và học hỏi những kiến thức, kỹ năng của những cư dân Vương quốc Vĩnh Hằng khác.
Nói một cách rõ ràng, nó giống như là một người đứng đó để người khác tạo dáng.
Tại sao không để một cái bảng thông báo ở đó? Những nghi vấn hiện lên trong lòng Mạc La Tư nhưng hắn lại nhanh chóng vứt nó đi. Bởi vì đây là quyết định của Đại nhân Hạ Lạc Khắc, chắc chắn có lý do gì Ngài mới làm như thế.
Mạc La Tư là có niềm tin mù quáng với Hạ Lạc Khắc như vậy.
Mặc dù Mạc La Tư cũng như những người khác, đối với công việc của mình có phần hoang mang nhưng hắn lại không cảm thấy ngần ngại gì vì luôn có niềm tin với Hạ Lạc Khắc đại nhân.
Khi trở về chỗ ở của mình, hắn suy nghĩ xem ngày mai lúc nào có thể quay về thăm vợ của hắn. Bởi vì sự bận rộn sau ba ngày nữa nên Hạ Lạc Khắc đại nhân đã cho mọi người được nghỉ phép hai ngày. Một người đứng đầu tốt như vậy không còn nhiều nữa rồi!
Đã mấy tháng rồi chưa được về nhà. Lần này hắn quyết định tự mình kiếm tiền cũng như những tin tức từ Vương quốc Vĩnh Hằng mang về để khoe với vợ hắn một chút. Dù sao Vương quốc Vĩnh Hằng cũng là Vương quốc nổi tiếng và xinh đẹp trong toàn bộ thế giới ngầm. Nếu có thể làm việc ở đây, người thân cũng cảm thấy hãnh diện.
Hắn ta còn đang nghĩ có nên lừa vợ mình, nói rằng hắn đang ở vị trí tiền tuyến trong công cuộc chiến đấu với thế giới mặt đất hay không?
Trong khi Mạc La Tư đang tự hỏi làm sao để làm vui lòng vợ mình khi quay về nhà thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
"Có Ngài Mạc La Tư ở đây không? Tôi có mang thư đến cho Ngài".
Đây là lần đầu tiên Mạc La Tư nghe được giọng nói rất cung kính và đầy tôn trọng như vậy. Đây là giọng nói của cư dân Vương quốc Vĩnh Hằng. Khi cùng giao lưu đọc sách với bọn họ, nhiều người sẽ sử dụng giọng điệu giống như thế này nhưng rõ ràng là họ có thể nói tự nhiên hơn như vậy.
Tuy nhiên đây không phải là lúc để nghĩ về chuyện đó. Mạc La Tư cảm giác rất kỳ lạ, những cư dân này đang muốn làm gì bên ngoài phòng của hắn chứ? Mỗi khi đến thời gian ghi danh, bên ngoài phòng của hắn sẽ có người cứ đi đi lại lại nhưng tuyệt nhiên không vào. Nhưng sau đó mười mấy ngày, việc này dần dần bớt đi và biến mất trong một thời gian dài, đã lâu rồi không thấy ai gõ cửa nữa.
Mạc La Tư đứng dậy, mở cửa và thấy một đám người chơi đứng trước cửa.
Người gõ cửa là một con yêu tinh trên đầu có màu xanh lục, mặt mũi nó tràn đầy phấn khởi, cầm trong tay một lá thư.
"Đây là thư của người tự xưng là vợ ngươi"
Nghe tên yêu tinh nói như vậy, Mạc La Tư có chút kinh ngạc nhưng hắn vẫn nhận thư và xé bìa thư ra trước mặt các người chơi. Hắn tự hỏi những người này đứng trước cửa phòng hắn làm gì chứ? Đôi mắt hắn nhìn vào nội dung bên trong của phong bì thư.
[Thỏa thuận ly hôn]