Chương 3: Sự Trở Về Ngắn Ngủi

Thấm thoắt 1 tháng đã trôi qua, Tài đã hứa sẽ về thăm gia đình, mang một phần trong số tiền mình kiếm được để biếu bố mẹ, hắn mau chóng sắp xếp bay ra Hà Nội về nhà ít hôm. Vừa thấy hắn trở về sau một tháng bỏ nhà ra đi, bố mẹ hắn vui mừng không ngớt. Hắn cũng hớn hở, nói với bố mẹ:

- Trước tiên con biếu bố mẹ chút tiền con dành dụm được trong 1 tháng qua, con cũng không giấu gì nữa, con đã đi vào Phú Quốc và được một thằng bạn mới trong đó giúp đỡ cho con công việc mới, kiếm nhiều hơn lúc trước mà thời gian cũng thỏa mái, nó cũng giúp con chỗ ở luôn.

Bố mẹ hắn không khỏi bất ngờ và tò mò khi thằng con mình trở về với một khoản tiền lớn trong tay:

- Con làm cái gì mà có nhiều tiền thế?

- Nói ra thì khó hiểu với bố mẹ nhưng sự thật là con kiếm tiền ở quán game – cái quán dịch vụ internet cao cấp ở trên TV hay nói ấy. Con chơi game thuê cho những ai cần muốn thắng, thành tích cao. Bây giờ game nó là chỉ đơn thuần là một môn giải trí đâu, người ta còn coi nó như thể thao nữa. Mỗi lần chơi như thế, tùy theo những gì người ta muốn, người ta trả tiền cho con theo bảng giá niêm yết sẵn. Máy chơi thì ở đó cũng có rồi, con chỉ bỏ ra ít tiền thuê máy thôi

Bố hắn, một người có chút không tin vào việc chơi game có thể ra tiền nên hỏi lại:

- Bây giờ chơi điện tử mà cũng có được tiền sao, tiền lại nhiều như thế?

- Bố cứ lên mạng mà xem giờ nhiều người dựa vào game mà có tiền đó, tiền còn nhiều hơn những thứ khác nữa. Như con có hôm cao điểm là kiếm được 1tr/1 ngày luôn.

Thấy Tài vui vẻ, hạnh phúc lại rủng rỉnh tiền bạc, bố mẹ hắn mất hẳn cảm giác lo lắng, sợ hãi, buồn bã giống như ngày đầu hắn rời nhà ra đi, thay vào đó lại thêm tin tưởng vào đứa con trai của mình. Tài cũng thêm thắt trấn an bố mẹ của mình rằng mỗi tháng sau khi hắn trở lại Phú Quốc sẽ liên lạc với họ mỗi ngày lúc rảnh rỗi và sẽ gửi tiền biếu họ mỗi tháng. Trong chuyến trở về ngắn ngày này, Tài không thể quên cái hẹn với Đăng, hắn muốn khoe với người bạn của mình những gì hắn làm trong suốt thời gian qua cho dù hai người có nói chuyện thường xuyên qua facebook nhưng chừng đó chưa đủ. Hai người quyết định gặp nhau ở một quán quen có không gian yên tĩnh, vắng vẻ. Trông thấy Tài sau một thời gian xa cách, Đăng không giấu khỏi vẻ vui mừng:

- Chú em lâu ngày không gặp, có tin tức gì mới không?

Tài, vẫn dáng ngồi thư giãn, dựa lưng sau ghế, tay choãi ra sau mỗi khi hắn cảm thấy hạnh phúc với một điều gì đó. Hắn liền khoe:

- Em thì phải nói là quá là ấm no, về kể chuyện với bố mẹ mà lúc hai người cứ há hốc mồm ra vì bất ngờ, có khi còn tưởng em chém đấy chứ. Ngồi cày game vừa vui vừa tiền nhiều hơn là giam mình trong văn phòng như đợt trước vừa mệt vừa bực mà còn đói bụng nữa. Giờ hôm nào đẹp trời bỏ túi ngày một triệu ngon lành.

- Thế hả? Không khéo anh cũng tập tành chơi game như chú em thôi.

- Em tưởng anh cũng ngon rồi?

- Có tiền nhưng vất hơn chú em nhiều

- Em cũng không phải là nhàn đâu, cũng có khi thâu đêm đấy nhưng đổi lại được đàm đạo, chia sẻ với anh em trong đội chơi cũng thấy không biết mệt là gì.

- Thế đã tính gì cho tương lai chưa hay là bám luôn vào cái nghề này?

- Em sẽ tiếp tục cày nhưng cũng đang học hỏi cái thằng mà em quen trong đó xong cứ từ đó mà lên dần lên dần. Hiện giờ thì em cũng trợ lý cho nó cái khoản phát triển quán game của nó mà. Nó còn chỉ em cách đào thêm tiền mã hóa để tích trữ nhỡ sau công nghệ phát triển còn lôi ra xài được.

- Thế giờ vẫn chơi máy ở chỗ nó hả?

- Vâng. Em chỉ mất ít tiền thôi vì nó giảm 30%, thỉnh thoảng đi chơi với liên lạc với người thân thôi. Bây giờ thì em đang tập trung cày CODM còn Liên Quân thì vẫn chưa thông thạo như CODM, gọi là khá thôi, sau cứng tay rồi thì nhận ghép đội thuê đấu cho bên đấy luôn. Em tiếp xúc cũng biết giờ cũng nhiều người họ coi mấy dòng game này như là một môn thể thao ấy vì đúng ra chơi cũng phải có đầu óc tính toán mới thắng được trận. Rèn luyện được nhiều kỹ năng ra phết!



- Anh thì mấy game này gà lắm, có chơi chỉ chơi mấy game offline xưa thôi, bây giờ thỉnh thoảng còn chơi 4 nút.

- Đó, anh nói em mới nghĩ ra, sau mà em có mở quán game thì em kiêm luôn cả PS. Làm thêm cả 1-2 phòng cho người chơi game xưa luôn nhưng cái này phải book trước vì cái này ít người chơi, máy sẽ ít hơn.

- Haha. Lúc nào cũng đầy ắp ý tưởng. Chúc thành công nha

Cuộc nói chuyện kết thúc, Đăng hẹn sẽ gặp mặt khi đi Phú Quốc công tác còn Tài thì vẩn vơ cái ý tưởng hắn vừa nghĩ ra trong lúc nói chuyện, nhất định hắn sẽ làm, nhất định sẽ thành công. Hắn mải miết nghĩ miên man về cái viễn cảnh tương lai đẹp, không ngờ! Hắn va phải chính người yêu cũ của hắn gần lối đi vào nhà hắn. "Ơ! Anh Tài" Loan – người yêu cũ của Tài vội kéo lấy tay hắn khi hắn đang định vội bỏ đi. Cô sốt sắng hỏi hắn:

- Anh bỏ đi đâu suốt hơn tháng nay vậy? Em không thể liên lạc được với anh

Tài thở một hơi thật dài, ngao ngán:

- Tôi với cô còn gì nữa đâu, tôi đi đâu, làm gì thì đâu liên quan gì

- Em biết anh vẫn còn giận em chuyện hôm đó nhưng em với Bách không có gì với nhau cả, chỉ là lúc đó anh hiểu lầm thôi.

- Hiểu lầm? (Tài vừa nói vừa cười một cách chua chát), tôi nhìn lầm, đúng rồi! Tôi nhìn lầm nên mới từng yêu cô đó.

- Anh đừng thế, nghe em nói đã. Em với anh ta thật sự là không có gì cả, bọn em chỉ coi nhau như anh em bạn bè thôi. Chỉ là lúc đó anh tới đúng vào lúc tình ngay lý gian, em không biết nói sao cho anh hiểu. Em đã cố nhắn tin, gọi điện cho anh nhưng anh đã chặn số của em còn chặn cả Facebook, Zalo nữa. Em cũng định tới nhà thì nghe thấy anh đang rất suy sụp còn phải gọi bác sỹ tâm lý tới chữa nên em định để anh ổn định, em sẽ giải thích rõ với anh và cũng định nói với anh chuyện em có người bạn đang cần người mà anh lại hợp nhất với chỗ đó. Em tính dẫn anh tới gặp người ta.

- Thôi! Đủ rồi. Tôi là đồ bỏ đi mà, nghiện game, vô trách nhiệm, đủ tật xấu trên đời. Ai là người chấp nhận tôi? Mà cô đem tôi đi giới thiệu cho người khác làm gì?

- Em biết anh hãy còn bực vì chuyện mọi người nói về anh, nhưng game nó chẳng tốt tí nào cả, anh mê mệt vì nó những lúc rảnh dù chỉ là một phút, anh ngủ muộn cũng vì nó, anh lơi là ăn uống cũng vì nó, ngay cả em cũng chỉ muốn anh có thói quen lành mạnh hơn thôi. Còn ai mà chẳng có lần vấp ngã, thất bại. Thất bại thì mình đứng lên, làm lại từ đầu có sao đâu mà. Anh suy nghĩ nhiều làm gì

- Vấp ngã? Tự tôi ngã hay cái lũ khốn đó ngán chân tôi ngã? Tôi chơi game, sở thích của tôi, chơi lúc rảnh là sai trái, phạm pháp hay sao mà khắc vào mặt tôi một chữ "nghiện". Lại còn bêu rếu khắp nơi nữa. Cô bảo tôi thôi nghĩ, thôi bực, thôi giận. Thôi kiểu gì?

- Bêu rếu? Anh nói gì cơ? Ai bêu rếu?

- Cô không biết hay cố tình không biết thế? Anh Bách thân yêu của cô đó. Tôi phải đi rồi, không còn nhiều thời gian mà đứng đây dài dòng với cô. Chúc cô hạnh phúc!

Tài bỏ đi trong tức giận. Hắn nghĩ "bực mình thiệt!" hắn đang thăng hoa với ý tưởng mới thì bỗng nhiệt mọi vui vẻ tắt hẳn rồi, trong đầu hắn lúc này lại hiện lên cái viễn cảnh của cái ngày hôm đó khi hắn nhận được quyết định sa thải kèm với lời cay nghiệt của Bách – tên trưởng nhóm xấu xa "một kẻ nghiện game như cậu thì xứng làm thằng vô công rồi nghề thôi, ở đây không có chỗ cho cái loại nghiện game. Kiếm chỗ nào phù hợp cái kiểu như cậu ấy mà vào". Không dừng ở đó, Bách và đồng bọn của hắn bêu xấu Tài với tất cả những người khác. Bọn chúng còn thì thầm với nhau là sẽ nói với những chỗ nào mà gọi điện kiểm tra lịch sử của Tài trước khi đồng ý nhận hắn vào làm rằng hắn là một kẻ nghiện game. Tâm trạng không tốt, hắn tạm không về nhà ngay, hắn tìm đến quán bar, làm vài chén cho hả dạ. "Tại sao chứ? Sao cô ta không biến mất đi cho rồi, còn xuất hiện trước mặt mình làm gì, còn bênh cái bọn đó nữa", hắn vừa lẩm nhẩm vừa uống. Không ngờ! Loan đã theo dõi hắn, khi hắn đã say mèm, cô bèn chạy lại can hắn mặc cho hắn ra sức đuổi cô đi. Hắn không nghe những lời cô nói, tiếp tục uống cho tới mức nằm gục xuống bàn

Sau một đêm say, hắn tỉnh dậy không biết mình đã ở nhà từ lúc nào, hắn vội chạy ra khỏi phòng hỏi bố mẹ hắn thì biết được hôm qua Loan đã đưa hắn về. Hắn lại bực bội, đập tay mạnh xuống bàn "lại cô ta!". Chờ hắn nguôi, mẹ hắn mới ôn tồn nói: "Mẹ thấy nó vẫn còn yêu con lắm, chắc hôm đó con nhìn lầm thôi". Còn hắn thì vẫn chưa hết hậm hực khi nhớ lại những chuyện đã qua, nếu không vì muốn giành nhiều thời gian cho bố mẹ thì hắn đã đổi vé bay vào Phú Quốc sớm hơn rồi. Vốn tính hay suy luận, hắn đoán được ra Loan sẽ đến đây tìm hắn, có thể cô ta nghĩ hắn về hẳn nên sẽ tới nhà để thuyết phục hắn quay lại và để cùng cô ta tới gặp người bạn kia. Dù cho hắn không muốn gặp cô ta, hắn cũng không thể tìm được chỗ nào khác để đi, hắn cũng không thể nói rõ cho cô ta hay là hiện giờ hắn đang làm gì, sẽ ở đâu để cô ta khỏi tìm hắn vì nhỡ đâu Bách có âm mưu gì đó xúi cô ta tiếp cận để hại hắn. Hắn luôn có cảm giác tên Bách đó thật nham hiểm, luôn tìm cách gây rắc rối cho hắn nếu tên đó biết rõ mọi chuyện. Cẩn thận là trên hết, Tài luôn đề phòng cô người yêu cũ của hắn. Sau một hồi suy nghĩ vẩn vơ, hắn bèn thử nói chuyện với Lực xem cậu ta có cách gì giúp hắn. Nói là làm, hắn bèn mở chiếc laptop ra chat với Lực:

- Ê! Tôi nói với ông chuyện này, hôm qua tôi vừa đi chơi về thì gặp lại người yêu cũ ông ạ. Mà tình cờ ghê gặp đúng chỗ gần nhà tôi, như kiểu nó canh ở đó ấy. Nó níu tay tôi giải thích các kiểu là nó với cái thằng Bách, cái thằng trưởng nhóm cũ của tôi ấy là không có gì, chỉ là bạn bè các thứ rồi bảo tôi hiểu lầm còn nói là không liên lạc được với tôi, tới nhà tìm tôi sau hôm đấy thì thấy tôi đang suy sụp rồi phải chữa tâm lý nên chờ xong xuôi định đến nói chuyện, dẫn tôi đến gặp bạn của nó để có việc mới

Mới đọc đoạn mở đầu của Tài, Lực thấy buồn cười còn trêu đùa:

- Haha, tình cũ không rủ mà tới, sau đó thế nào? Ông có rung động gì không?

- Khùng! Ai thèm rung động. Tôi đang định nói là hôm qua tôi cay quá lên bar làm vài chén thế quái nào nó theo tôi từ lúc nào không hay, nó cứ cản còn tôi thì cứ uống rồi sáng nay dậy đã thấy ở nhà. Hỏi ra là nó đưa tôi về nhà đêm qua. Trời, nó cứ bám tôi như keo ấy, sáng nay chắc đi làm rồi, khéo chiều về nó lại qua nhà tôi tiếp vì nó tưởng tôi về thẳng, còn tôi thì nghĩ có khi thằng Bách xúi nó để có trò gì với tôi. Tôi thấy khϊếp cái thằng đó quá



- Ông sợ nó dùng con bồ cũ của ông để hại ông tiếp hả? Tôi hỏi cái này. Thế cái lúc còn đi làm chỗ đó ấy, cái thằng này nó có hay hằm hè gì với ông không?

- Lúc đầu thì không, thậm chí còn như bạn bè xong càng về sau, tôi thấy nó hay theo dõi tôi. Tôi hồi đó chỉ nghĩ là nó có tính tò mò nên thế nhưng nhất là sau cái lần nó xem được ảnh gia đình tôi trên Facebook ấy, nó lại càng hay để ý tôi, rồi cuối cùng nó chơi tôi một vố, đổ cho tôi "nghiện game", báo lên cấp trên để sa thải tôi, thậm chí hôm cuối nó còn xỉ nhục tôi nữa.

- Thấy ông kể hình như nó đang trả thù ông ấy, có thể nó có khúc mắc gì với gia đình ông từ trước vì ông nói nó hay nhòm ngó ông sau khi nó thấy được ảnh gia đình ông. Chắc lúc đấy nó phát hiện ra điều gì rồi bắt đầu lên kế hoạch để chơi ông. Mà tôi sợ nó sẽ không tha cho ông đâu, cứ cẩn thận là tốt. Ông tìm cách dặn bố mẹ ông là không được nói cho con bồ cũ ông biết là ông sẽ vào Phú Quốc và đang làm gì nhé.

Nghe lời khuyên của Lực, Tài bèn nói với bố mẹ hắn là tuyệt đối không được nói cho Loan biết chuyện của hắn nếu sau khi hắn đi mà cô ta đến tìm. Nghĩ là con trai mình vẫn còn giận cô ta nên bố mẹ hắn có khuyên hắn nên cho cô ta một cơ hội nhưng Tài vẫn quả quyết là không muốn cô ta vào tìm mình, biết mình đang làm gì vì sợ cô ta không thích hắn chơi game và phá hỏng việc. Trong lòng Tài lúc này cũng bắt đầu có thêm một câu hỏi mới "Bách với gia đình mình có chuyện gì mà hắn lại trả thù mình? Mà bố mẹ mình từ trước đến giờ có hãm hại, gây thù chuốc oán với ai đâu nhỉ?". Hắn muốn làm sáng tỏ mọi thứ, nhưng thời gian không cho phép, hắn còn công việc dang dở ở Phú Quốc nên sẽ chẳng có thời gian mà điều tra được. Hắn nghĩ cứ đề phòng trước rồi từng bước đối phó nếu Bách tiếp tục hãm hại hắn. Nằm trong nhà gần như cả ngày, tối đến thầy bí bách, hắn ra phố định kiếm một quán cafe nào đó để thưởng thức một tách trà thảo mộc, thì bỗng, có một bàn tay nào đó đặt lên vai hắn. Giật mình, Tài quay lại, trước mặt hắn là tên Bách cùng với con bồ của nó và thằng đàn em. Bách cười nhếch mép, hỏi:

- Ê, chào anh bạn cũ, mới từ nơi xa trở về hả? Nói chuyện tâm sự tí

Tài thở dài tỏ rõ sự bực bội, hậm hực, vội hất tay Bách khỏi vai hắn:

- Tao không có rảnh mà nói chuyện với mày, thích tâm sự thì tâm sự với Loan ấy

- Ủ ôi! Ghen à? Kinh thế nhờ! Hẳn còn yêu lắm đấy. Loan mà biết chắc nó cảm động lắm đấy, có anh bồ cũ sâu nặng vậy mà. Mà mày không ngờ tao lại đào hoa hơn mày đúng không? Phải rồi, tại mày là đồ bỏ đi mà

Tài túm lấy cổ áo Bách toan đấm cho hắn một cú thì bị thằng đàn em của Bách chặn lại rồi dồn vào một góc tường, Bách hằn giọng đe dọa:

- Mày dám vác mặt về đây hả, không nhớ tao nói với mày cái gì sao? Bất kỳ ai mà nhận mày làm việc, kiểm tra lịch sử về mày, tao đều sẽ cho người ta biết bộ mặt của một thằng nghiện game như mày. Mày chỉ có nước biến đi khỏi cái thành phố này thôi, biến mất tăm mất tích, ra đảo hoang hay chui lên rừng mà sống. Mày không có cửa sống yên ổn ở một nơi đàng hoàng nào đấy đâu, tao sẽ tìm cho ra và không để mày yên. Tao phải cho mày mãi mãi là thằng rẻ rách, nhớ đấy. Còn việc trước mắt là đừng có lảng vảng ở đây! Tao mà thấy mày nữa thì đừng trách tao ác

Tài thản nhiên đáp với vẻ mặt thách thức:

- Mày nghĩ tao sợ mày? Ngây thơ quá đấy! Tao cứ làm việc tao thích và chờ mày

Tài đẩy ngã thằng đàn em của Bách rồi nghênh ngang bỏ đi mặc cho con bồ của Bách lớn tiếng nói theo" cẩn thận đấy Tài! ". Tài trở về nhà sớm, không phải vì hắn sợ mà vì Bách đã làm hắn mất hứng, hắn không còn muốn uống gì nữa. Hắn lại lấy máy điện thoại ra làm mấy ván Liên Quân, dường như càng bực hắn chơi càng phiêu, đến nỗi lần đầu kể từ lúc biết chơi hắn được MVP 2 ván liên tiếp. Nhưng rồi hắn nghĩ" thằng Bách luôn phao tin mình nghiện game, vô dụng, bất tài, sao mình không có cách gì cho mấy người tin nó là mình thành công, huy hoàng vì game nhỉ? Mình cũng cày thuê có tiếng nhưng ngoài những người hay chơi game ra thì ai biết? ". Bỗng nhiên hắn trong đầu hắn loé ra một ý nghĩ, hắn vội chat với Lực:

- Tôi vừa mới nghĩ ra, cái này người ta hay làm mà làm lâu rồi sao mình không làm nhỉ? Mở kênh youtube chơi game, quảng bá cho quán game của ông luôn.

- Cũng không phải là tôi không biết mà là tôi không thích ồn ào, rầm rộ nên mới không chọn cách này thôi.

- Tôi cũng thế mà, bọn mình so với người khác vẫn chỉ là con kiến thôi, chủ yếu là để mọi người biết để ghé cái quán game của ông mỗi khi đặt chân đến Phú Quốc chứ không phải là dùng youtube để kiếm cơm là chính. Kiếm được chút ít cũng tốt để làm vốn sau còn nâng cấp, đầu tư mở rộng các thứ. Tôi không hy vọng mình nổi như các youtuber khác nhưng đại loại để tìm thêm được những người cùng ý tưởng, sở thích như mình biết đâu họ lại giúp.

- Hay đấy, để lúc nào ông vào mình bàn tiếp nhé

- Đương nhiên rồi, tôi cũng có chuyện dài muốn kể với ông đó. Giờ thì viết trên đây không tiện

Rồi từng ngày trôi qua, Tài gần như lại nhốt mình trong căn phòng nhỏ, say với những ván game. Hắn ngại ra ngoài, ngại chuyện bất chợt gặp lại người cũ, ký ức cũ, lời nói đay nghiệt, miệt khinh của Bách, của những đứa vốn dĩ đã không ưa hắn. Hắn muốn thoát ra, quên đi mà bước tiếp mà muốn không bị ám ảnh bởi quá khứ chỉ có cách chạy chốn khỏi nó thôi. Chơi game, giao lưu với những người chưa từng thấy mặt lại hay, không biết gì về người ta khỏi phải sợ hãi, khỏi phải nghi ngờ hay khỏi phải thất vọng nếu đã trao gửi niềm tin giống như hắn đã từng trao gửi cho một vài người vậy. Dù vẫn muốn ở cạnh gia đình, nhưng hắn vẫn đếm từng ngày, từng giờ để quay trở lại Phú Quốc, để tiếp tục thực hiện những dự định và quan trọng là để" tát"vào mặt Bách một cú và để cho Loan phải hối hận khi quyết định sai lầm.

Và cái ngày Tài mong đợi đã đến, hắn chuẩn bị lên đường, bố mẹ hắn ra tiễn dù buồn và nhớ nhưng thấy hắn quyết tâm xây dựng sự nghiệp mới ở nơi xa nên cũng cố nén để động viên hắn. Còn Tài cũng bịn rịn nhưng hắn cũng phải cố giấu, chào tạm biệt bố mẹ ra đi.