Chương 34: Phát minh ra chữ viết (2)

Sau khi tan tầm, Lục Nghiêu trở về phòng.

Trên bàn máy tính, Tiểu Hỏa yên lặng ngồi xổm trong chậu hoa, không khác gì cây cối trong nhà bình thường. Nếu Lục Nghiêu không để nó mở miệng thì nó chính là một gốc xương rồng nhím bình thường.

Giao diện trò chơi cho thấy quy mô của bộ lạc Tỏi đang tăng đều đặn.

Ở góc trên bên phải, dân số đã đạt đến con số 303, giá trị tín ngưỡng hiện là 201.

Trong đền thờ, Isabel khoác tấm áo choàng đen trên người yên lặng quỳ xuống, mặt hướng về phía Lục Nghiêu trước màn hình, đầu hơi cúi xuống, chờ thần linh hạ lệnh.

Lục Nghiêu gõ chữ trong hộp thoại.

“Trong bộ lạc gần đây có gì bất thường không?”

- Thưa ngài, mọi chuyện ở bộ lạc đều bình thường, cũng không có chỗ nào khả nghi.

“Lúc trước tôi bảo cô đi điều tra hang động sụp đổ của bộ lạc Man Rợ, có kết quả gì không?”

- Bên trong là một thông đạo kết nối với một khu vực không xác định khác, nhưng bởi vì sự cố sạt lở núi nên bên trong đã bị phá hủy hoàn toàn, không thể sử dụng được nữa.

Isabel bỗng nhiên chủ động mở miệng.

- Đại nhân, tôi xin phép được tạm thời rời khỏi bộ lạc một thời gian.

- Cách đây không lâu, tôi đã sử dụng Lời cầu nguyện cuối cùng để đánh thức một vong linh. Nó nói rằng có một ốc đảo trong sa mạc phía Nam, và trong ốc đảo có một bộ lạc tên là Bối Đô. Bộ lạc Bối Đô nuôi cừu và lạc đà, dân phong dũng mãnh, hơn nữa nắm giữ lối đi kết nối với một đồng bằng khác.

- Tôi muốn tiến vào sa mạc để truy tìm bộ lạc Bối Đô, biến bọn họ thành tín đồ của ngài, tăng thêm củi lửa cho ngọn lửa tín ngưỡng của ngài.

Lục Nghiêu rất tin tưởng vào thực lực của Isabel.

- Vậy thì đi đi.

- Vâng thưa đại nhân.

Isabel đi ra khỏi thần điện, vào sa mạc phía tây, bắt đầu con đường khám phá.

...

Lục Nghiêu nhìn về phía Tùy tùng xương rồng trên bàn:

- Tiểu Hỏa, nấu cho ta một bát mì, nhớ thêm ớt ngâm, thêm một quả trứng, nửa cái giăm bông.

- Vâng thưa thần linh đại nhân.

Tiểu Hỏa đứng lên từ trong chậu cây, rũ sạch bùn đất trên người rồi lấy một túi mì tôm từ trong thùng carton bên góc tường ra, chạy ra ngoài nấu mì.

Căn nhà Lục Nghiêu thuê là một phòng có hai phòng ngủ, hắn và bạn đại học Chu Cường cùng thuê với nhau. Chu Cường không ở đây nên gian phòng còn lại đã bị anh ta trưng dụng thành kho hàng tạm thời, chất đống rất nhiều thùng carton.

Thông thường Chu Cường sẽ tới vào sáng sớm thứ hai hằng tuần rồi lấy hàng hóa trong thùng carton bỏ ra, sau đó lại bỏ hàng mới vào. Sau khi Lục Nghiêu trở về sẽ khóa trái cửa cho nên cũng không sợ Tiểu Hỏa bị người ta nhìn thấy.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo hoang kêu, cũng không biết bọn nó đang đánh nhau hay đang hẹn hò.

Lục Nghiêu đứng lên duỗi cơ một chút, vặn cổ, trong cơ thể truyền đến tiếng “răng rắc" rất nhỏ. Động tác của hắn hơi lớn một chút nên xoay thắt lưng đau đến mức khiến hắn hít hà.

Ngay khi hắn đang lấy tay xoa eo thì lại có một thông báo hiện trên máy tính.

[Bộ lạc Tỏi đã phát minh ra chữ viết, trí lực của mọi người đã tăng lên một chút.]

[Sự xuất hiện của chữ viết cho phép bộ lạc Tỏi có khả năng ghi chép, có thể truyền bá nền văn minh và tín ngưỡng xuyên khu vực.]

Khi Lục Nghiêu nhìn thấy cảnh này thì nếu không phải hắn đau thắt lưng thì đã hận không thể đánh một bộ quyền ngay tại chỗ rồi.

Một trong những phát minh quan trọng nhất của thời đại bộ lạc chính là chữ viết.

Chữ viết tượng trưng cho nền văn minh.

Bộ lạc Tỏi cuối cùng cũng thoát ra khỏi thời đại mông muội chưa khai hóa rồi.

Với sự xuất hiện của chữ viết thì giao diện trò chơi cũng được cập nhật lại.

Ở trên cùng của màn hình, ngoài dân số và tín ngưỡng ở bên phải ra thì còn có thêm một số tài nguyên khác được hiển thị.

Lương thực / gỗ / đá / da thuộc / muối.

Nhưng mấy hạng mục này lại không hiển thị giá trị cụ thể, chỉ hiện ra một hình ảnh tương tự như lượng pin đang chậm rãi dao động.

Lương thực dường như là đầy đủ nhất, thể hiện một màu xanh lá cây lành mạnh.

Lục Nghiêu di chuột lên lương thực, còn có thể nhìn thấy danh sách một loạt các thành phần chi tiết dưới đây.

Lúa mì chiếm 80%, thịt chiếm 10%, phần còn lại là những thứ khác. Đây là cấu trúc thực phẩm hiện tại của bộ lạc Tỏi.

Ngoài lương thực ra thì muối và da thuộc đang trong giai đoạn màu xanh lá cây đầy đủ.

Gỗ được biểu hiện bằng màu vàng cho thấy dự trữ không đầy đủ.

Đá được biểu hiện bằng màu đỏ cho thấy sự thiếu hụt nghiêm trọng.

Lục Nghiêu suy nghĩ một chút là đã có thể hiểu được.

Vì có chữ viết xuất hiện nên những tài nguyên này mới có thể sử dụng chữ viết để làm vật dẫn, có vẻ như với sự phát triển không ngừng của nền văn minh trong bộ lạc Tỏi, sự phức tạp của toàn xã hội sẽ tiếp tục tăng lên, và giao diện tương ứng cũng sẽ được cập nhật liên tục.

Cũng may là toàn bộ nền văn minh là tự chủ vận chuyển tiến hóa, không cần Lục Nghiêu bận tâm, chỉ cần khống chế xu hướng chính là được.

Lời thông báo ở trên giao diện trò chơi vẫn tiếp tục.

[Ngài đã đánh bại thần linh Jack trong khu vực, thái độ của bộ lạc Ao Muối trở nên thân mật.]

[Bộ lạc Ao Muối dâng cho ngài một món tế phẩm.]