Chương 18: Vong hồn…

Hắn vò đầu, giọng nói phát ra như lạc đi: “Cái này có quỷ mới nhớ rõ á!”

Trần Kiều gật đầu: “Cậu nói hay lắm, nếu mà nhớ rõ thì chính là quỷ rồi.”

“Hay lắm, chiêu này không tồi, đáng để học hỏi.” Thi Diệc Thanh giơ thẳng ngón cái lên.

Trần Kiều lại hỏi: “Nhưng vì sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này? Tớ cho rằng chỉ có ‘người chơi bị lựa chọn’ mới có thể tiến vào.”

“Tớ không biết.” Thi Diệc Thanh sờ sờ lên mặt, có chút xấu hổ: “Lúc cậu nói tới thời điểm, tớ còn tưởng rằng cậu xuất hiện ảo giác. Sau đó đột nhiên trước mắt tớ xuất hiện một luồng sáng trắng chói mắt, tớ choáng váng đầu óc, vừa tỉnh lại đã thấy cậu ở chỗ này.”

Trần Kiều nghe vậy gục đầu xuống, có chút xấu hổ không dám nhìn mặt hắn: “Thực xin lỗi, là tớ liên lụy cậu.”

“Là tớ tự lựa chọn, có cái gì liên lụy không liên lụy.” Thi Diệc Thanh nói: “Cậu vốn dĩ “ốc còn không mang nổi mình ốc” (ý chỉ thân mình còn chưa lo xong) mà còn khuyên tớ mau chạy nhanh đi. Đúng là không còn gì để nói.”

Hắn tiếp tục đề tài lúc trước: “Sau đó trước mắt tớ liền xuất hiện một cái màn hình, nói tớ là thám tử tư trẻ tuổi gì gì đó, giả thành học sinh trung học trà trộn vào trường nữ sinh, tới điều tra một trường học kỳ quái, còn có nhân vật đặc thù, đồ vật linh tinh gì đó.”

Trần Kiều lúc này mới ý thức được, tuy rằng hắn cũng mặc đồng phục với áo ngắn tay phía trên nhưng trên eo lại hơi giống áo khoác. Áo đồng phục này màu sắc có chút tương đồng với đồng phục của trường cô nhưng hơi giống áo khoác.

“Vì sao cậu lại mặc áo khoác?”

Thi Diệc Thanh im lặng hai giây rồi trả lời: “Bởi vì tớ đang mặc váy!”

“Ồ, khá tốt.” Trần Kiều nói, ánh mắt không cầm được dừng ở trên đùi hắn: “Chân cậu rất là trắng.”

Thi Diệc Thanh: “...”

Hắn nói lảng sang chuyện khác: “Cậu có nghe các học sinh nói về trường học kỳ quái gì không?”

“Không có.” Trần Kiều nói, mở ra giao diện nhân vật nhìn thoáng qua: “Nhân vật của tớ có đặc thù là [ tin tức giả ], giống như là các bạn học đều chán ghét tớ, có chủ động hỏi cũng không ai trả lời tớ.”

Thi Diệc Thanh đồng tình nói: “Thật thảm thương.”

“Còn cậu thì sao?” Trần Kiều hỏi: “Có phát hiện tin tức gì không?” “Tớ đã hỏi vài người, trước mắt mới biết được ba điều.”

Ở trong trường trung học ở thế giới hiện thực, cậu là học sinh nổi tiếng nhất trong trường. Hơn nữa ở trong trường học kỳ quái lại có “phòng học không người có tiếng dương cầm phát ra”.

Nghe nói có học sinh lúc tan học đi ngang qua phòng học nhạc, nghe được bên trong truyền đến tiếng dương cầm du dương.

Nhưng đến khi cậu ấy bước vào, tiếng đàn lập tức ngừng lại, hơn nữa cậu ấy phát hiện trong phòng học không có bất cứ người nào, ở phía cây dương cầm không có người đánh đàn.

Chuyện như thế này xảy ra rất nhiều lần, khiến cho rất nhiều học sinh khủng hoảng.

Trần Kiều nhận xét: “Hay là có ai đó không đặt trước mà lén sử dụng phòng học nhạc, sau đó nhìn thấy có người tới nên nhanh chân chạy trốn?”

Thi Diệc Thanh: “...”

Chuyện kỳ quái thứ hai là thư viện của trường học có vong hồn.

Vong hồn này chỉ xuất hiện sau khi mặt trời lặn. Nghe nói đó là một nữ sinh học năm đầu cấp ba, bởi vì áp lực học tập quá lớn mà không chịu đựng được nên đã tự sát ở thư viện, bởi vậy vong hồn của cô ấy cứ lãng đãng ở trong thư viện không rời đi.