Chương 12: Lời thỉnh cầu của bộ lạc Rừng Sâu (2)

Khi hắn mở cửa, đối diện với máy tính trên bàn, bề tôi xương rồng đang quỳ xuống đất hành lễ với hắn.

Lục Nghiêu phát hiện phòng nhỏ đơn chiếc đã rực rỡ hẳn lên.

Toàn bộ chăn, vỏ chăn, bao gối, bức màn đều trở nên sáng ngời, tro bụi và vết bẩn ở bên ngoài và bên trong đều bị Xương rồng nhím hút ra ngoài. Tủ quần áo và tủ đầu giường cũng được chà lau đến sạch sẽ bóng loáng, trong phòng còn có một mùi hương cỏ cây thoang thoảng.

Nơi duy nhất bề tôi xương rồng không đυ.ng tới đó là máy tính và bàn máy tính.

Dường như hai đồ vật này trong mắt nó chính là lĩnh vực thần thánh nào đó không thể mạo phạm, là nơi chỉ có thần linh mới có thể đυ.ng vào, không thể đi quá giới hạn.

Màn hình tinh thể lỏng 24 inch phát ra ánh sáng.

Từ khi biết “Game mô phỏng Thần Linh” sẽ chạy tự động, Lục Nghiêu liền không tắt máy nữa, cứ để game mở trên máy tính.

Đi đến trước máy tính, hắn phát hiện bộ lạc Tỏi lại thay đổi một lần nữa.

Dân số của bộ lạc đã tăng lên tới 38 người. 13 người mới thêm vào có người tí hon thuộc bộ lạc Rừng Sâu mặc áo da thuộc, có thổ dân lang thang đi chân đất, thậm chí còn có dã nhân mặc lá cây tóc tai rậm rạp.

Giá trị tín ngưỡng đã biến thành 44 điểm.

Trong lòng Lục Nghiêu vui vẻ, có thể bắn thêm hai Tia Chớp nữa.

[Tùy tùng xương rồng] và [Gậy sức sống] cộng lại mỗi giờ có thể cung cấp 2 điểm tín ngưỡng, đây là tiền lời cố định. Dân cư mới tăng lên trong bộ lạc là tiền lời di động.

Kế tiếp là trọng điểm của ngày hôm nay.

Lục Nghiêu mở ba lô ra, lấy ra một hộp giấy chuyển phát nhanh từ bên trong. Hắn mở cái hộp ra làm đôi, lấy ra một cái bao nilon trong suốt từ bên trong, trong túi chứa hạt giống màu nâu nhạt.

Đây là [Ban ân] mà hắn đã quyết định sau khi suy nghĩ.

Hạt giống lúa mì.

Đầu tiên phải để bộ lạc Tỏi ăn no, bọn họ mới có sức phát triển chữ viết, đồ gốm, tinh luyện thậm chí là vũ khí. Cơm ăn còn không đủ no mà học đòi học tập cái gì.

Nếu như đưa sách qua, cho dù là sách dạy vỡ lòng như “Tam Tự Kinh”, đối với người chỉ có trình độ học tập thai giáo của bộ lạc Tỏi trước mắt, sợ là không thể hiểu nổi, cũng không thể xem hiểu chữ viết.

Vẫn là nên cung cấp cơ sở vật chất cho bọn họ, sau khi người tí hon có được lương thực tương đối sung túc, tự nhiên sẽ sinh ra nhu cầu càng cao và động lực suy nghĩ.

—— xin hỏi ngài muốn ban [Lúa mì] cho tín đồ sao?

Lục Nghiêu chọn [Đồng ý].

Một lát sau, bên ngoài thần điện, trên đỉnh đầu mấy người tí hon trong bộ lạc sôi nổi toát ra dấu chấm than, rồi giơ hai tay lên cao hoan hô:

- Thần linh ban ơn!

- Ban ơn muôn năm, kỳ tích muôn năm!

- Thần vĩ đại, cảm ơn ngài đã ban ơn!

- Lúa mạch! Lúa mạch thần kỳ!

- Lương thực! Lương thực ngon miệng!

- Ăn cho đã đời, ăn cho đã đời!

Lúc này Tiên tri nói:

- Thần linh ban lúa mì cho chúng ta, chúng ta cần phải sử dụng thật tốt, để tín ngưỡng của thần linh truyền ra thế giới càng tốt hơn. Giống như tỏi vậy.

Lục Nghiêu rất hài lòng.

Dù sao thân là người duy nhất làm công tác văn hoá trong bộ lạc, Tiên tri này rất có cái nhìn đại cục.

Màn hình hiện lên.

[Ban ân của ngài khiến tín đồ học xong cách gieo trồng sử dụng lúa mạch, tín ngưỡng được tăng lên.]

Giá trị tín ngưỡng từ 44 điểm tăng lên tới 84 điểm.

Lục Nghiêu nhớ rõ, tỏi tăng 15 điểm tín ngưỡng, lúc này lúa mì lại mang đến 40 điểm tín ngưỡng. Nhìn sơ qua ban ơn cũng có chia mạnh yếu, dựa theo tình hình trước mắt, đồ ăn có ảnh hưởng lớn hơn.

Một lát sau, Tiên tri đi vào đền thờ, quỳ trên mặt đất, trên đỉnh đầu hiện ra một cái dấu chấm hỏi.

Lục Nghiêu click mở nghi hoặc của y.

“Thần linh vĩ đại, bộ lạc Rừng Sâu biết một vị sứ đồ gần chết của một vị thần cũ, muốn hiến tế cho ngài. Nhưng bọn họ yêu cầu chúng ta chia sẻ lúa mì, nhưng lúa mì thật sự quá quý giá, trí tuệ hèn mọn của con thật sự không thể suy nghĩ ra, chỉ có thể thành kính xin Nghiêu thần không gì không làm được hãy ban cho con một gợi ý.”

—— Xin hỏi ngài đồng ý yêu cầu giao dịch lúa mì lấy [Sứ đồ] của bộ lạc Rừng Sâu không?

[Đồng ý] [Không đồng ý]