Chương 7: Mờ Mịt!!!!

Trần Kiều không tắm rửa nữa. Cô lấy quần áo còn sạch, đầu tóc còn đang ướt dầm dề, kéo rương hành lý đi đến một khách sạn bốn sao trong thành phố để thuê một phòng, hạ quyết tâm tuyệt đối không về trọ ở nhà dân. Nếu cha mẹ có hỏi, cô sẽ nói khung cảnh nơi đây ảnh hưởng giấc ngủ làm cô ngủ không ngon.

Đêm nay cô lại không nằm mơ như mấy hôn trước.

Buổi sáng ngày thứ năm, Trần Kiều tỉnh dậy ở khách sạn.

Cho dù đã rửa mặt rồi nhưng cô vẫn cứ còn buồn ngủ, đang định đi ngủ nướng tiếp thì trong bụng sôi ùng ục, khiến cô muốn ăn một chút gì đó.

Cô nắm lấy tay nắm cửa, đẩy ra.

Đột nhiên đôi mắt Trần Kiều mở to.

Cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt cô là căn nhà trọ của người dân kia. Cô cảm thấy mờ mịt.

Trần Kiều quay đầu nhìn trong phòng thì thấy bày trí hoàn toàn không giống nhà dân, lại nhìn ra hành lang bên ngoài, trong lòng tràn ngập cảm giác khó hiểu.

Cô đóng cửa lại lần nữa rồi kéo ra, sau đó lại đóng cửa rồi kéo ra lần nữa. Dù cho cô lặp lại bao nhiêu lần, xuất hiện ở trước mắt cô đều là hành lang của nhà dân.

Từ con mắt trên cửa phòng khách sạn nhìn ra, vẫn là hình ảnh của hành lang dài của khách sạn, đối diện là phòng số 7021 có ghi rõ ràng.

Nhưng mở cửa, phòng đối diện liền biến thành nhà trọ người dân với cửa gỗ và số phòng là “205”, xưng quanh còn điểm xuyết một vòng dây màu xanh với hoa nhỏ.

Lúc cô trở lại trong phòng, định vị trên di động biểu hiện là đang ở khách sạn nhưng khi cô mở cửa ra ngoài được một bước thì định vị liền nhảy về nhà trọ người dân cách đó 600 mét.

Cái quỷ gì đang xảy ra? Là nếp gấp không gian?

Trần Kiều không dám đi ra ngoài. Cô trở lại phòng khách sạn, khóa chặt cửa phòng lại.

May mắn là khách sạn có tủ lạnh nhỏ chứa đồ ăn. Cô ăn hết một quả táo và ăn qua loa mấy đồ ăn trong tủ, sau đó léo lên trên giường, cả người quấn vào trong chăn.

Trần Kiều gọi cho cha mẹ, nhắn tin cho người thân nhưng điện thoại không có người nghe máy, tin nhắn gửi đi thì không được, tin nhắn WeChat gửi đi đều quay về. Mà lúc cô báo có nguy hiểm thì nghe được âm thanh nhắc nhở là “ nguoi gọi điện thoại là không tốt”.

Tới chạng vạng tối, phòng khách sạn cũng bắt đầu xuất hiện dị thường: TV không ai điều khiển mà tự bật sáng lên hơn nữa trên màn hình tràn đầy những điều quái dị, nào là phát ra hỗn độn âm thanh tiếng người bực bội, đột nhiên còn hiện ra một hai hình ảnh quái dị, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một con mắt khổng lồ.

Trần Kiều che đầu lại, không quan tâm, quyết định đi ngủ.

Cô ngủ cũng không ngon giấc, nửa đêm đã chợt tỉnh, ngồi dậy mới phát hiện ngoài cửa sổ có mặt trăng tròn ở trên cao, ánh trăng sáng đến chói mắt.

Trần Kiều xuống giường. Cô thử mở cửa lại một lần nữa, nhưng lúc này đây, đập vào mắt cô chính là hành lang dài của khách sạn. Ánh đèn tối tăm chiếu xuống hành lang dài, phòng đối diện “7021” giờ phút này có vẻ vô cùng ấm áp, Trần Kiều cảm giác như mình đang từ địa ngục trở về trần gian, mắt cay như muốn khóc.

Cô đi ra ngoài vài bước, thảm dưới chân mềm mại, hoàn toàn khác với sàn gỗ của nhà trọ người dân.

Trần Kiều không dám đóng cửa, sợ lúc đóng cửa lại sẽ giống như cảnh tượng bị quỷ ám lúc trước, vì thế cô mở cửa phòng rộng ra, sau đó liền kéo rương hành lý đi.

Cô đi thẳng một đường thuận lợi đến trước quầy lễ tân, trả phòng rồi gọi điện thoại cho cha mẹ một lần nữa.

Vẫn không ai nghe máy.

Trần Kiều đi lại nhà trọ người dân, do dự một lúc không biết có nên vào tìm cha mẹ hay không.

Một trận gió lạnh thổi qua, cô đột nhiên nhận ra một chuyện. Chung quanh quá yên tĩnh.