Thời gian thấm thoắt chôi qua, Tết đang tới gần, ai ai cũng mong muốn trở về nhà. Cả Tài, Lực và Vinh cũng thế, họ cũng muốn đoàn tụ với người thân sau một năm vất vả, bận rộn. Vì Lực phải ở lại quản quán đến 29 Tết nên gia đình Vinh cùng với Tài về Hà Nội trước từ hôm 27, Lực sẽ về sau. Đoán được Tài sẽ trở về vào dịp Tết, Bách đã cho đàn em theo dõi sẵn ở gần nhà Tài hóng tin để hành động. Tài cũng lường trước là Bách sẽ không để yên cho mình, sẽ vẫn truy tìm theo dõi mình còn nghĩ cách thực hiện kế hoạch nên Tài sẽ ở nhà là chính. Bách thì không manh động dọa dẫm như lần trước vì kế hoạch đó đã đổ bể, Tài không phản ứng như những gì mà hắn muốn. Hắn giờ chỉ muốn khám thính xem Tài đang làm việc ở đâu để còn mò đến mà phá để Tài phải rời khỏi chỗ đó để nó đúng theo những gì hắn sắp đặt nhưng vì Tài cũng cao tay nên đàn em của Bách cũng chưa hóng được gì. Nhưng ông trời lại một lần nữa đứng về phía Bách khi lại trao cho hắn một cơ hội. Tài không thể nói cho bố mẹ mình cái chuyện về Bách được vì có nói thì hai người cũng nghĩ là Tài làm quá chuyện hoặc vẫn còn giữ cái nỗi hận trong lòng. Bố của Tài cũng không thể nhớ nổi ra Bách là ai được, có quá đông học sinh trong trường, học sinh kiểu như Bách cũng chẳng phải là ít để cho ông nhớ. Tài đành phải giấu kín, âm thầm phòng thân và bảo vệ bạn mình mà thôi. Vậy nên hắn không thể từ chối khi phải đi tới nhà người thân với bố mẹ và trớ trêu thay nhà bố mẹ vợ của Vinh lại ở cách nhà người bà con kia có hai nhà. Cuộc gặp gỡ vô tình giữa Vinh và Tài đã được tai mắt của Bách thu lại khi Vinh tự động chào bố mẹ Tài và nói là Tài đang làm ở quán game của anh ta. Bách nghe thấy chuyện như mở cờ trong bụng, cho dù không biết rõ là cái quán game đấy nó ở đâu nhưng hắn sẽ làm cho Tài phải tự động mò về hẳn Hà Nội. Bách vốn là một kẻ sẵn sàng bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích kể cả làm những việc tán tận lương tâm. Hắn sẽ lấy mạng của Vinh để Tài không còn người thuê thì sẽ thất nghiệp và phải trở về với bố mẹ mà kiếm cơ hội lập nghiệp khác. Nghĩ là làm, hắn bảo đàn em theo dõi Vinh, lấy được biển số xe để hắn thực hiện ý đồ. Vào cái đúng tối ngày 29 Tết khi Vinh đang trên đường trở về nhà sau khi hàn huyên với mấy người bạn, đi trên đoạn đường ít người qua lại nên Bách càng dễ dàng lao xe ra đâm thẳng vào Vinh để dàn dựng như một vụ tai nạn rồi hắn phóng nhanh bỏ chạy. Dù đã có người đưa đi cấp cứu nhưng bị thương quá nặng khiến anh không qua khỏi.
Bách hả hê khi biết được kế hoạch của hắn thành công và đang chờ ngày mà Tài lết thân quay về, ngày mà Tài phải sống cảnh vất vưởng và phải bị ép vào cái nơi ngục tù mà Bách giăng ra. Còn Tài và Lực thì buồn không kể xiết khi người anh em gắn bó với họ bấy lâu nay giờ chỉ còn trên di ảnh mà thôi. Tài không khỏi xót thương cho cái số phận ngắn ngủi của Vinh. Đối với Lực, Vinh là người thân thiết thứ 2, là người bù đắp cho Lực khi đã mất đi người chị gái. Giờ đây, Vinh cũng đã ra đi, không biết Lực vượt qua nỗi đau này như thế nào? Tài cứ mông lung suy nghĩ khi thấy Lực bần thần một góc trong cái đám tang lạnh lẽo, ai oán của Vinh. Hắn chợt giật mình "tại sao lại có sự trùng hợp như vậy? Sao Vinh lại gặp tai nạn ngay sau cái hôm hai người gặp nhau mà giờ vẫn chưa tìm ra ai gây tai nạn, phải chăng đây là một âm mưu?", "Có khi là thằng Bách làm không?". Tài cứ quanh quẩn với cái nghi ngờ của mình nhưng giờ đang trong đám tang của Vinh, hắn không thể nói với Lực, hắn đang lo "nhỡ đâu thằng Bách đánh hơi được ra Lực cũng là chủ cái quán game đó thì người tiếp theo mà nó hại sẽ là Lực, nó đang muốn mình hết đường để quay về chui vào cái bẫy của nó". Tài ôm đầu, thở dài rồi lấy điện thoại ra xem, biết đâu có người nhìn thấy được cái xe gây tai nạn cho Vinh hôm đó. Quả đúng như những gì Tài đang lo, hắn chợt thấy một bài post trên Facebook chụp lại được cái xe gây tai nạn rồi bỏ chạy trên cái đoạn đường hôm Vinh đã tử nạn, cái biển số xe đó không thể nào hắn quên được, chính là xe của thằng Bách. Tài không kìm lòng được, bèn chạy ra đưa cho Lực xem cái bài post đó. Khi nghe thấy Tài khẳng định đó chính là cái xe của Bách, Lực đã nổi điên
- Thằng chó, nó còn tính người không vậy, nó dám hại chết anh tôi, tôi phải đi tìm nó, cho nó chết
Tài liền can ngăn:
- Thôi ông ơi! Tôi cũng điên lắm nhưng giờ đang đám tang với lại mình mà làm gì nó giờ khéo mình lại mang tội, để xong xuôi mọi chuyện hẵng. Cái post này lên thì kiểu gì công an người ta cũng điều tra thôi. Đừng lo, cứ để pháp luật giải quyết
Nào ngờ đâu, cái hy vọng của Tài và Lực lại không được ông trời đền đáp, Bách sau khi thấy cái bài đó, hắn biết hắn có thể sẽ mất tất cả nếu chuyện này rùm beng lên, hắn đã cố gắng bao lâu nay, làm đủ mọi cách, kể cả những trò bẩn thỉu nhất để có được danh vọng, tiền tài như thế này. Và giờ hắn còn có cửa lên cao hơn nữa, hắn không thể để cho mọi thứ kết thúc được. Với một con người hèn hạ như hắn, hắn đã trở về nhà khóc lóc với vợ và bố mẹ của hắn để nghĩ cách cứu hắn. Bố hắn, một người luôn muốn hắn có được mọi thứ tốt nhất, không muốn con mình phải ngồi tù để sự nghiệp tiêu tan nên đã quyết định tới cơ quan công an đầu thú nhận tội là đã uống rượu, cầm lái chiếc xe đó để gây ra tai nạn xong vì sợ quá nên đã bỏ chạy ngay lúc đó.
Cái Tết buồn, phủ màu tang tóc cũng qua đi, Lực và Tài phải khăn gói trở lại Phú Quốc để tiếp tục công việc. Trong khi đó, Bách lại tiếp tục trượt dài vào tội ác khi hắn phát hiện ra cái bài đăng hôm Tết về vụ tai nạn kia là do Lâm, một người trong nhóm, rất ghét hắn, đã bí mật theo dõi để bóc phốt của hắn với mọi người. Lâm đã dùng nick facebook clone để đăng bài nên lúc đầu Bách không phát hiện ra chỉ đến khi hắn được Thuỳ thông báo cái người khả nghi đó chính là Lâm thì hắn đã lợi dụng việc cả nhóm đi chơi chung vào cuối tuần, bí mật rủ Lâm ra một cái ao vắng người để hỏi chuyện. Lâm vì dồn nén bấy lâu nên không ngần ngại nói hết tất cả còn đe dọa Bách là sẽ phanh phui những chuyện mà hắn đã làm để hại Tài. Bách lúc này như mất kiểm soát, hắn bèn lao vào ăn thua với Lâm, không may Lâm trượt chân ngã xuống ao, do không biết bơi nên đã bị đuối nước còn Bách thì mặc kệ cho Lâm kêu cứu, cứ thế bỏ đi. Hắn trở về chỗ nghỉ một cách bình thản như không có chuyện gì xảy ra, dù cho mọi người khác trong nhóm hỏi Lâm vì tới giờ ăn mà chưa thấy quay về. Bách lại đóng bộ dạng không biết gì rồi giả vờ cùng mọi người đi tìm Lâm. Cuối cùng sau vài ngày, xác của Lâm nổi lên khỏi ao, có người dân đi qua nhìn thấy và báo chính quyền. Do không có bằng chứng việc Bách đã đi cùng Lâm nên Bách lại thoát tội.