Editor:
Wave Literature
"... Tôi nói cho mấy người biết, người Duy Đa Lợi Á chúng tôi vô cùng hoan nghênh đơn vị thân thiện như mấy người!"
Ở trước mặt tướng quân Sử Đan, người Duy Đa Lợi Á dẫn đường vẫn đang lải nhải nói.
"Đơn vị... thân thiện "
Ở bên cạnh tướng quân Sử Đan, có một kỵ sĩ sửng sốt hỏi, nghe theo lời của người Duy Đa Lợi Á này cảm thấy vô cùng quỷ dị, giống như không hề coi bọn họ là người.
Những kỵ sĩ của nước khác cũng nghĩ như vậy, có điều người Duy Đa Lợi Á ngay bên cạnh, bọn họ cũng ngượng ngùng nói thêm gì, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nghe người Duy Đa Lợi Á nói tiếp.
"Không sai, đơn vị thân thiện giống mấy người không phải thường xuyên gặp được, ông phải biết rằng, bình thường những tên chúng tôi nhìn thấy đều kêu gào xông tới cầm đao chém chúng tôi, chúng tôi cũng rất khổ não, nếu như có thể, chúng tôi cũng muốn giải quyết nhiệm vụ nhiều một chút, giúp người khác làm một vài chuyện bọn họ không làm được, đi săn bắn quái thú gì đó."
Mọi người nghe thấy lời người Duy Đa Lợi Á này nói, giống như anh ta thật sự làm ra cống hiến vì hòa bình thế giới.
Nếu như không phải phương thức nói chuyện của người này quá kỳ quái, mọi người thiếu chút nữa đều tin đó là sự thật.
Có điều bây giờ chỉ có người Duy Đa Lợi Á này, mọi người cũng không tìm thấy người nào khác có thể lấy được tin tình báo.
"Nếu như có thể, tôi hy vọng anh có thể dẫn chúng tôi đi gặp lãnh tụ của các anh, chúng tôi đại biểu cho Thần Quốc đến viện trợ các anh." Quan chỉ huy, tướng quân Sử Đan nói:
"Nói đến đây, những người Duy Đa Lợi Á khác đâu, sao tôi không nhìn thấy ai hết vậy, lẽ nào các anh không có đội quân phòng ngự trong rừng Duy Đa Lợi Á sao "
"Những người khác đều ở ngã tư đường đánh nhau rồi!"
Người Duy Đa Lợi Á kia nhanh chóng trả lời:
"Nhưng ông đừng quá lo lắng, phó hội trưởng của chúng tôi còn ở thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, tôi đã thông báo cho anh ta."
Phó hội trưởng là nhân vật nào, còn có, lúc nào anh ta liên lạc với người bên ngoài, ngoại trừ lúc nghỉ ngơi, người Duy Đa Lợi Á này ngủ năm phút ra, tướng quân Sử Đan dám đảm bảo, anh ta tuyệt đối không rời khỏi tầm mắt của mình.
Tuy rằng không rõ ràng làm sao sẽ như vậy, nhưng xem tình huống thì hình như là rất lợi hại.
Tướng quân Sử Đan rất muốn nhìn thấy nữ vương Duy Đa Lợi Á đầu tiên, nhưng đây cũng là một khởi đầu không tồi, gặp phó hội trưởng kia cũng là lựa chọn không tồi.
Người Duy Đa Lợi Á kia một bên nói bọn họ cần Thần Quốc hỗ trợ đến mức nào, một bên khen chính mình yêu hòa bình giống Thần Quốc và mọi người cỡ nào, nguyện ý vì hòa bình thế giới đầu rơi máu chảy, hơn nữa từ nhỏ đã vô cùng sùng bái Thần Quốc, nguyện ý vì Thần Quốc máu chảy đầu rơi, vân vân.
Bao gồm cả tướng quân Sử Đan, mọi người cũng coi như đánh rắm mà nghe một chút, nhiệt tình yêu hòa bình sùng bái Thần Quốc máu chảy đầu rơi, đừng nói giỡn, không biết trước đó không lâu ai vừa mới xử tử công tước Ước Khắc nữa.
Có điều loại chuyện này, mọi người sẽ không nói.
"Chúng tôi mang theo hòa bình mà tới."
Tướng quân Sử Đan ngẩng đầu ưỡn ngực nói, người Duy Đa Lợi Á kia lập tức nghiêm nghị, hăng say nói:
"Thật khiến người cảm động. A, chúng ta đến rồi, chính là ở phía trước."
Người Duy Đa Lợi Á mang theo tướng quân Sử Đan cùng một đám người nhanh chóng tới nơi nào đó trong rừng rậm Duy Đa Lợi Á.
Nơi bọn họ đến cũng không ở chỗ sâu nhất của Duy Đa Lợi Á, mà là mảnh đất giáp ranh Duy Đa Lợi Á đi khoảng một giờ.
Ở trong rừng rậm, đã có một đám người ở bên kia chờ, đỉnh đầu mỗi người bọn họ đều có ký hiệu màu xanh đặc thù, nhìn qua vô cùng có trật tự.
Đằng trước có một người đàn ông đi ra, sau lưng đeo đủ loại vũ khí, từ vẻ ngoài nhìn ra, người này tương đương với chiến sĩ chuyên nghiệp.
"Vị này chính là phó hội trưởng của chúng tôi, Âu Ngật Mâu!"
Người Duy Đa Lợi Á dẫn đường kia nói.
Âu Ngật Mâu tiến lên hai bước, đưa tay ra với bọn họ:
"Chào mọi người, nghe nói mấy người tới cung cấp vật tư cho chúng tôi, chúng tôi đối với bất cứ vật tư gì đều cực kỳ hoan nghênh."
" Âu Ngật Mâu hội trưởng..."
Tướng quân Sử Đan do dự một chút, chủ yếu là nghĩ tên này nghe vào có chút kỳ quái.
"Đợi đã, anh là... người bên cạnh cái người gọi là Trảo Căn Bảo kia đúng không!"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kiều Trị đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Âu Ngật Mâu – người Duy Đa Lợi Á trước mắt.
Lúc trước trong đại chiến, anh ta đã từng đích thân gϊếŧ chết người tên là Âu Ngật Mâu này, bởi vì trường hợp lúc đó gần như là quyết đấu, cho nên
Kiều Trị vẫn nhớ rất rõ ràng.
"Không ngờ anh lại biết hội trưởng Trảo Căn Bảo của chúng tôi!"
"Trảo Căn Bảo quá mạnh mẽ, nếu cậu ta mà ở đây, có khi kích hoạt được nhiệm vụ phiêu lưu gì rồi ấy."
"Đừng nói nữa, tên này mấy ngày nay, mỗi ngày đều làm nhiệm vụ phiêu lưu."
"Ghê tởm thật, thật hâm mộ!"
"Cái gì gọi là tên này, thành thành thật thật gọi hội trưởng đại nhân!"
"Cậu đang phát ra âm thanh của nhân vật phản diện tiêu chuẩn."
Những người trước mắt vừa cười vừa nói, không hề giống trường hợp ngoại giao chính quy, bọn họ tùy ý như vậy khiến tướng quân Sử Đan còn có các thuộc hạ của ông ta có vẻ vô cùng xấu hổ.
"Khụ khụ, đều yên tĩnh một chút!"
Cũng may phó hội trưởng Âu Ngật Mâu kia lớn tiếng hô một câu, làm những người ồn ào ầm ĩ bên cạnh yên tĩnh lại.
Anh ta mở hai tay ra, hài lòng nhìn những người chơi xung quanh rất nể tình yên tĩnh lại, sau đó nhìn về phía tướng quân Sử Đan trước mặt:
"Ngại quá, các thành viên của tôi đều nhiệt tình hiếu khách như vậy, chúng ta nói vào chuyện trọng điểm, viện trợ đâu "
Tướng quân Sử Đan nhìn đội ngũ gần trăm người trước mặt, còn có Âu Ngật Mâu đang mỉm cười.
Nếu như ban đầu cảm thấy Âu Ngật Mâu này là một chiến sĩ rất chuyên nghiệp, như vậy hiện tại thấy dáng vẻ tùy ý của bọn họ, tướng quân Sử Đan đã hoàn toàn không nghĩ như vậy.
"Tôi nghĩ có lẽ các anh hiểu lầm gì đó, vật tư chúng tôi mang theo cũng không phải tùy tiện phát ra, mà là dùng để chiến thắng những quái vật thế giới ngầm, mà các anh gọi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, đúng không "
Tướng quân Sử Đan nói như vậy, đương nhiên từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ này là do người chơi Duy Đa Lợi Á dẫn đường nói cho bọn họ.
"Chúng tôi chính là người đối phó đám quái vật kia!"
Âu Ngật Mâu lớn tiếng nói.
"Ồ, các anh có kế hoạch gì không?"
Tướng quân Sử Đan vừa mới hỏi xong, các người chơi lập tức mồm năm miệng mười nói:
"Chúng tôi đã làm xong các loại bom."
"Kế hoạch của chúng tôi là đào hầm ngầm!"
"Phế vật, bọn họ vốn là dưới đất!"
"Nói cái gì thế, chúng ta đương nhiên là muốn dương đông kích tây vây Nguỵ cứu Triệu, ba mươi sáu kế đều phải dùng tới mới được!"
Trong một mảnh hỗn loạn, có một âm thanh đột nhiên hô lên:
"Có phiền toái như vậy sao, đương nhiên chúng ta bắt lấy Vĩnh Hằng theo, sau đó gϊếŧ chết bọn họ! Lực sĩ thực sự trước đều đánh trực diện!"